"Đều là chuyện trước đây cả rồi!" Mặt của Du Du đã đỏ lên. Không, phải nói là chuyện cả đời!dienahjlyoin
Mary cười ha ha. Lúc này, giọng nói của A Sơn vang lên: "Tiểu thư, cô đã trở lại?"
A Sơn mặc áo màu đen, quần màu đen bó sát đi tới. Mary vội vàng quan sát hắn en, gật đầu một cái lộ ra nụ cười hài lòng: "Không tệ! Vóc người vẫn ok! Cũng không biết bản lĩnh như thế nào?"
Du Du cười khổ trong lòng: Muốn kiểm hàng ư? Nói: "Anh ta là vệ sĩ mà tự tay cha của tôi chọn lựa, bản lĩnh nhất định có thể tin được!"
Mary châm chọc cười hỏi: "Vậy chuyện lần trước cô bị bắt cóc thì sao?"
A Sơn có chút nóng nảy, nói: "Tiểu thư không thích tôi luôn đi theo cô ấy ra ngoài!"dienahjlyoin
Mary cười sửa lại mái tóc rối: "Ha ha, thật là một vệ sĩ đáng yêu! Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ dạy cậu cách tốt nhất để bảo vệ chủ nhân của cậu!"
=== ====== ===
Gần mười phút sau, Du Du đã uống xong một ly cà phê thì nhìn thấy A Sơn từ trong vườn hoa đi ra phòng khách.
Du Du vội vàng kêu A Sơn đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Như thế nào? Có bị gãy xương hay bị bầm tím gì không?"
A Sơn vỗ vỗ của gáy mình, cười nói: "Không có, chị Mary chỉ nói với tôi mấy phương pháp mà thôi. Tiểu thư, về sau tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, cô yên tâm đi."
Mary cũng đi tới, ngồi xuống cười nói: " Du Du, A Sơn là một tài năng đáng được bồi dưỡng, về sau cô sẽ an toàn hơn nhiều! Ngày mai tôi sẽ kêu người đến ở nhà cô lắp đặt một bộ hệ thống theo dõi mới nhất!"
"À? Có đáng sợ như vậy không?" Du Du vội vàng hỏi.
Như thế nào không khí lại càng ngày càng khẩn trương rồi? Chẳng lẽ người của "Đông Hưng" đều luôn luôn ở đây giơ súng xông tới sao?
Mary lại cười: "Đối phó với mấy người kia, tôi hiểu rõ hơn so với cô! Dù sao tôi cũng sẽ không hại cô." Sau đó lại nhìn Du Du nói, "Sau này chớ qua lại quá gần cùng với người của Kha gia. Bởi vì, Kha Triết Khôn không thích cô đến gần em trai của hắn ta."dienahjlyoin
Tại sao bọn họ cũng nói như vậy?
"Tại sao?" Du Du không nhịn được hỏi. Có lẽ người phụ nữ xa lạ gọi là Mary này, sẽ nói cho cô đáp án.
Mary suy nghĩ một chút, nói: " Kha Triết Khôn rất thương người em trai này của hắn, cho nên luôn luôn chú ý đến cậu ta. Hơn nữa, Kha Triết Khôn không đơn giản giống như cô nghĩ! Thật ra thì hắn ta đã kết giao cùng lão đại Trần Hổ của ‘Đông Hưng’, xưng anh xưng em. Hơn nữa, rất nhiều buôn bán bí mật của Trần Hổ đều là hắn ta giúp đỡ."dienahjlyoin
Du Du nghe xong vô cùng sợ hãi: "Thật sao? Quan hệ của anh ta cùng Trần Hổ tốt như vậy?"dienahjlyoin
"Gần đây, Trần Hổ nhìn trúng một mảnh đất của Hoa An bọn cô, rất muốn bỏ vào trong túi, nên vẫn tìm cơ hội bàn bạc cùng Ngôn Sơ, nhưng Ngôn Sơ không cho hắn cơ hội. Trần Hổ để cho Kha Triết Khôn làm thuyết khách, cố gắng khiến Ngôn Sơ bán lại mảnh đất kia!"
Du Du vội vàng hỏi: "Bạch Ngôn Sơ có đồng ý không?"
"Ngôn Sơ ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cô nói xem nó sẽ đồng ý sao?"
Mary nói xong đứng lên, vỗ vỗ bả vai của A Sơn nói, "Làm rất tốt!" Lại nhìn Du Du, "Cô rất giống Ngôn Sơ đấy!"dienahjlyoin
Mặt Du Du đỏ lên, đang muốn phản bác. Mary lại bổ sung một câu, "Tôi là nói tính cách!" Sau đó liền bước thật nhanh đi ra ngoài.
Chờ sau khi cô ấy đi, A Sơn mới dùng giọng thần bí nói với Du Du: "Tiểu thư, cô không biết cô ấy là ai sao?"
"Làm sao tôi biết? Không phải là Mary sao?"dienahjlyoin
"Thân phận của cô ấy là vợ của lão đại ‘Long phong’. Người Việt Nam, trước kia là làm sát thủ! Tôi đã nghe nói qua về cô ấy, biệt hiệu lúc trước của cô ấy gọi là ‘Hoa hồng đẫm máu’! Lúc giết người đều bắn chết bằng một phát súng, thật sự rất lợi hại!"
Lúc này Du Du nghĩ lại mà sợ cả người phát run: "Thật sao? Cô ấy là người hắc đạo à?"
Tại sao Bạch Ngôn Sơ lại biết người như thế? Chẳng lẽ, anh thật sự có qua lại với hắc đạo?
A Sơn lại nói: "Tiểu thư, cô không cần sợ, cô ấy nếu đã nói sẽ bảo vệ cô, vậy chắc chắn cô ấy sẽ không hại cô. Huống chi, cô ấy còn là bằng hữu của Bạch tiên sinh. Với lại, những người hắc đạo kia cũng không hoàn toàn là người xấu."
Du Du không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái. Cô mơ hồ cảm thấy, cuộc sống của mình đã có chút thay đổi.
Sáng sớm hôm sau, Mary thật sự kêu người đến nhà của cô lắp đặt một bộ hệ thống theo dõi nghe nói là hiện đại nhất thế giới, hoàn toàn thay mới bộ hệ thống theo dõi cũ.
=== ====== =======
Sáng sớm, không biết đã trải qua bao nhiêu giấc mơ mới tỉnh dậy, Du Du mới ý thức được: Có lúc có thể thoải mái nằm mơ cũng là chuyện tốt.
Cả đời nếu chỉ sống ở trong mơ, thật sự rất tốt!
Cô muốn rời giường uống cốc nước, lại nghe được điện thoại di động ở đầu giường rung lên. Vội vàng xoay người đi lấy, nhìn tên hiện lên màn hình, là Bạch Ngôn Sơ.
Mới sáng sớm rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Trong lòng mang theo một chút kích động, cô cầm điện thoại di động lên nghe: "A lô? Chuyện gì vậy?"
Bên kia giọng nói của Bạch Ngôn Sơ có vẻ suy sụp: " Du Du, hiện tại anh đang ở bệnh viện, mẹ của anh ngất xỉu nhập viện rồi, có thể xin em giúp một chuyện hay không?"
Lần này anh lại nói "Xin" với cô, thật vô cùng hiếm thấy.
"Bà ấy thế nào rồi?" Du Du vội vàng hỏi.
Thân thể Chu Tuyết Phi không được tốt, đây đúng là một chuyện làm cho người ta lo lắng.
"Tim có chút vấn đề. Mới vừa tỉnh lại uống chút nước, bác sĩ nói phải nằm ở bệnh viện quan sát mấy ngày."
Du Du nói: "A, chắc cũng không phải cực kỳ nghiêm trọng đâu đúng không?"
"Hôm nay anh có một hợp đồng quan trọng phải ký, cho nên cả ngày cũng không có thời gian chăm sóc bà. Nếu hôm nay em có thể dành thời gian, thì hãy đến bệnh viện giúp anh chăm sóc cho bà. Có được không?"
Nghe giọng nói năn nỉ hiếm thấy của Bạch Ngôn Sơ, cảm xúc trong lòng Du Du đan xen vào nhau. Đời trước, anh chưa từng mở miệng đề nghị cô làm bất cứ chuyện gì cho anh.
"Được. Tôi sẽ đi chăm sóc cho bà ấy." Cầm điện thoại di động, Du Du đồng ý.
Chu Tuyết Phi là một người phụ nữ lương thiện, mặc kệ nguyên nhân là gì, Du Du đều cảm thấy phải đi chăm sóc cho bà.
"Cám ơn em." Kế tiếp Bạch Ngôn Sơ nhanh chóng nói một câu.
Ha ha, anh ta lại có thể nói "Cám ơn" với cô? Đời trước anh ta, chưa bao giờ nói ra lời này.
Trong lòng đang rối loạn hết sức, Du Du cúp điện thoại.
Nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, cô lái xe đi đến bệnh viện. Hỏi phòng bệnh của Chu Tuyết Phi xong, cô liền đi vào.
Đây vốn là phòng bệnh đơn VIP của bệnh viện, sạch sẽ mà thoải mái. Bên trong chỉ có người làm tên gọi là A Phân ngồi ở trước giường, nhìn thấy cô đi vào, vội vàng cười đứng lên chào hỏi.
Du Du đi tới khẽ hỏi: "Bác gái như thế nào rồi ạ? Có bị gì nghiêm trọng không ạ?"dienahjlyoin
A Phân than nhẹ: "Bác sĩ nói, tình huống không tính là quá nghiêm trọng, nhưng còn phải ở lại trong bệnh viện để quan sát. Bạch tiên sinh vừa mới tới, nhưng có chuyện quan trọng nên đi trước."
Du Du ngồi xuống, cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trên giường. Sắc mặt bà trắng bệch, hai mắt khép hờ, đôi môi trắng bệch không có một chút huyết sắc.
Đừng nhìn Bạch Ngôn Sơ là người ngạo mạn, bề ngoài vinh quang, ai có thể người tưởng tượng ra được anh ta có một người mẹ thân thể yếu đuối như vậy?
Đột nhiên nghe một trận ho khan, thì ra là Chu Tuyết Phi đã tỉnh. Nhìn thấy Du Du ngồi ở trước giường, bà hiển nhiên thật vui mừng: " Du Du...... Tới rồi à?"
Lúc nói chuyện có vẻ mềm yếu vô lực. Dù sao cũng là người bệnh mới tỉnh, hơi thở tương đối yếu.
Du Du cười cười: "Vâng, bác gái."dienahjlyoin
Chu Tuyết Phi nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng hình như muốn nói gì, lại không có sức.
Du Du vội vàng hỏi: "Bác muốn uống chút nước ấm chứ?"
A Phân vội vàng bưng tới một ly thủy tinh đựng nước ấm, đưa đến khóe miệng của Chu Tuyết Phi. Chu Tuyết Phi uống một hớp nước lớn xong, ánh mắt trở nên sáng hơn một chút.
Du Du cúi người xuống dịu dàng nói: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ mau khỏe lên thôi!"
"Cám ơn con, bận rộn như vậy còn tới thăm ta." Chu Tuyết Phi yếu ớt nói, nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia vui mừng.
"Ngôn Sơ nói hôm nay anh ấy không rảnh để chăm sóc bác, con không có việc gì liền tới đây chăm sóc bác. Bác có chuyện gì cứ gọi cho con là được."
Du Du thế này mới ý thức được, mình gọi người kia là " Ngôn Sơ ". Cảm giác thật đúng là kỳ quái, có một nửa cảm giác là quen thuộc, một nửa là xa lạ.
Đúng là kiếp trước cô luôn gọi anh như vậy. Khi đó, tên của anh chính là bí mật đẹp nhất trong lòng của cô.
Dường như đã trải qua một đời?dienahjlyoin
"Con thật tốt! Ai, A Sơ nó quá bận rộn, ta không trách nó. Đứa nhỏ này, nó rất hiếu thắng."
Chu Tuyết Phi nói xong, lại ho khan mấy tiếng. Du Du ngồi yên lặng, trong chốc lát không biết nói cái gì.
Yên lặng nhìn người phụ nữ ở trên giường, phát hiện ánh mắt của bà thật ra thì rất giống Bạch Ngôn Sơ. Giả như Bạch Ngôn Sơ là phụ nữ, chắc hẳn cũng sẽ là một mặt hàng bán chạy đúng không?
"Du Du, đừng trách A Sơ! Nó là đứa rất hiếu thắng, trong lòng hiểu rõ ràng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra! Ta biết trước đây nó đối với con không tốt, nhưng, ta vẫn hi vọng......"
Chu Tuyết Phi nói tới chỗ này đột nhiên dừng lại, giống như đang do dự có nên nói tiếp hay không?dienahjlyoin
Hi vọng cái gì? Gương vỡ lại lành à? Trong lòng Du Du rất muốn cười to.
Tại sao sau khi cô trùng sinh thì lại không chắc chắn theo sát chồng trước để nối lại tình xưa?
Vấn đề là, giữa bọn họ từng có chữ "Tốt" này hay sao?
Tất cả đều tốt, đều là hình ảnh mà cô đơn phương tưởng tượng ra mà thôi. Anh không yêu cô, vĩnh viễn sẽ không yêu cô.
Mà đời này, cô cũng không muốn yêu anh nữa.
Mà Chu Tuyết Phi rốt cuộc nhẹ nhàng nói ra một câu: "Ta hi vọng con có thể cho nó một cơ hội!"dienahjlyoin
Du Du thiếu chút nữa đứng bật dậy.
Cô có nên nói cho Chu Tuyết Phi biết hay không? Ban đầu sau khi bọn họ kết hôn một tháng anh căn bản không muốn trở về nhà? Lần đầu tiên của bọn họ cũng là anh không nói lời gì mà chỉ mạnh mẽ chiếm đoạt lấy cô?
Sau đó anh cũng đối với cô khi nóng khi lạnh, ôn hoà, có cũng được mà không có cũng không sao?
Sao anh lại ở bên ngoài cùng với người phụ nữ khác mập mờ tới mập mờ đi?
Nhưng cô vẫn trước sau như một bảo vệ cho anh. Ba tháng sau khi cưới, trong một lần đến một buổi tiệc rượu, lần đầu tiên cô lấy thân phận vợ của Tổng giám đốc Hoa An cùng anh đi đến. Uống rượu được một nửa thì một nguyên lão của Hoa An đột nhiên đến gây khó dễ, chỉ vào chóp mũi của Bạch Ngôn Sơ mà mắng, chỉ trích anh lừa gạt sự tin tưởng của Đường Hạc Lễ, chỉ dựa vào chinh phục được tiểu thư của Đường gia mà tiến dần từng bước lên làm Tổng giám đốc.
Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nói một câu "Ông già rồi, nên vào núi rừng mà sống ẩn cư đi thôi." Làm cho người kia giận đến sắc mặt tím lại.
Sau đó, ông ta thẹn quá thành giận cầm điện thoại di động lên ném vào mặt của anh. Đang ở lúc ngàn cân treo sợi tóc, Du Du không hề nghĩ ngợi liền đứng ra, chắn ở trước mặt anh.
Cô quá quan tâm anh, không muốn để cho anh bị bất luận người nào làmtổn thương.
Điện thoại di động nặng nề đập vào trán của cô. Mặc dù không chảy máu, nhưng cô lại đau đến rơi lệ.
Bạch Ngôn Sơ xuất thần nhìn cô vì mình mà làm như vậy, không nói một lời, ôm lấy cô rồi rời khỏi hiện trường trở về nhà.
Đêm đó, anh ngồi ở bên giường cả một đêm không ngủ. Mà cô lại vì nhức đầu mà ngủ cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, một đôi mắt đầy tia máu nhìn cô thâm sâu nói: "Cám ơn em."dienahjlyoin
Vậy mà cô lại có thể cảm động rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn thấy mất mát.
Qua vài ngày, đã có người nói cho cô biết, anh đang có mối quan hệ mập mờ ở bên ngoài với một người phụ nữ tên là Giang Tam Di. Người phụ nữ kia còn mang thai.
Ha ha, thì ra là như vậy! Anh đối với cô, từ đầu đến cuối đều là tâm địa sắt đá.
Kiếp trước mọi chuyện đều rõ mồn một ở trước mắt. Mắt đã thấy cay cay, cô cắn cắn môi, không trả lời Chu Tuyết Phi.
Cô giúp Chu Tuyết Phi sửa lại chăn, cười nhạt một tiếng, "Bác gái, không phải là con không cho anh ấy cơ hội. Mà là, con đã quá mệt mỏi."
Trên mặt của Chu Tuyết Phi lộ ra vẻ buồn bã, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Du Du cúi đầu, ở bên tai bà khẽ nói: "Bác nghỉ ngơi một chút đi, con ngồi bên cạnh."
Trong một ngày này bệnh tình của Chu Tuyết Phi coi như ổn định, buổi trưa còn ăn một chút cháo nóng của bệnh viện. Du Du chăm sóc bà cả ngày, lúc bà tỉnh dậy tinh thần tốt hơn, Du Du sẽ đọc một đoạn tin tức cho bà nghe.
Thời điểm vài tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, Chu Tuyết Phi tựa người vào trên gối nói với Du Du: " Du Du, hôm nay thật sự rất cám ơn con! Ta rất vui vẻ."
Du Du khẽ cười một tiếng: "Bác vui vẻ là được rồi."dienahjlyoin
Lúc này điện thoại di động của cô thông báo có tin nhắn, liền nói "Thật ngại quá", sau đó liền đứng lên lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn.
Bên trong là một đoạn tin nhắn dài mà Kha Triết Nam gửi:
" Du Du, thật xin lỗi! Tớ biết cậu tức giận. Cậu nói cậu không biết làm thế nào để đối mặt với tớ... tớ cũng giống cậu không biết phải làm sao để đối mặt với cậu. Tớ muốn ngày mai đi Tokyo để giải sầu, để cho mình yên tĩnh một chút. Lúc gần đi tớ muốn nói, đời này kiếp này, cậu đều người mà tớ muốn bảo vệ nhất, mặc dù tớ làm không tốt. Tiểu Nam."
Nước mắt của Du Du rốt cuộc cũng rơi xuống. Vì không để cho Chu Tuyết Phi nhìn thấy, cô xoay người đi lau nước mắt.
"Du Du có rất nhiều người theo đuổi đúng không?" Chu Tuyết Phi đột nhiên hỏi.
Du Du xoay người cười gượng: "Đâu có ạ?"
Khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt.
"Đứa bé, làm sao con khóc? Không sao chứ?" Chu Tuyết Phi kinh ngạc không thôi.
Du Du rưng rưng cười nói: "Không có việc gì! Bạn bè tốt nhất của con phải xa nhà, con có chút không nỡ mà thôi."
Chu Tuyết Phi dịu dàng khuyên cô: "Không có việc gì, cậu ấy sẽ trở về thôi!"
"Thật xin lỗi, con đi ra ngoài trước." Du Du nói xong, không cách nào kìm nén được nữa, chạy ra ngoài.
=== ====== ===
Vào ban đêm bệnh viện yên tĩnh hơn rất nhiều.
Du Du đi tới cửa bệnh viện, chuẩn bị tìm xe của mình để đi về. Khi cô đi xuống bậc thang cuối cùng thì thấy một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở trước mặt cô không tới ba thước.
Bạch Ngôn Sơ xuống xe. Du Du nhìn một cái, rồi lại lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
Xem ra anh thật sự bận bịu cả ngày, hiện tại mới chạy tới thăm mẹ của mình.
Cô bỗng cảm thấy anh có chút đáng thương.
Giọng nói trầm thấp của Bạch Ngôn Sơ ở trong bóng đêm có vẻ hết sức thành thật: "Du Du, hôm nay cám ơn em."
Cô nhàn nhạt nói: "Không cần khách khí. Dù nói thế nào, bà ấy cũng là trưởng bối của tôi."
Lúc nói chuyện cô tận lực tránh né ánh mắt của anh. Khi giao tiếp, anh có lẽ sẽ cảm thấy cảm xúc phức tạp trong mắt cô.
Nói xong câu này, cô nhẹ nhàng đi qua bên cạnh anh.
Bạch Ngôn Sơ đột nhiên gọi cô lại: "Du Du, chuyện chúng ta tái hôn, em hãy sớm suy nghĩ đi."