« Gì cơ? » cô giật mình khi nghe anh nói ngồi bật dậy...
« Theo anh »
Anh mặt nghiêm trọng nắm tay cô chạy ra ngoài...họ cùng nhau đến quán bar cũ trước đây hay đến...
Bước vào quán bar là một sự im lặng không hề nhỏ, bên trong không có một bóng người chỉ có một mình có gái nóng bỏng đang ngồi ngâm nghi ly rượu đỏ nồng.
« Bên kia... »
Anh chỉ tay vào cô gái bên đó, cô không khỏi ngạc nhiên khi một tên bắt cóc lại ra mặt trong một quán bar như thế này? Mà đó lại là một cô gái...
« Đến rồi à? Huhu tôi nhớ bà lắm luôn đó... »
Cô gái đó khi nghe thấy tiếng bước chân liền nhào đến ôm lấy cô khóc lóc...
« Linh...Linh Nhi? »
( Linh Nhi là người bạn thân đầu tiên của cô khi ở Trung Quốc)
« Huhuhu...kiếm bà thật khó »
« Được rồi...được rồi xin lỗi mà...chuyện gì vậy? Lại cãi nhau với Lộc Hàm à? » cô vỗ vai cô bạn thân tỏ ra kì lạ...chẳng lẽ A Tu do Linh Nhi mang đến đây? Nhưng dõ dàng không có bóng hình thằng bé...
*lắc đầu* Linh Nhi bỏ cô ra lắc đầu tỏ vẻ không phải.
« Nín nào đừng khóc nữa...sưng hết cả mắt lên rồi này » cô vội lau đi những giọt nước mắt trên mặt Linh Nhi ân cần nói..
« Nguyệt Nguyệt... »
« Hửm? »
« Con mình chết rồi... »
« Gì? Sao cơ? Khi nào? Do ai? Có phải do tên khốn đó không? Mình đi tính sổ » cô nghe Linh Nhi nói vậy liền hốt hoảng cơn tức giận liền bùng cháy, cô sắn tay áo lên hùng hùng đi ra ngoài cửa thì bị anh ngăn lại...
« Bình tĩnh đã...em phải nghe cô ấy nói hết chứ? Cứ đi như thế này thì cũng không có gì là tốt cả »
« Nhưng mà... »
« Phong Thần nói đúng đó...ngay cả mình cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra...chỉ là nghe Bân kể lại thôi...trong đầu mình vẫn còn hoang mang... »
Linh Nhi u sầu đi lại ghế ngồi lau đi nước mắt cầm chai rượu lên uống cười khờ.
«...»
« Ba mẹ...hihi »
Không khí đang ảm đạm thì bị một tiếng cười từ trên lầu vang xuống làm ai ai cũng ngạc nhiên và tiếng cười đó chính là của A Tu, con trai nhỏ của cô...
« A Tu? »
« À trên đường tình cờ gặp thằng bé tiện thể mình đưa nó đến đây... »
« Gì? Sao gì lại khóc nữa rồi...gì đã hứa với A Tu là không được khóc mà...gì mà khóc nữa là A Tu khóc theo gì đó...» A Tu nhìn Linh Nhi thì rưng rưng nước mắt,thằng bé đi lại gần lau nước mắt cho Linh Nhi.
« Được rồi gì không khóc nữa...A Tu cũng không được khóc nữa nha...con trai mà khóc thì khó coi lắm » Linh Nhi đưa tay lau nước mắt cho A Tu rồi cười nhẹ bế thằng bé đưa cho cô rồi đi về nhà« Trả con cho cậu nè...thằng bé rất ngoan...hôm nay mình rất vui...tạm biệt mình về trước đây...hôm khác gặp lại »
«...»
« Tạm biệt gì »
*vẫy tay*
« Phong Thần? Anh có cách giúp cậu ấy không? »
« Có nhưng cũng phải tốn thời gian vì Lộc Hàm, anh ta không dễ đụng »
« Con cũng không dễ đụng Hehe »
« Thằng oắt con này mẹ còn chưa sử con đâu đấy... » cô nhìn thằng bé thì bực mình nhéo tai nó...
« A đau đau...nhẹ thôi con sai thôi...lần sau con không dám nữa...huhu mẹ thật độc ác »
« Ai độc ác hả? »
« Con con...đau đau mẹ bỏ ra đi...ba à? »
« Ba không giúp được con đâu mà sao điện thoại của con gọi không được vậy? »