Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 90: Nhớ lại (1)

Đã từng nghe nói có người bị vách tường kẹp cứng, Bất Hối chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu cũng rơi vào trường hợp đó, mà người nhốt cậu cũng không phải mỹ nữ xinh đẹp mà là người cậu hận nhất... ông chú biến thái Sở Trạm Đông.

Vậy mà trước cậu người đàn ông này còn cười ha ha cho bằng được!

Ánh mắt của Bất Hối rõ rằng là sự chán ghét, nhưng Sở Trạm Đông phát hiện mình thật sự hỏng, lại không cảm thấy mất hứng chút nào.

Thậm chí hắn còn có chút xúc động muốn bật ngón tay cái lên.

Dám trước mặt mọi người trợn mắt với hắn, Bất Hối là người đầu tiên!

Hay dưới tình huống này cậu nháu không hề sợ hắn là do...

"Bất Hối thiếu gia, hai năm không gặp, chúng ta dầu gì cũng là chỗ quen biết cũ, gặp mặt nhau mà không chào, làm sao cậu có thể cứ đi như thế được?" Sở Trạm Đông nhướn mày nói tiếp: "Nếu như chú nhớ không nhầm thì nhóc còn phải gọi chú một tiếng cha nuôi đấy!"

"..." Cha nuôi!!!

Thà cậu đi chết đi còn hơn, cậu đâu có bị đụng vào cửa đâu mà đi nhận giặc làm cha!

"Cho nên bây giờ các chú dự định 5 đấu 1?" Bất Hối cười lạnh: "Ok thôi, tôi không có ý kiến. Cùng lắm thì chết, không có quan hệ, bất quá các chú phải giấu tin này cho thật tốt. Ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết Ngũ thiếu B thị ỷ đông hiếp yếu, giết một đứa bé tám tuổi non nớt, chuyện như vậy bị lộ ra, tôi lo sợ người dân B thị sẽ bị mù mắt mất!"

Bản lĩnh nói quanh co lòng vòng như lừa tiền người khác sao lại giống...

Đôi mắt Lận Dật Thần thâm thúy nhìn qua nhìn lại trên người Sở Trạm Đông và Bất Hối...

Đột nhiên đôi mắt của hắn co rút lại!

Lúc này, Sở Trạm Đông lôi Bất Hối đi ra ngoài cửa, trước khi đi còn nói với mấy người bọn họ nói: "Chúng tôi đi trước!"

Híp híp mắt, Lận Dật Thần không nói gì, liếc mắt nhìn bọn họ rời đi.

***

Sở Trạm Đông dẫn theo Bất Hối đi tới ngoài cửa phòng bệnh của Hàn Tử Tây, nhìn xuyên qua cửa kính, xem ngủ Hàn Tử Tây ngủ say.

"Trên người mẹ nhóc một loại ma túy hiếm thấy, loại ma túy này một khi dính vào, sẽ rất khó từ bỏ, tôi nghĩ những thứ này chắc cậu đã biết.” Giọng nói của Sở Trạm Đông đột nhiên giống như đang nói chuyện với người lớn: "Hành động đêm nay của cậu chắc hản là cậu nghĩ tôi cho mẹ cậu dùng loại thuốc phiện này đúng không? Cho nên cậu mới đưa tôi đến chỗ chết.”

"... Ý chú muốn là chuyện này không quan hệ với chú?" Không thể nào, nếu như không phải là người đàn ông này thì còn ai biến thái như vậy .

"Nếu là tôi thì động cơ là gì?" Sở Trạm Đông sâu kín hỏi lại.

"Trả thù mẹ tôi!" Bất Hối thả nhiên nói: “Không phải chú vẫn luôn hận mẹ tôi sao? Chú hận không thể giết mẹ tôi!"

"..." Khôn mặt Sở Trạm Đông hơi mất tự nhiên: "Đó là trước kia, bây giờ là bây giờ..."

Lời còn chưa nói hết, đã bị Bất Hối không đếm xỉa cắt đứt: "Tôi chỉ biết biến thái vĩnh viễn đều là biến thái, chỉ có càng biến thái, không có không biến thái!"

Muốn cậu tin không phải là hắn làm, trừ phi mặt trời mọc hướng tây.

Sở Trạm Đông cũng biết, đừng nói tiểu tử này không tin, ngay cả chính hắn cũng không tin được. Rõ ràng cảm giác chán ghét cô là ngay khi vừa gặp mặt nhau đã có...

Từ buổi tối mưa to sối xả, cô được bà nội mang về...

***

Mười tám năm trước.

B thị trời mưa to, giống như là dùng một xô nước khổng lồ đổ xuống vậy. Không bao lâu, trên đường phố đều là nước.

Ngày hôm ấy trên đường về nhà, Sở lão phu nhân đã gặp được Hàn Tử Tây.

Thời điểm Lão phu nhân mang theo Hàn Tử Tây đang hấp hối về nhà cũ Sở gia ở ngoại ô thành phố, quản gia vội vàng tiến lên phía trước hỏi thăm: "Lão phu nhân, cô bé này ở đâu ra?"

Không phải lão phu nhân nói một lúc nữa mới trở về nhà sao? Bây giờ mưa quá to, trên đường không dễ đi chút nài!

Chung Huyên nói với quản gia: "Mau đi gọi điện thoại cho bác sĩ."

Sắc mặt Lão phu nhân ngưng trọng không giống bình thường, quản gia không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi điện thoại.

Nói chuyện điện thoại xong, quản gia nhìn cô bé xanh xao vàng vọt, quần áo trên người cũng không sạch sẽ, vội vàng phân phó người giúp việc thay đồ rửa mặt cho cô bé.

Nửa giờ sau bác sĩ đã đến, sau khi khám thì nói cô bé vì sốt cao lên bị viêm phổi, phải chuyển sang bệnh viện suốt một tháng mới dần dần mới chuyển biến tốt hơn.

Lúc đó là nghỉ hè, mấy người Sở Trạm Đông cùng Cơ Ngô Lê, Tư Mã Hạo bị mấy nhà đại nhân nhà họ thương lượng đưa họ đến quân đội.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là thật vất vả mới kết thúc đợt hành hạ nhưng chờ đợi hắn lại là...

Nửa giờ sau, người Sở gia đều lục tục trở lại, lão phu nhân nhìn thấy còn thiếu một người, sắc mặt khó coi: "Đông Tử đâu, không phải nói trước ba giờ sẽ về đến nhà sao?"

Sở Bích Đình dè dặt nói: "Điện thoại của nó không gọi được, người cũng tìm không được."

"Không gọi được vẫn phải gọi, bắt nó trong vòng nửa giờ trở lại cho bà!" Lão phu nhân giận dữ.

Lão phu nhân đột nhiên phát hỏa lớn như vậy, chẳng lẽ tiểu tử kia lại gây họa?

Không một người nghĩ như vậy, mà là mọi người không hẹn mà cùng nhau đều nghĩ như vậy.

Sở Bích Đình nhíu mày, vội vàng lại trốn qua một bên gọi điện cho em trai, tên đáng chết này, đến cùng đang làm gì, không biết tai vạ của nó đang đến sao?

Sau một lúc Sở Bích Đình thầm mắng chửi hết người này đến người nọ thì rốt cuộc điện thoại cô cũng bắt được tín hiệu với Sở Trạm Đông, khi đầu dây bên kia bắt máy liền vang lên tiếng nói tức giận của cậu em trai trời đánh: “Ai vậy???”

"..." Khốn kiếp, đáng chết, tên nhóc này không nhìn màn hình hiển thị à? "Bà nội nói trong vòng nửa giờ nữa em phải có mặt ở nhà đấy!"

Dù sao thì Sở Trạm Đông cũng là một tên nhóc thông minh, con sâu ngủ trong người hắn cũng biến mất trong nháy mắt, bà nội đột nhiên nghiêm túc như vậy, sẽ không phải là...

Người kia thật cam đảm a, không phải nói tuyệt đối sẽ không cáo trạng à, lại dám...

Thật sự là chán sống!

"Chị, là bão cấp mấy?" Tìm hiểu quân tình trước, thì hắn mới chuẩn bị tốt đối sách được.

"Đừng phí lời nữa? Em mau về nhanh lên, đều bởi vì em mà làm hại mọi người cả ngày hôm nay đều bị nghe mắng đấy. Sở Trạm Đông, thân là chị của em, chị thật không biết đời trước rốt cuộc tạo nghiệt gì nữa!"

Nghe giọng nói quan tâm của chị trong điện thoại, đôi mắt của cậu nhóc Sở Trạm Đông liền nhíu lại, dưới đáy mắt có sự lạnh lùng không hề phù gợp với lứa tuổi.

Rất tốt, lại dám ở trước mặt hắn ngoài nóng trong lạnh!

Không dám trì hoãn nữa, Sở Trạm Đông vội vàng mặc quần áo vào, từ nhà Cơ Ngô Lê chạy về.

***

Trong vòng nửa giờ, Sở Trạm Đông chạy về nhà không ngừng nghỉ.

Thân là người Sở gia, cho tới bây giờ hắn luôn dám làm dám chịu, cho dù bị trừng phạt, cũng quyết không chạy trối chết.

Cho nên, mỗi lần phạm sai lầm, lão phu nhân chỉ cần gọi một cú điện thoại thì hắn cũng sẽ chạy về nhà lĩnh phạt. Nhưng lần sau có tái phạm lại hay không thì hắn cũng không chắc...

Phạm sai lầm, trừng phạt, cứ thế vòng đi vòng lại. Bất quá cũng may bản tính của Sở Trạm Đông cũng không phải xấu xa, bé trai còn nhỏ ham chơi, khó tránh khỏi sẽ nghịch ngợm một chút.

Nhưng khi về nhà, lão phu nhân chỉ trừng mắt với hắn vài lần rồi mang theo sắc mặt tối tăm đi lên lầu, Sở Trạm Đông hướng chị cầu cứu, Sở Bích Đình chỉ đành cho hắn một ánh mắt lực bất tòng tâm.

Nhưng khi hắn đang chuẩn bị sẵn tâm lý đón chờ bà nội sử dụng gia pháp với hắn, thì đột nhiên bà nội lại dẫn một cô gái gầy gò, có màu da không hề tương xứng với màu hồng của váy đang mặc trên người đi xuống lầu, rồi lại đi đến ngay trước mặt hắn và quăng cho hắn một quả bom: “Đông Tử, từ đây về sau, cô bé này sẽ là cô dâu nuôi từ bé của cháu!”

Ầm!

Súy nữa thì Sở Trạm Đông đã đứng không vững, "Bà nội cũng bắt đầu chạy theo mốt rồi sao? Nhưng hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư đâu bà."

Đây là chuyện nực cười gì vậy? Hiện tại hắn mới mười hai tuổi mà đã bắt hắn cưới vợ?

Đừng nói bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, cho dù ở cổ đại, cũng quá sớm rồi!

Ánh mắt khinh thường của Sở Trạm Đông liền chuyển dời sang cô nhóc vẫn cúi gằm đầu xuống bên cạnh bà nội. Người thì không cao, trước sau đều không có, tóc cũng không dài bằng Cơ Ngô Lê, nếu không phải cô nhóc đang mặc váy thì có lẽ không thể phân biệt được giới tính.

Vợ hắn?

Khẩu vị của hắn rất bình thường được không.

"Cháu nghiêm túc một chút cho bà!" Lão phu nhân nghiêm mặt, cầm tay Hàn Tử Tây để ở lòng bàn tay Sở Trạm Đông: "Cô bé này gọi là Hàn Tử Tây, năm nay tám tuổi, từ nay về sau, chính là người định mệnh của Sở Trạm Đông cháu!"