Thật lâu sau, lâu đến mức hô hấp của mọi người gần như đều sắp ngưng trệ, rốt cục Hàn Tử Tây cũng có động tác, nhưng là chỉ giới hạn khi cô mở cánh môi khô khốc một chút.
Cho dù dùng son môi màu sắc xinh đẹp, đường vân trên môi khô khốc của cô cũng vẫn có thể thấy được rõ ràng.
Sở Trạm Đông chậm rãi đứng thẳng. Nhìn con ngươi của cô, không biết có phải ánh mặt trời giữa trưa xông vào mắt của hắn hay không mà lại cực nóng như thế.
Mắt không đảo trời quang, con ngươi như hạt ngọc màu đen gần như bị ảnh ngược của cô phủ kín, không có lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không thề non hẹn biển cái gì, hắn trả lời bằng bốn chữ: "Bởi vì là em!"
Bởi vì là em. . .
Bốn chữ này, rõ ràng bình thường như vậy, vì cái gì... Cô lại có một cỗ xúc động muốn cười.
Có thể không cười hay sao, đợi nhiều năm như vậy, cũng chưa đợi được, hiện tại đạt được một cách dễ dàng, nhưng mà cô lại...
Không đủ sức, cũng không muốn nữa!
Mặc dù thời gian thấm thoát trôi đi. Nhưng bị thương vẫn là bị thương, miệng vết thương cho dù có tốt lên. Vết thương cũng vĩnh viễn không cách nào biến mất.
Nắm chặt dây lụa tay bên kia, cô chậm rãi buông ra: "Sai thời điểm, không gặp được đúng người!"
Ở trong lúc mọi người rộ lên, cô xoay người. . .
Còn không có cất bước, đã bị người giữ chặt.
"Thời gian không sai, người cũng không sai!" Ánh mắt Sở Trạm Đông vốn dĩ vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng này, thân thể không nhúc nhích, hắn dùng lực nắm lấy cánh tay cô, giống như chỉ cần nhẹ buông tay thì hắn sẽ triệt để mất cô: "Tha thứ cho anh vì đã tỉnh ngộ quá muộn, anh sẽ dùng quãng đời còn lại bù lại cho em!"
Ánh mặt trời bên ngoài thật sự là quá chói mắt, đâm vào mắt cô có phần đau, có phần chua xót, có phần chát, cảm giác nước mắt đều muốn chảy ra.
Chưa hề quay đầu, nghiêng thân thể, dùng một cánh tay khác hất tay anh đi: "Đã không kịp nữa rồi!"
Đã không kịp nữa, mà không phải là em không cần, ý tứ bao hàm trong hai câu nói, cũng hoàn toàn trái ngược nhau.
Câu trước gián tiếp thừa nhận, cô cũng đã từng chờ mong.
Một lần nữa cất bước, dứt khoát kiên quyết.
Nhưng mà. Vừa mới đi chưa được hai bước, đột nhiên cô té xỉu.
"Tiểu Tây..." Sở Trạm Đông hoảng hốt chạy lên đón được cô.
***
Vốn là một hôn lễ tốt đẹp, cuối cùng làm cho tan rã trong không vui, Hàn Tử Tây vào bệnh viện, trải qua kiểm tra thì phát hiện cô bị trúng thuốc phiện.
Tư Mã Hạo nhìn mọi người chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, giữa trán nhẹ chau lại: "Tình huống có phần không tốt."
"Nói như thế nào?" Cố Hạ vội vàng tiến lên hỏi: "Sao lại thế này?"
Cố Tử Mạch giữ chặt em gái: "Em bình tĩnh một chút."
Con bé kia, đừng tưởng rằng thiếu gia xin cô tới tham gia hôn lễ, chính là tha thứ cô.
Ở thời điểm hiện trường hôn lễ, có trời mới biết lúc Mộ Cẩn Du chứng minh cô gái này là Hàn Tử Tây, cô đã muốn bổ nhào tới. Cô vốn là muốn đi lẻn lên, nếu không phải hắn bưng kín miệng của cô, ngăn cô lại, có lẽ Mộ Cẩn Du cũng không thể thoát ra ngoài.
Lúc này cô có biết hay không, cô đã theo đuôi mà đến, phải trốn ở góc phòng, không phải mới vừa nghe nói tình huống không tốt, sẽ không lẻn đi lên.
"Cô ấy đã dính thuốc phiện!" Tư Mã Hạo nhìn về phía Sở Trạm Đông: "Có thể là mới vừa tiếp xúc không lâu, lần đầu tiên tiếp xúc, cho nên có vẻ nghiêm trọng."
"Thuốc phiện?" Cơ Ngô lê nói tiếp: "Cô ấy cư nhiên hút thuốc phiện?"
"Ngậm miệng!" Cố Hạ thờ ơ quét tới một cái: "Anh mới hút thuốc phiện, anh cả nhà đều hút thuốc phiện!"
"Cô . ." Cơ Ngô lê cắn răng: "Đừng tưởng rằng cô là người phụ nữ của Lãnh Dạ, mà tôi không dám làm gì cô?"
"Được rồi, tôi còn chưa có nói xong đâu, mọi người ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ!" Tư Mã hạo tiếp tục nói: "Tôi đã lấy mẫu máu của cô ấy, đại khái xế chiều ngày mai sẽ có kết quả, bất quá theo như xem xét tế bào máu của cô ấy cho thấy, chủng loại thuốc phiện này hẳn không phải là loại thông thường."
Hắn vừa dứt lời, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng động.
Mấy người liếc nhau, Đông Phương Hoằng động tác nhanh nhẹn tiến lên về phía phát ra tiếng động.
Nhưng là chỉ có một Y tá té trên mặt đất.
Đông Phương Hoằng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Y tá mở miệng cũng phát không ra thanh âm, Tư Mã Hạo theo sát đến ngồi xổm xuống, nắm chặt cằm của cô y tá kiểm tra: "Châm gây tê đầu lưỡi!"
Cơ Ngô Lê: "Tiếng động vừa rồi, hẳn là có người đụng vào vị này Y tá, chỉ có âm thanh của cái khay rơi xuống đất, lại không có nghe được tiếng la, nhìn thời gian, cô ấy cũng đã bị người gây tê đầu lưỡi. Từ lúc nghe được động tĩnh, đến lúc Hoằng chạy tới, trước sau không vượt qua năm giây, người nọ không chỉ gây tê y tá, lại vẫn thành công lách mình tránh đi, lợi hại thật!"
Lận Dật Thần nói: "Camera!"
Tuy vậy nhưng trong camera, cũng là không thu hoạch được gì, người nọ hình như là có chuẩn bị mà đến, khi camera quay đến chỗ tối.
Ngay tại lúc bọn họ nhao nhao suy đoán chính là người nào, bọn họ nghĩ phá đầu cũng sẽ không nghĩ đến, người khởi xướng, lại có thể là một đứa trẻ tám tuổi.
Không sai, đúng là Bất Hối tiểu gia!
Bất Hối theo dõi trên TV, thấy quá trình hôn lễ đã diễn ra xong xuôi, đưa mắt nhìn Sở Trạm Đông đang nhìn mẹ của mình với ánh mắt thâm tình, cười nhạt: “Chính là thứ đồ cặn bã, cư nhiên lại hóa trang thành ân ái tình cảm, thật là ghê tởm mẹ nó, ghê tởm đến chết được!”
Đào Đào nghe không hiểu hỏi: “Anh Bất Hối, anh đang nói cái gì vậy?”
Bất Hối không ngạc nhiên với cái câu hỏi của động vật chỉ số IQ thấp này cho nên trực tiếp không thèm nhìn đến.
Nhưng mà không tới mấy phút sau, hắn liền biến thành một tiểu tử thúi.
“Bảo bối, người anh thích nhất chính là em!” Mẹ đã ngất xỉu rồi, vì mẹ, vô sỉ một chút có là cái gì.
“Thật sao!” Đào Đào nghe xong liền dang rộng hai tay, không chút rụt rè hướng phía ngực hắn: “Anh Bất Hối ôm ôm!”
“Ừ, anh Bất Hối ôm!” Bất Hối nói là làm liền thật sự ôm lấy Đào Đào, có hơi dùng sức: “Bảo bối, sắp tới sinh nhật của em, anh còn chưa có chuẩn bị quà nữa, em nghĩ xem muốn anh tặng cho cái gì?”
“Một cây kẹo đường mật thật lớn!” Đào Đào cũng không đòi hỏi nhiều.
Ngoại trừ Bất Hối ra thứ bé thích nhất chính là kẹo, đáng tiếc là mẹ không cho ăn nha!
Mỗi lần muốn ăn kẹo Đào Đào chỉ có thể giả vờ ra vẻ tội nghiệp, không tin là bọn họ lại không hiểu bé muốn cái gì.
Với chỉ số IQ thấp nhất của động vật, tiểu gia Bất Hối không cần nghĩ cũng biết được đáp án.
Bất Hối làm ra bộ dáng buồn bã nói: "Anh cũng rất muốn tặng nó cho em, nhưng mà hiện tại anh không có."
"Anh Bất Hối có thể đi mua nha!" Sao đột nhiên anh Bất Hối ngu ngốc vậy!
"Anh không đi ra ngoài được, em cũng biết mà!" Bất Hối vẻ mặt ưu sầu: "Bảo bối, anh thật sự là vô dụng mà, ngay cả thứ mà bảo bối thích ăn nhất anh cũng không thể mua cho bảo bối, anh thực sự xin lỗi bảo bối, bảo bối về sau cũng đừng đến tìm anh nữa, anh chính là một người vô dụng, không thể mua kẹo đường mật cho bảo bối!"
"Không phải vậy không phải vậy không phải vậy..." Đào Đào không thể không nhận ra sắc mặt buồn bã của Bất Hối: "Bảo bối không muốn kẹo đường mật nữa, bảo bối chỉ cần anh Bất Hối..."
"Anh thật sự rất muốn rất muốn mua kẹo đường mật cho bảo bối!" Bất Hối thở dài: "Nếu như có thể đi ra ngoài thì tốt rồi!"
Hai mắt Đào Đào phút chốc sáng ngời: "Anh Bất Hối đi theo em..."
***
Sự thật chứng minh, chỉ số thông minh của Đào Đào cũng không có thấp như tiểu gia Bất Hối đã nghĩ.
Cô đi ra trước tìm Đào Hử, nói muốn đi tìm ma ma, Đào Hử ban ngày phải làm rất nhiều việc, căn bản không thể mang cô bé đi được, liền giao cho người giúp việc: "Cô mang tiểu thư đi."
Mà lúc này đây, tiểu gia Bất Hối đã sớm trốn kĩ trong hành lí trên xe, Đào Đào chỉ vào chiếc xe đằng kia: "Thục Thử, đi cái đó, ta muốn ngồi xe đó..."
Ai cũng biết Đào Đào giữ vị trí quan trọng trong lòng Đào Hủ, quả thực chính là nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan .
Đào Hử ở trong tổ chức chính là cánh tay trái của ông chủ, có thể thấy Đào tiểu thư địa vị cao như thế nào.
Huống chi yêu cầu này, bình thường cô ấy cũng hay nói, người giúp việc căn bản là không nghĩ tới, tính mạng của chính mình, thiếu chút nữa bị mất bởi một đứa nhỏ mới mười tuổi.
Cứ như vậy tiểu gia Bất Hối thành công rời khỏi tổ chức, đi tới bệnh viện.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, khi gặp lại sẽ nghe được tin tức như vậy.
Mẹ bị người ta hạ thuốc phiện, đến tột cùng là ai làm!
Bất Hối đem người đáng ngờ nhất đặt trên người Sở Trạm Đông.
Mấy ngày qua, người mà mẹ tiếp xúc nhiều nhất, không phải hắn hay sao!
Hắn chính là người đáng nghi ngờ nhất?
Hai năm trước, hắn tận mắt chứng kiến hành động biến thái của người đó, biến thái qua hai năm, sẽ không thay đổi, chỉ có thể càng biến thái hơn.
Trong hôn lễ nhìn biểu hiện của hắn chắc hẳn đã sớm biết đến bộ dạng chật vật của mẹ như thế nào, sở dĩ còn biểu hiện ra vẻ tình cảm, đoán chừng cũng là đang che dấu diện mạo biến thái đáng ghê tởm bên trong.
Nhìn xem cái bộ dạng như vậy, còn giả nhân giả nghĩa mang mẹ đến bệnh viện kiểm tra, tiểu gia Bất Hối hiện tại thật muốn, rất muốn giết hắn ngay lập tức.
Không được, những lời độc ác này nếu không nói ra, hắn sẽ bị nghẹn chết mất.
Bất Hối bắt đầu vạch ra kế hoạch, ám sát tên biến thái kia.
***
Ban đêm.
"Người đâu?" Đào Hử sắc mặt lạnh lùng, nhìn đến người giúp việc.
Người giúp việc nơm nớp lo sợ: "Vẫn chưa tìm được!"
"Đến một đứa bé cũng không tìm được, giữ các ngươi ở lại có ích gì, phái thêm người đi kiếm, dù có lật hết toàn bộ B thị, cũng phải nhanh chóng tìm ra đứa bé đó!"
"Vâng!"
"Đào Đào, ta hỏi con một lần nữa, Bất Hối đi đâu?" Quát hết những thủ hạ dưới tay, Đào Hử lại hỏi đến đứa con gái vẫn đang khóc như mưa trong lòng vợ mình.
"Ô ô ô..." Đào Đào đích thực là bị dọa đến sợ hãi, cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ thấy ba ba đáng sợ như vậy, liên tục rúc sâu ở trong lòng mẹ: "Ma ma cứu con, ba ba thật đáng sợ..."
"Không được phép khóc!" Đào Hử thật sự bị con gái mau nước mắt chọc cho tức giận, con bé có biết mình phạm phải sai lầm gì hay không, nếu như Bất Hối không quay trở lại nữa, đoán chừng người chết cũng không phải là một hai người đơn giản như vậy.
"Đào Đào vẫn chỉ là đứa bé, tiểu tử Bất Hối kia lại thông minh mưu mẹo, anh còn không rõ nó như thế nào, con gái chúng ta căn bản không phải là đối thủ của nó." Vợ của Đào Hử nhìn thấy con gái mình khóc lóc hoảng sợ, vô cùng đau lòng: "Huống chi Bất Hối không phải là đứa nhỏ không hiểu chuyện, cho nên hắn sẽ trở lại..."
"Trở lại?" Đào Hử cười lạnh: "Tiểu tử kia muốn rời khỏi đây biết bao nhiêu, em cũng không phải không biết. Rất vất vả nó mới có thể thoát khỏi đây, em cảm thấy hắn còn có thể quay lại, mà tốt nhất là nó nên quay về, nếu không chúng ta không thể nào gánh nổi trách nhiệm này."
Vừa nghe đến Bất Hối khanh khách sẽ không quay trở lại, Đào Đào Muội Chỉ hoảng hốt: "Sẽ trở lại mà, anh Bất Hối đã cùng con ngoéo ngón tay, nói nhất định sẽ mua kẹo đường mật về cho con..."
"Con câm miệng cho ba!" Đào Hử thật là hận không giải quyết được cái vấn đề này: "Ba như thế nào lại sinh con chỉ có thể là cùng đường, là trách ba mẹ quá ngu ngốc chăng?"
Đào Đào bĩu môi, muốn khóc lại không dám khóc, dưới đáy lòng yên lặng cầu nguyện: Anh Bất Hối, anh hãy mau chóng trở lại, anh đã nói sẽ trở lại mà, gạt người là con chó con a!
Tuy nhiên tiểu gia Bất Hối thời điểm tám tuổi, đã phụ một cái tiểu muội muội tâm hồn thuần khiết, không có trở về nữa...