Sơ sẩy một chút ta liền buột miệng nói ra câu này.
Sau đó ta đơ ra, hắn cũng ngây người.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn ta, ta quẫn bách nhìn hắn, tay chân không biết nên để chỗ nào mới đúng.
Hắn im lặng giây lát rồi vẫy tay gọi ta: “Tiếu Tiếu, lại đây.”
Hắn rất ít khi nào gọi ta là Tiếu Tiếu, hình như đây là lần đầu tiên thì phải? Hoặc có lẽ từng gọi mà ta đã quên…
Ta cứng đờ không nhúc nhích, hắn thở dài một hơi nhưng cũng không làm khó, ánh mắt nhu hòa nhìn ta: “Ngươi năm nay mười sáu rồi?”
Ta không động đậy, cũng không trả lời.
“Mẫu thân ngươi đang cầu thân giúp ngươi, phải không?” Hắn mỉm cười, “Ngươi có người mình thích chưa?”
Thái độ này của hắn là thật sự coi ta như con gái rồi sao? Năm tuổi ta đã mất cha, khi đó hắn mười bảy tuổi, luận về tuổi tác quả thực có thể làm cha ta được rồi.
Ta nói: “Cái gì mà thích hay không thích, thô tục quá, đối xử tốt với ta và mẹ ta một chút là được rồi.”
“Tiếu Tiếu…” Dường như hắn còn muốn nói điều gì nữa nhưng xe ngựa đã dừng lại, bên ngoài có tiếng phu xe vọng vào, “Đại nhân, đến rồi.”
Ta vội vàng nhảy xuống xe, sau đó ngoảnh đầu nhìn hắn.
Bàn tay hắn vén nửa tấm rèm, ngồi trong xe chăm chú nhìn ta, nét mặt dịu dàng. “Ngươi về nhà trước đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Ta chần chừ nhìn hắn: “Ngươi muốn đi đâu?”
Nghiêm túc mà nói thì câu này ta không nên hỏi.
Hắn cũng không để ý, cười nhạt nói: “Đến phủ Triệu tướng quân.”
Chắc là là đến bàn chuyện Bắc phạt.
Ta đứng nhìn xe ngựa đi xa dần mới quay bước vào nhà.
Mẫu thân và Phượng Phượng đang ăn cơm, ta về, một người một gà cũng không thèm ngẩng đầu, mẫu thân nói: “Tự xuống bếp xới cơm đi.”
Ta ồ một tiếng, tự giác làm bản thân no bụng.
Ăn cơm xong, mẫu thân mới hỏi: “Sao lại im lặng như vậy? Bị phạt lương à?”
Ta gật gật đầu: “Còn bị cách chức tạm thời nữa, nhưng mà người không cần lo lắng, con sẽ nghĩ cách vơ vét lại.”
Mẫu thân vẫn tương đối yên tâm về ta.
Nhưng mà nghĩ đến nửa năm không thể vào cung, đầu ta lập tức phình ra.
Tình hình này chắc phải bán đi vài món nữ trang lấy tiền rồi.
Mẫu thân cũng may đồ bán được ít tiền bù vào chi phí chi tiêu trong nhà. Có điều vẫn không đủ dùng, bán đi một cây trâm vàng chắc cũng hòm hòm.
Ta không to không nhỏ nhưng dù gì cũng là quan thất phẩm. Nếu được phái ra ngoài làm một huyện lệnh thì đâu đâu cũng là bách tính địa vị thấp hơn ta, không biết vẻ vang bao nhiêu. Hôm nay ở chốn kinh đô Thục quốc này, nơi nơi đều là quan, địa vị đều cao hơn ta, ngày tháng trôi qua thực không phải cuộc sống của người…
“Mẫu thân à…” Ta đặt bát xuống, “Con thật không muốn làm sử quan nữa.”
Cái xẻng xào rau của bà vung qua, gào thét: “Nói gì ngốc nghếch vậy hả? Không làm sử quan con còn làm được cái gì!” Nghỉ một chút lại tiếp, “Trừ khi con gả cho một nhà tốt.”
Ta xoa xoa đầu: “Nhà nào thì tính là tốt?”
“Con có người mình thích chưa?”
Câu hỏi này của mẫu thân có phần ăn ý với Văn Nhân Phi.
“Không có.” Ta buồn rầu trả lời.
Mẫu thân suy nghĩ một lát, “Con trai ông chủ tiệm gạo trên phố Đông cũng không tồi.”
Ta cười một tiếng, thuận miệng nói: “Con còn tưởng mẹ định nói Triệu Thác.”
Bà trừng mắt nhìn ta, “Đó là ta tùy tiện nói để do thám con thôi. Cha nó là đại tướng quân, Thục đô chúng ta còn được mấy người là tướng quân? Lần sau đánh trận nhất định là ông ấy phải đi. Chuyện lập công hay không chưa bàn đến, nếu như chết trận, trụ cột Triệu gia ngã xuống rồi con làm thế nào? Thật không có đầu óc! Vẫn nên gả cho nhà giàu có bình thường thì tốt hơn.”
Không thể không nói, mẫu thân ta theo phụ thân ta, phụ thân ta theo Lưu Bội nam chinh bắc chiến bao nhiêu năm như vậy, dù sao vẫn có chút tầm nhìn chính trị, không giống như quả phụ bình thường.
Ta nói: “Nghe nói sắp bắc phạt trung nguyên rồi.”
Bà làm ra vẻ mọi chuyện đã trong dự liệu: “Ta đã nói rồi mà. Mấy ngày trước làm cho con bộ quần áo mới, ngày mai con mặc rồi đi xem mắt với ta.”
Thái độ này của bà rất có vẻ cao siêu kiểu “chuyện quốc gia chuyện thiên hạ chẳng liên quan gì đến ta.”
Ta ngây ngốc nhìn bà rất lâu mới đáp: “Ồ, con biết rồi.”
Ta ôm Phượng Phượng về phòng, bắt đầu thu dọn đồ cưới của mình.
Vàng bạc nữ trang Lưu A Đấu thưởng cho ta đầy cả một rương, trân châu Đông hải to như nắm tay trẻ con, dây chuyền ngọc bích, vòng tay khắc long phượng bằng vàng, nhẫn ngọc Dương Chi…
Khà khà…
Tính như vậy, xem ra ta thực sự là kẻ rất có tiền…
Ta khóa rương cẩn thận rồi giấu đi, quay lại thấy hai con mắt Phương Phượng đang xoay tít nhìn ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn cũng không có tác dụng.” Ta ôm lấy nó, cười híp mắt nói, “Mày cũng là một trong số đồ cưới của tao…”
“Cục tác…” Nó mổ cho ta một phát.
Ta đột nhiên cảm thấy ưu thương…
Làm một con gà vẫn tốt hơn, mỗi ngày đều được ăn no ngủ kỹ, ngủ đã rồi lại bay qua tường sang nhà sát vách để Văn Nhân Phi vuốt ve, nhân tiện cải thiện chút đồ ăn, sau đó lại bay về.
Thực ra nó bằng lòng quay về ngủ với ta ta đã rất cảm động rồi, ít nhất nó cũng không nhảy lên cành cao rồi quên mất ta.
Ta thở vắn than dài một phen, rút “Tứ khố toàn thua” ra, trong lúc nhất thời cũng không có hứng thú viết bèn dứt khoát cất đi, thay quần áo rồi ra ngoài nói với mẫu thân: “Mẫu thân, con ra ngoài một chuyến.”
Bà đang ở trong phòng dệt vải, lớn tiếng hỏi: “Đi đâu? Khi nào về?”
“Trước giờ cơm tối sẽ về!” ta nói xong chạy vọt ra cửa.
Ra khỏi cửa liền chạy về hướng đông, chạy qua hai con đường mới đến Khương phủ, mở cửa là chị gái của Khương Duy, Khương Di.
“Tiếu Tiếu, đến tìm Khương Duy sao?” Khương Di dịu dàng cười hỏi.
“Vâng ạ.” Ta hỏi: “Khương Duy có nhà không?”
Nàng ấy đáp: “Khương Duy đến phủ thừa tướng đại nhân rồi.”
Xem ra chắc cũng đến phủ Triệu Vân rồi.
Không còn cách nào khác ta đành phải đến Triệu phủ.
Xe ngựa của Văn Nhân Phi vẫn đậu ở ngoài cửa lớn, ta không dám đi cửa trước, chỉ có thể gõ cửa sau.
“Ta tìm Triệu Thác.” Ta nói với đại bá trông cửa sau.
Đại bá đối với ta cũng không tính là người lạ, liền trực tiếp dẫn ta vào phủ, quẹo mấy cái hành lang mới đến đình viện, ông ấy để ta đứng chờ một lát rồi sai người đi thông báo.
Ta ngồi ở ghế đá trong đình viện chờ một lúc lâu, cuối cùng mới nghe thấy tiếng bước chân đặc trưng của Triệu Thác, phóng túng từ trong ra ngoài.
“Tiểu Tiếu Tiếu à…” Hắn phe phẩy chiếc quạt chầm chậm đi đến, “Tìm ca ca có chuyện gì?”
Ta yên lặng quét sạch đám da gà da vịt nổi lên đầy mình, “Khương Duy cũng ở phủ sao.”
Hắn cố ý làm vẻ mất mát, “Tiểu Tiếu Tiếu, muội đến phủ nhà ta mà lại tìm người khác, không sợ ta buồn sao?”
Ta đáp: “Ngươi đặt tay lên ngực đi.”
“Hả?” Hắn nhướn mày.
Ta nói: “Có cảm thấy lương tâm trống rỗng không?”
Hắn cười ha ha, tiến lên trước định động tay động chân với ta, ta vòng qua băng ghế né tránh hắn. Dù sao hắn cũng là kẻ luyện võ, ta trốn không thoát nên bị hắn tóm được
Hắn bắt cổ tay ta kéo vào ngực, ta thuận thế hung hăng đạp chân hắn một phát, mặt hắn liền biến sắc vội vàng buông tay.
Ta nhìn hắn đầy căm ghét, xoa xoa cổ tay: “Ta thực khinh thường ngươi!”
Hắn thở dài ai oán nhìn ta: “Tiểu Tiếu Thiếu, vì sao lại đối xử tệ với ca ca như vậy?”
Ta cảm thấy bản thân đã rất dịu dàng rồi đó, thực hận không thể ném hắn vào tiểu quán viện* dạy dỗ một phen để hắn biết thế nào mới là “tệ” thực sự.
Đám con quan quần là áo lượt, hừ!
“Ta đến để nói chuyện chính sự với ngươi.”
Hắn xoa mũi, “Muội nói cứ như thể ca ca ta rất không đứng đắn vậy.”
Ý nghĩa sống của hắn chính là khiến người khác ghê tởm mà.
“Này…sắp xuất chinh rồi, đúng không.” Ta nhìn hắn chòng chọc, “Bao nhiêu binh mã?”
Hắn ngồi xuống ghế đá, chân phải vắt lên chân trái, đong đưa chiếc quạt liếc nhìn ta: “Muội là do thám Bắc Tào phái tới?”
“Ta hỏi ngươi có khả năng thắng không!”
“Chuyện này muội hỏi ta sao ta biết được.” Hắn cười giễu cợt, “Muội nên đi hỏi thừa tướng.”
Chẳng phải là ta ngại hỏi sao…cho nên mới hỏi Khương Duy, Khương Duy lại ở chung với hắn, ta chần chừ mấy lần mới dám đến hỏi hắn, kết quả cũng như không.
Ta có phần buồn rầu.
“Ngươi nói xem…” ta ngồi xuống trước mặt hắn, “Vì sao nhất định phải Bắc phạt?”
Hắn nhích tới trước: “Thứ bị người khác cướp mất muội có muốn cướp về không?”
Ta cười, đè thấp giọng nói: “Ngươi thực sự cảm thấy Lưu Bội là hậu nhân của Tĩnh vương Trung Sơn, là tông thất Trần quốc?”
Hắn cười, đè thấp giọng nói: “Ta còn cảm thấy muội và Tư Mã Chiêu tám trăm năm trước là người một nhà.” Nói xong liền gấp quạt gõ lên đầu ta một cái, “Tiểu-do-thám.”
Ta cướp quạt của hắn, coi đầu hắn như cái mõ điên cuồng gõ, “Ngươi cho rằng ngươi là mẹ ta sao, dám gõ đầu ta, đại gia nhà ngươi!”
Hắn ôm đầu trốn sang bên cạnh, ta chuyển người theo hướng của hắn, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Thế nào mới tốt đây….để Triệu Vân nhìn thấy ta đánh con trai của ông ta rồi.
Văn Nhân Phi đứng bên cạnh Triệu Vân, Khương Duy đứng đằng sau Văn Nhân Phi, ba người với ba ánh mắt khác biệt nhìn ta.
Triệu Vân kinh ngạc, Văn Nhân Phi phức tạp, Khương Duy xoắn xuýt.
Ta hết nhìn từ trái qua phải rồi lại nhìn từ phải qua trái, đúng lúc ấy, cây quạt trong tay ta kiên định rơi xuống vai Triệu Thác, miệng nói: “Triệu đại ca, ta giúp huynh đấm vai…”
Khóe mắt ba người đối diện đồng thời co giật.
Triệu Vân cười khan hai tiếng: “Tiếu Tiếu, cô đến rồi, sao không bảo người thông báo một tiếng.”
Ta nhu thuận đáp: “Cháu đến tìm Triệu đại ca, mọi người đang bàn chuyện nên cháu không làm phiền.”
“Không sao không sao, ở lại cùng ăn bữa cơm đi.”
“Không cần không cần, cháu đã nói với mẫu thân sẽ về nhà ăn tối rồi.”
Lúc này Văn Nhân Phi mới mở miệng: “Khi nào ngươi về nhà?”
Ta trơ mắt nhìn hắn: “Bây giờ.”
Văn Nhân Phi đáp: “Đúng lúc ta cũng phải về, cùng đi đi.”
Ngày hôm nay ngồi xe ngựa của hắn hai lần, ta quả thực có chút áy náy trong lòng…
Triệu Thác thở dài bóp bóp vai nói: “Tiếu Tiếu muội muội thực sự là ngày càng hiền tuệ, đấm cho ta cả người thoải mái, đả thông hai mạch Nhậm Đốc.”
Cái đồ ngu dốt không biết gì này, hai mạch Nhậm Đốc ở đâu hắn có biết không hả? Ở cúc hoa đó!
Đại thúc đẹp trai Triệu Vân đánh giá ta từ trên xuống dưới, lộ ra một nụ cười quen thuộc, nói ra một câu quen tai: “Tiếu Tiếu năm nay mười sáu rồi nhỉ?”
Theo lẽ thường mà nói, câu sau sẽ là bàn đến chuyện hôn lễ cưới gả cho xem.
Ta còn chưa trả lời, Văn Nhân Phi đã ngắt lời ông ấy, đưa tay về phía ta: “Tiếu Tiếu, lại đây.”
Lần này ta liền cun cút chạy lại.
Văn Nhân Phi nghiêng người chắp tay với Triệu Vân: “Đã vậy, chúng ta cáo từ trước.”
Triệu Vân chăm chú nhìn ta rồi mới cười với Văn Nhân Phi: “Vậy thì ta cũng bắt tay vào chuẩn bị đây, ngươi yên tâm đi.”
Ta ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Phi lại chỉ thấy cằm của hắn, không rõ vẻ mặt hắn thế nào.
Khương Duy đứng sau lưng Văn Nhân Phi níu tay áo ta, ta quay lại, tức giận trừng hắn.
“Còn kéo nữa đứt tay áo ta đấy.” Ta dùng khẩu hình nói với hắn.
Kết quả, ta vẫn chẳng hỏi được gì từ miệng Triệu Thác, lại luẩn quẩn quay về dưới mí mắt Văn Nhân Phi.
Ba người ngồi trong xe ngựa tạo thành thế chân vạc, Văn Nhân Phi ngồi chính giữa, ta và Khương Duy ở hai bên trái phải.
Văn Nhân Phi không nói, Khương Duy lại mở miệng hỏi: “Ngươi và Triệu Thác trước nay vốn bất hòa, sao lại đi tìm hắn?”
“Ta vốn muốn đi tìm ngươi mà.” Ta không nghĩ ngợi gì liền nói, vừa nói ra lại phiền phức nữa rồi. Hắn nhướn mày, nở nụ cười hỏi: “Tìm ta làm gì?”
Văn Nhân Phi nhắm mắt dưỡng thần, nhưng hiển nhiên lỗ tai không nghỉ ngơi.
“Các ngươi phải Bắc phạt đúng không?” ta cẩn thận hỏi: “Khả năng thắng thế nào?”
Khương Duy cười đáp: “Trên đời này không có việc gì thể hoàn toàn nắm chắc, nhưng nếu như không có cơ hội thắng, chúng ta cũng sẽ không Bắc phạt.”
Ta xoắn tay áo nói: “Thực ra ngươi không cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt sao…Thục đô cũng không tồi…”
Khương Duy lắc đầu: “Cái nhìn phụ nữ. An phận một góc sao có thể gọi là tốt? Thiên hạ vốn là của họ Lưu, để người khác cướp đi mất làm gì có cái đạo lý không đoạt về. Càng huống hồ đến nay Tư Mã Chiêu dã tâm lang sói, nhất định sẽ cướp chính quyền Tào thị, cho dù chúng ta muốn yên ổn, bọn chúng cũng sẽ không buông tha Tây Thục.”
“Nhưng mà nước Thục không có đại tướng.” Ta phiền não túm chặt tay áo, “Như vậy chẳng phải sẽ rất khó đánh sao? Sẽ chết người đó…”
Khương Duy đáp: “đây không phải chuyện ngươi nên phiền, ngoan ngoãn ở Thục đô chờ tin thắng trận của chúng ta đi.”
“Aizzz…” ta thở dài một tiếng, không muốn nói nữa.
Cũng là đáp án trong dự tính, khó khăn lắm mới được vài năm yên ổn đã lại phải đánh trận.
Xe ngựa dừng trước cửa lớn nhà Khương Duy, hắn khom mình với Văn Nhân Phi xong liền rời đi. Xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh về phủ Văn Nhân.
Sau khi Khương Duy đi rồi, Văn Nhân Phi mới mở mắt yên lặng nhìn ta trong giây lát: “Ngươi thích Triệu Thác?”
Ta đang định nói không phải, lại nghĩ nghĩ mới hỏi ngược lại: “Phải thì sao? Không phải thì thế nào?”
Văn Nhân Phi đáp: “Triệu Thác không hợp.”
Lòng ta trầm xuống, hỏi: “Ngươi không nắm chắc Bắc phạt sẽ thắng? Triệu tướng quân sẽ nguy hiểm tính mạng sao?”
Văn Nhân Phi nhẹ nhàng lắc đầu, “Không liên quan gì đến Bắc phạt, chỉ là con người Triệu Thác tùy tiện, suy nghĩ hành sự đều không thành thục.”
Ta cười: “Ai mà không từng có tuổi trẻ, nói không chừng sau này hắn bỗng nhiên bộc lộ tài năng khiến mọi người kinh ngạc thì sao?”
Văn Nhân phi lạnh nhạt nói: “Thân ở nhà quan thần, rất không tự do, không hợp với ngươi.”
Ta xoa xoa cằm, cau mày nhìn hắn: “Lẽ nào ngươi cũng cảm thấy ta nên gả cho con trai ông chủ tiệm gạo ở phố Đông?”