Chương 6
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Editor: Nguyệt “Nếu không kiên trì được thì ông cứ đá nó ra. Tôi cảm thấy thằng bé này không tồi nên muốn cho nó một cơ hội. Nếu chỉ chút khó khăn đó mà không vượt qua được, tôi cũng chẳng muốn lãng phí thời gian với nó nữa.” – Kiều Chí Quân nói không chút lưu tình. “Vậy đi. Cứ quyết định như thế.” Lão Chu đáp ứng rất lưu loát. Chút việc cỏn con ấy, với giao tình của ông và lão Kiều mà nói thì chỉ như nhấc tay chi lao. Nhưng, trong lòng ông cũng thấy rất ngạc nhiên với “thằng bé” mà lão Kiều nói, quyết định có thời gian phải đi nhìn xem thế nào. Ngắt kết nối, Kiều Chí Quân lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hai mắt vô thức nhìn phương xa. Cơ hội, tôi đã cho cậu rồi, để xem cậu có nắm bắt được không. Chung Thịnh, cậu sẽ không làm tôi thất vọng chứ? Buổi học cuối cùng rốt cuộc cũng chấm dứt. Chung Thịnh và Hạng Phi tạm biệt các bạn học, lên xe bus huyền phù trở về nhà. Nhìn Hạng Phi do sáng nay mệt nhọc quá độ mà giờ dựa nửa người vào mình, thiu thiu ngủ, Chung Thịnh không nén được ý cười. Mới chỉ có một ngày thôi, trong khoảng thời gian tới, bắt đầu từ ngày mai, để đạt tư cách được lựa chọn vào trường quân đội Đệ Nhất, anh với Hạng Phi chỉ sợ sẽ phải trải qua cuộc sống không khác gì địa ngục. Lặng lẽ nói tiếng xin lỗi trong lòng. Dù Chung Thịnh biết vào được trường quân đội Đệ Nhất sẽ rất có lợi cho tương lai sau này của Hạng Phi, nhưng điều đó vẫn không giấu được việc Ariel mới là lý do bức thiết khiến anh muốn vào trường này. Đương nhiên, ngoại trừ Ariel, lý do hàng đầu cũng là anh thích cuộc sống quân đội. Chỉ là, nếu không có Ariel, chưa chắc anh đã cố chấp với trường quân đội Đệ Nhất đến thế. Hít sâu một hơi. Mặc kệ thế nào, vào được trường quân đội Đệ Nhất với cả anh và Hạng Phi đều là cơ may. Còn có nắm bắt được cơ may này hay không thì phải xem trong một tháng tới hai người họ có thể chịu khổ tới mức nào. Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Chung Thịnh mở quang não ra, đặt hàng ở một cửa hiệu trực tuyến rồi chọn cách trả trước. Anh cúi đầu nhìn Hạng Phi đang ngủ rất ngon, không khỏi mỉm cười. Chờ khi về nhà, cậu ta nhìn thấy mấy thứ mình đặt mua chắc sẽ lại kêu rên một trận cho xem. Đúng như anh đoán, sau khi Hạng Phi ngủ đẫy giấc rồi tỉnh dậy lúc chín giờ tối, ngơ ngác nhìn một đống dịch dinh dưỡng ở góc phòng, cậu run run ngón tay chỉ cái thùng đó, vẻ mặt kỳ vọng nhìn Chung Thịnh. Đáng tiếc, Chung Thịnh rất vô tình đập nát ảo tưởng của cậu: “Đúng thế, một tháng tới chúng ta đều phải uống dịch dinh dưỡng.” Hạng Phi nhất thời lệ rơi đầy mặt. Bọn họ trước giờ chỉ sống bằng tiền trợ cấp của chính phủ, không dám mơ tưởng đến dịch dinh dưỡng. Dù rau dưa thịt cá không đủ dinh dưỡng, nhưng với tay nghề cao siêu của Chung Thịnh, về mặt hương vị thì khỏi phàn nàn. Nhưng dịch dinh dưỡng thì khác. Dịch dinh dưỡng tuy có thể bổ sung lượng dinh dưỡng cần thiết mỗi ngày, nhưng giá của nó đắt gấp hai lần những thực phẩm khác. Hơn nữa, mùi vị của nó rất tệ, ngoại trừ những công nhân trọng thể lực, cần bổ sung lượng dinh dưỡng nhất định để làm việc, không ai muốn lựa chọn thứ này. Mà hiện tại, Chung Thịnh chẳng những tốn tiền mua nhiều dịch dinh dưỡng như thế, còn nói với cậu một tháng tới hai người đều phải dùng thứ này. Với cậu, đây còn đáng sợ hơn cả trời sập. “A Thịnh …” “Không thương lượng gì hết. Nếu không bổ sung dinh dưỡng, chúng ta không thể theo kịp cường độ huấn luyện.” Chung Thịnh chẳng nể mặt Hạng Phi chút nào, trực tiếp phủ quyết lời cậu chưa kịp nói. “Vậy … vậy thỉnh thoảng đổi bữa chắc được chứ.” – Hạng Phi tội nghiệp nói. Chung Thịnh đánh giá cậu một hồi, ánh mắt kia làm Hạng Phi lạnh cả sống lưng: “Nếu sau khi huấn luyện về mà cậu còn ăn được, tớ sẽ nấu cho cậu.” Nhất thời, Hạng Phi đổ mồ hôi lạnh. Cậu có cảm giác không ổn, cực kỳ không ổn. Ngày hôm sau, Chung Thịnh dậy thật sớm, mang theo Hạng Phi lần theo địa chỉ ghi trên thẻ hội viên, tìm đến hội quán tập thể hình. Hội quán tập thể hình này nằm chính giữa một tòa nhà cao hai trăm tầng tọa lạc tại phía tây thành phố Tàn Nguyệt. Toàn bộ phần giữa tòa nhà từ tầng chín mươi đến tầng một trăm hai mươi đều thuộc phạm vi của hội quán tập thể hình này. Chung Thịnh và Hạng Phi đi thang máy tới đại sảnh tiếp khách của hội quán Nhạc Lâm. Trong đại sảnh không nhiều người, có lẽ vì họ tới quá sớm, hoặc là những người khác đã vào phòng huấn luyện rồi. “Hai anh có huấn luyện viên riêng không?” Một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên bên cạnh hai người. Chung Thịnh nhìn lại, thấy một cô gái trẻ mặc đồng phục màu hồng đang mỉm cười nhìn bọn họ. “À … không … không có.” Đối mặt với một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, Hạng Phi ngày thường vốn nhanh miệng nay lại đột nhiên đỏ mặt, nói lắp. Chung Thịnh thầm phỉ nhổ Hạng Phi một hồi, nhưng mặt không tỏ vẻ gì. Anh lấy thẻ hội viên Kiều Chí Quân đưa từ trong túi tiền ra: “Đây là thẻ hội viên của chúng tôi.” “Vâng, xin chờ một chút.” Cô gái tươi cười nhận lấy thẻ hội viên, kiểm tra trên quang não một hồi, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng rất nhanh sau đó, cô thu lại sự kinh ngạc trong mắt, mỉm cười nói: “Mời hai anh đi bên này. Thẻ hội viên của các anh là thẻ khách VIP của hội quán chúng tôi. Chúng tôi đã chuẩn bị huấn luyện viên riêng cho hai anh.” “Thẻ VIP?” Hạng Phi há hốc mồm. Tấm thẻ thầy Kiều tùy tay ném ra ngày hôm qua thế mà lại là thẻ VIP? Thật là ngoài ý muốn của cậu. Chung Thịnh lại có vẻ không ngạc nhiên lắm. Ngày hôm qua anh đã nhìn ra, lúc thầy Kiều đưa tấm thẻ này cho anh, giọng điệu có vẻ là không để ý nhưng ánh mắt lại mang chút chờ mong. Dù không biết thầy Kiều chờ mong cái gì, nhưng Chung Thịnh tuyệt đối sẽ không lãng phí ý tốt của thầy. Nhìn Chung Thịnh vẫn duy trì vẻ mặt bình thản, nhất thời Hạng Phi cảm thấy mình biểu hiện ngạc nhiên như thế thật mất mặt. Lại thêm có một cô gái ở ngay cạnh, cậu quyết đoán ngậm miệng đi theo sau Chung Thịnh. Cô gái vừa đi vừa giới thiệu một vài phòng huấn luyện quanh đó. Chung Thịnh cũng rất ngạc nhiên với các dụng cụ trong hội quán tập thể hình này. Những hội quán khác chắc là không trang bị phòng trọng lực, bởi vì người bình thường hoàn toàn không cần rèn luyện trong hoàn cảnh đó. Nhưng hội quán này lại trang bị phòng trọng lực, thậm chí còn đạt tiêu chuẩn bình thường của trường quân đội. Đời trước Chung Thịnh học tại Học viện Lục quân tăng – thiết giáp tinh cầu Hải Lam, phòng trọng lực ở đó cũng mới chỉ bằng tiêu chuẩn như hội quán tập thể hình này. Càng nghe cô nhân viên giới thiệu, Chung Thịnh lại càng ngạc nhiên với hội quán này. Phòng trọng lực, phòng đối chiến cơ giáp, phòng dạy cách chiến đấu. Nếu không phải lúc mới vào đại sảnh anh nhìn thấy dấu hiệu rất lớn của hội quán tập thể hình Nhạc Lâm, chỉ sợ anh sẽ nghĩ đây là khu tập thể hình ở một trường quân đội nào đó. “Đến rồi. Đây chính là phòng huấn luyện chuẩn bị đặc biệt cho hai anh.” Cô gái tươi cười mở cửa phòng huấn luyện. Không hiểu sao Chung Thịnh lại cảm thấy ánh mắt của cô nhân viên này hình như có vẻ … đồng tình? “Các cậu tới quá muộn.” – Giữa phòng, một người phụ nữ diện mạo tầm thường lạnh giọng nói. “A?” Hạng Phi không hiểu ra làm sao. Bọn họ mới tới đây lần đầu, sao lại nói là muộn? Ánh mắt Chung Thịnh chợt lóe. Anh không phản bác lời người phụ nữ, chỉ đơn giản nói một câu: “Xin lỗi!” Đối với phản ứng của Chung Thịnh, người phụ nữ rất vừa lòng. Cô giơ cổ tay lên: “Lại đây nhận lấy kế hoạch huấn luyện của các cậu.” Chung Thịnh vội vàng kéo Hạng Phi đi qua. Hai người mở quang não kết nối với máy thông tin của người phụ nữ. “Tích” một tiếng, kế hoạch huấn luyện của bọn họ hiện lên màn hình. “Hai cậu xem trước đi, nếu chịu được thì chúng ta bắt đầu, còn nếu không tôi sẽ đổi cho hai cậu huấn luyện viên khác. Nhưng, tôi nhắc trước, nếu các cậu tiếp nhận sự huấn luyện của tôi thì nhất định phải kiên trì đến cùng, nếu giữa chừng đổi ý …” Người phụ nữ không nói hết, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến Chung Thịnh rùng mình. Hạng Phi thấy lạnh cả sống lưng. Tuy người phụ nữ này chưa nói hậu quả của việc đổi ý, nhưng chung quy cậu cảm thấy đó nhất định là hậu quả cực kỳ khủng bố.