Trang X như gió
Đằng Đông tay trái một con gà, à không, một chuỗi mứt quả, tay phải một chén hoành thánh, ăn vô cùng vui vẻ.
Đoan Mộc Giác càng khoa trương hơn, từ sau khi bị mọi người đuổi giết, hắn toàn phải đi vòng cách xa thành trấn, đã một thời gian dài chưa được ăn ngon như vậy, hiện giờ chỉ cần một chén hoành thánh trên phố đã khiến hắn lệ nóng doanh tròng.
Sự kích động của hắn làm lão bản rất vui vẻ, lại cho hắn nhiều thêm hai cái.
Đằng Đông ăn xong, cắn một chút mứt quả, mứt này đường đủ dày, sơn tra ăn cũng ngon, nhưng dù sao cách làm đường của người cổ đại vẫn là so không được với công nghệ hiện đại, vị có chút khác với trong ấn tượng của Đằng Đông, cậu ăn xong một chuỗi liền không muốn ăn nữa.
Chính là trên người Đoan Mộc Giác không có tiền đồng, một lần liền mua hơn mười chuỗi mứt quả, những chuỗi khác đều được cất trong hầu bao của cậu.
Lúc này quán hoành thánh cũng không có khách, lão bản ngồi bên cạnh bếp lò, ánh mắt không tự giác mà dừng trên người Đằng Đông, không có cách nào a, một thân cậu lúc này quá bắt mắt đi, điều này cũng nhắc nhở Đằng Đông chốc lát phải đổi quần áo.
Nhưng mà mứt quả phải xử lý như thế nào là cả một vấn đề......Đằng Đông vỗ mạnh đùi, cậu mở hậu trường phòng phát sóng ra, quả nhiên tìm được mục rút thăm trúng thưởng.
Nhắc đến hạng mục chủ bá cùng khán giả hỗ động không thể thiếu, chắc chắn là đại hội rút thăm trúng thưởng, thân là hộ ngoại chủ bá, cậu không cần phí tâm tư chuẩn bị quà tặng nha!
Tỷ như là... một đống mứt quả trong hầu bao của cậu!
"Vì cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, vào tám giờ tối chủ bá sẽ chính thức tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng, phần thưởng là thực phẩm nguyên sinh tốt cho sức khỏe, một chuỗi mứt quả chính gốc đến từ xã hội phong kiến, tuyệt đối làm từ thiên nhiên không gây ô nhiễm môi trường."
[Chủ bá thật là tốt, ngày đầu tiên liền cho rút thăm trúng thưởng]
[666666666]
[Chủ bá cho tôi cho tôi]
[Cho ngươi cái tát]
[Lăn]
[Chủ bá nhìn tôi nhìn tôi]
[666666 chủ bá hảo soái hảo uy vũ]
..........
Ăn xong hoành thánh, Đằng Đông mang theo Đoan Mộc Giác đi mua một bộ quần áo. Thời điểm trốn đi Đoan Mộc Giác đem không ít ngân phiếu, luôn sống trong rừng núi nên hắn cũng chưa dùng, giờ có Đằng Đông làm bạn, hắn đối với việc đi vào thành trấn cũng không thấy hoảng sợ.
Chỉ chốc lát sau Đằng Đông cùng thợ may của tiệm đi ra, thay đổi một bộ y phục, trừ bỏ đầu tóc ngắn kỳ kỳ quái quái của cậu, nhìn qua giống một phú gia công tử (con nhà giàu) bình thường, đi ngang qua cửa tiệm son phấn, bên trong còn có vài cô nương nhìn cậu mà đỏ mặt.
"Mị lực của chủ bá không ai chống lại được." Đằng Đông dõng dạc nói, "Quả nhiên ở thế giới khác xã hội khác ta vẫn là thiếu niên ưu tú, dọc trên đường đều có người cảm nhận được vẻ đẹp bên ngoài lẫn bên trong của ta."
Đoan Mộc Giác sớm đã quen việc Đằng Đông thần bí hề hề lầm bầm lầu bầu một mình, do Thượng tiên lự kính, hắn thậm chí còn nghĩ tới thượng tiên đang cách không mà đối thoại với các tiên nhân khác.
Mua y phục xong, Đoan Mộc Giác đi đến khách đi3m ở phụ cận đặt hai gian thượng phòng.
Đi vào phòng của mình, Đoan Mộc Giác ngã đầu liền ngủ.
Đằng Đông ngồi trên giường thở ngắn than dài: "Tuy rằng cũng quen với cuộc sống gian khổ, cũng trải qua nhiều trắc trở, nhưng từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo lại khó a, nệm này sờ lên cứng quá đi, ổ chăn thì giống như gạch, gối đầu cũng thật cứng."
"Cho nên khó trách người cổ đại ý chí mạnh hơn so với chúng ta." Đằng Đông tổng kết, "Cuộc sống của họ không có lúc nào là không đau khổ."
Ngồi trên giường cùng khán giả tám trên trời dưới đất đến chạng vạng (gần tối), Đằng Đông mới giải quyết cơm chiều trong khách đi3m, vậy mà Đoan Mộc Giác vẫn không xuất hiện, phỏng chừng còn đang ngủ.
Hắn đã lâu không được ngủ trên giường, hiện giờ bên người lại có thêm một Côn Luân thượng tiên đặc biệt thần thông quảng đại, hắn càng yên tâm đi ngủ, ngủ say sưa ngon lành.
Ăn xong cơm chiều, Đằng Đông bắt đầu cho khán giả rút thăm trúng thưởng, nhân số phòng phát sóng của cậu lại đạt tới một độ cao mới, không ít người đều nói vị chủ bá này thật tốt, ngày đầu tiên phát sóng đã tặng lễ vật, là thật tâm yêu mến người xem, cậu lại tăng không ít người theo dõi. . truyen bjyx
Một chuỗi lại một chuỗi mứt quả được rút đi, Đằng Đông giữ lại ba chuỗi mứt quả, cậu còn muốn đưa cho một người, đương nhiên chính là cái người đã đưa con gà mái cho cậu – giám sát đại đại.
Nói thế nào cũng là lãnh đạo trực tiếp của cậu, thời điểm nên lấy lòng tuyệt đối không thể qua loa, Đằng Đông quyết định về sau chỉ cần thấy cái gì tốt, đều đưa cho giám sát đại đại một phần, nhân tình không chê ít, mệnh của tiểu chủ bá cánh còn chưa cứng rắn đều nằm trong tay giám sát đại đại đấy.
Bất quá địa chỉ của giám sát đại đại cậu quả thật không biết, vì thế Đằng Đông chà chà tay mở giao diện tin nhắn.
[Tin nhắn nội bộ] "Đằng Đông: Xin chào giám sát 007 đại đại, lần trước gà mái ngươi đưa đã cứu tôi một mạng, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo (ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối mà đáp đền), cho nên tiểu lễ vật này của tôi xin đại đại vui lòng nhận cho, xin hỏi địa chỉ đại đại là gì?"
Đằng Đông nguyên bản cảm thấy mình phải đợi đến mấy ngày nữa mới có thể nhận được phản hồi, dù sao giám sát đại đại nhất định là bề bộn công việc, không nghĩ tới ba phút sau, liền thấy thư trả lời.
[Tin nhắn nội bộ] "Giám sát 007: Ngoan, chỉ cần nói với người chuyển phát nhanh đưa cho 007 là được."
[Tin nhắn nội bộ] "Đằng Đông: Đã hiểu, quấy rầy đại đại rồi."
Đem địa chỉ toàn bộ người xem sửa sang lại cho tốt, Đằng Đông nhìn hậu trường phát sóng, nhấn vào nút cửa hàng phục vụ tặng lễ vật.
[Tin nhắn] "Chuyển phát nhanh DXSJ: Yêu cầu của ngài đã được gửi tới cửa hàng, đang tiếp nhận xử lý, một giờ sau cửa hàng ở đại thế giới sẽ đến lấy hàng, thỉnh ngài chuẩn bị sẵn sàng."
Đằng Đông tắt hậu trường, cậu buồn ngủ rồi, chuẩn bị nói lời tạm biệt với khán giả, không nghĩ tới cửa gian phòng bị đạp mạnh ra, vài hắc y nhân xông vào!
Đoan Mộc Giác bừng tỉnh, thời gian dài chạy trốn làm cho hắn đối với sát khí đặc biệt mẫn cảm, hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi mà lăn qua một bên, tránh thoát một mũi tên, nửa mũi tên kia đều c ắm vào trong chỗ lúc nãy hắn nằm, nếu hắn không tỉnh, đã trực tiếp bị đóng dính trên giường.
Đoan Mộc Giác vội vàng cầm lấy bảo kiếm ở đầu giường, lập tức rút ra, che ở trước người.
Không bao lâu cửa phòng bị mở ra, hai nam nhân một đen một trắng bay vào, hai người này sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, trái tim Đoan Mộc Giác nhấc tới cổ họng, bởi vì thanh danh của hai người này thật sự quá lớn.
Hắc bạch hộ pháp Minh cung, nghe đồn tâm ngoan thủ lạt, giết người như ngóe, quan trọng hơn nữa là võ nghệ rất cao, nếu chỉ có một người, Đoan Mộc Giác còn có thể miễn cưỡng chạy trốn, cả hai đều tới, hắn trốn đều trốn không thoát.
"Nguyên lai Minh cung cũng cảm thấy hứng thú với << Nhất kiếm thần quyết>>, tại hạ thật là vinh hạnh." Đoan Mộc Giác nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu như các ngươi giế t chết ta, cũng đừng mong biết <
Một gã sai vặt tướng mạo xinh đẹp bưng ghế da hổ tới buông xuống, hắc bạch hộ pháp phân biệt ngồi ở mỗi cái ghế.
Hắc hộ pháp hừ lạnh một tiếng, Bạch hộ pháp ngữ khí ôn nhu, nhưng sự ôn nhu đó lại khiến người ta sởn tóc gáy: "Chưa từng có sự tình nào ta muốn mà không biết được, Đoan Mộc thiếu hiệp nếu khai báo cặn kẽ, ta còn có thể cho ngươi toàn thây, bằng không......Ha ha ha..."
Đoan Mộc Giác nắm chặt đuôi kiếm, cũng không hé môi, ánh mắt không tự giác liếc về phía cách vách, hi vọng thượng tiên có thể tới cứu hắn.
"Ngươi đang nhìn tên tiểu tử kia?" Bạch hộ pháp cười tủm tỉm nói, "Tên tiểu tử kia da thịt non mịn, bộ dạng thật không tồi, chẳng lẽ là tình nhân của ngươi? Chỉ tiếc hắn hiện tại chỉ là một đoàn thịt nát, ai, thật sự là đáng tiếc."
Đoan Mộc Giác tâm nhảy lên một cái, rất nhanh liền kiên định lại, hắn nhớ tới vũ khí thần kì kia của thượng tiên, nhiều cao thủ vây quanh hắn như vậy, thượng tiện tay vẫn chưa động, vươn vũ khí đã hạ gục bọn họ, khẳng định không có việc gì, hắn chỉ cần kiên trì chờ đến khi thượng tiên đến là được.
"Xem ra ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt." Bạch hộ pháp mặt lạnh xuống, "Lột sống da hắn cho ta!"
Khi Đằng Đông nắm vũ khí phòng lang đi vào phòng Đoan Mộc Giác liền nghênh đón một cỗ khí tức đánh tới.
"Ai đang trang X, chọc mù mắt ta." Đằng Đông lên tiếng nói.
Hắc bạch hộ pháp ngồi ở trên ghế ngay lập tức xoay đầu lại, thấy Đằng Đông hoàn toàn không hao tổn gì đứng ở cửa, dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá bọn họ, hai người trong lòng đều lắp bắp kinh hãi.
Bạch hộ pháp cười cười nói: "Ta nhưng thật ra đã xem thường Đoan Mộc thiếu hiệp, không biết từ nơi nào tìm ra cứu viện, bản lãnh không nhỏ, thế mà có thể đánh bại được thủ hạ của ta."
"Đó là đương nhiên." Vừa nhìn thấy Đằng Đông đứng ở cửa, Đoan Mộc Giác lập tức đầy máu sống lại, lời nói ra cũng không lưu tình, "Ngay cả một cánh tay nhỏ bé của hắn các ngươi cũng không sánh bằng!"
"Hừ!" Hắc hộ pháp nhịn không được, ra tay trước, tuy nhiên hắn vừa mới đứng lên, liền lặng yên không một tiếng động ngã xuống đất, hắn mở to hai mắt, tứ chi vô lực run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Đằng Đông.
Đằng Đông lại đang tự hỏi, xem ra võ công người này lợi hại hơn một chút so với những người sáng nay đuổi giết Đoan Mộc Giác, bởi vì hắn không có trực tiếp ngất xỉu, bất quá cũng không đủ gây sợ hãi, cùng lắm thì thêm vài lần giật điện là được.
Đằng Đông mỉm cười nâng tay lên hướng các thủ hạ của hắc bạch hộ pháp ấn mở chốt phòng lang, cậu bây giờ đang mặc trường bào cổ đại, tay áo thật dài trực tiếp che đi phòng lang, trong mắt hắc bạch hộ pháp chính là cậu vung tay lên, thủ hạ của bọn họ liền vô thanh vô tức té xỉu.
Bạch hộ pháp lúc này thật sự là mất đi nhàn nhã tự đắc lúc đầu, hắn nắm chặt nắm tay: "Không biết là cao nhân nơi nào, xin hãy xưng tên."
Nhìn lên làn đạn [Chủ bá lên sân khấu thực khốc] trên màn hình, Đằng Đông càng nâng giá của mình lên, cậu mỉm cười bí hiểm, chậm rãi bước đến bên cạnh Đoan Mộc Giác, lắc lắc đầu: "Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến."
Bạch hộ pháp bị chắn trở về, lửa giận muốn phát cũng phát không được, người này thoạt nhìn một chút công lực cũng không có, rõ ràng chỉ là người bình thường, vậy mà chỉ một cái vẩy tay lại khiến toàn bộ thủ hạ liền ngã, chỉ có thể nói người này võ công thâm hậu, cao đến mức mình nhìn không thấu, liền cho rằng cậu một chút võ công cũng không có.
Bạch hộ pháp càng nghĩ càng khẩn trương, hắn tuy là kiêu ngạo, nhưng cũng biết khi nào có thể khi nào không, hắn cung kính nói: "Xin hãy cho tại hạ biết tại hạ thua trong tay người nào."
"Y chính là thượng tiên phái Côn Luân!" Đoan Mộc Giác nhịn không được kêu lên, chỉ cần hắc bạch hộ pháp tuyên bố ra ngoài, về sau người tới phiền toái hắn khẳng định sẽ giảm đi.
"Côn Luân? Thượng tiên?" Bạch hộ pháp đương nhiên nghe nói qua phái Côn Luân, nhưng môn phái thần bí này sớm đã không còn ai hành tẩu trên giang hồ, hắn cười cười, "Đoan Mộc thiếu hiệp chớ có nói đùa."
"Ta cũng không nói đùa." Đoan Mộc Giác thề son sắt nói.
Ngay tại lúc Bạch hộ pháp còn muốn hỏi rõ ràng, cửa sổ phòng Đoan Mộc Giác bị gõ vang lên.
"A, đến nhanh như vậy." Đằng Đông nói, vội vàng tiến lên mở cửa sổ.
Bạch hộ pháp liền thấy một con tiên hạc tiến vào, dùng cái cổ dài cọ cọ bàn tay Đằng Đông, trong lòng vốn có một hai phần tin tưởng lập tức biến thành bảy tám phần.
Đứng ở cửa sổ, Đằng Đông lấy mứt quả từ hầu bao ra, nhân viên chuyển phát nhanh đem cái bọc thả xuống, Đằng Đông đem mứt quả bỏ vào, nói với nhân viên chuyển phát nhanh: "Trong đó có ba cái là cho giám sát 007 đại đại, hắn bảo chỉ cần nói vậy cho ngươi là được."
Làm xong hết thảy, Đằng Đông lúc này lại treo lên nụ cười thần bí khó lường kia, nhìn Bạch hộ pháp nói: "Đích thật là vô danh tiểu tốt, ngươi không cần lại tiếp tục truy vấn."
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trên người Đằng Đông và bạch hạc, Bạch hộ pháp như đã hiểu ra cái gì, vội vàng chắp tay nói: "Là vãng bối mạo phạm, vãng bối liền rời đi, xin tiền bối hãy bỏ qua cho sự vô lễ của vãng bối. Đây là lệnh bài Minh cung, nếu tiền bối có chuyện gì, có thể cầm lệnh bài này đi vào Minh cung, Minh cung nhất định sẽ dốc sức tương trợ."
Bạch hộ pháp đặt lệnh bài lên bàn, nâng hắc hộ pháp nằm trên mặt đất dậy liền đi, không bao lâu sau lại có một đám hắc y nhân tới, bọn họ nhanh chóng khiên những người bị Đằng Đông dùng điện giật hôn mê trên mặt đất lên, biến mất trong bóng đêm.
"Thượng tiên quả nhiên lợi hại!" Đoan Mộc Giác dùng ánh mắt sùng bái nhìn Đằng Đông, nghĩ thầm, mình nếu bái sư thành công, chắc chắn cũng có thể trở nên lợi hại như vậy.
Đằng Đông khoát tay: "Bình thường bình thường thôi, ta đi nghỉ ngơi trước."
Về tới phòng mình, Đằng Đông đặt mông ngồi lên giường, hướng phòng trực tiếp nói: "Trang X như gió, người bình thường cũng có thể làm được, học tập kỹ năng trang X nhà ai tốt nhất, hãy đến với Đằng Đông của Đại vũ trụ sẽ giúp bạn. Hôm nay trực tiếp đến đây là kết thúc, mọi người ngủ ngon.