Hàn Tử Tây cho rằng chuyện kết hôn lần này của cô với Sở Trạm Đông chỉ là lời nói suông, sẽ không có bất kỳ hình thức nào, kể cả làm giấy chứng nhận kết hôn...
Thế nhưng ban ngày ban mặt Sở Trạm Đông lại lôi cô đến cục dân chính.
“Tổng giám đốc...” Hàn Tử Tây ngập ngừng nói: “Dù sao cũng chỉ là diễn trò mà thôi, chúng ta không cần...”
“Diễn trò cũng phải diễn hết toàn bộ!” Sở Trạm Đông nói xpng lại tiếp tục cầm tay cô kéo vào bên trong cục dân chính.
Chỗ này cũng không phải là lần đầu tiên Hàn Tử Tây đi vào. Sau năm trước, dưới sự ép buộc của Sở lão phu nhân, cô và Sở Trạm Đông đã từng tới đây một lần.
Cô còn nhớ rất rõ lần đó Sở trạm Đông đã đứng ngây người rất lâu, sau đó mới không cam lòng làm giấy chứng nhận kết hôn cùng với cô. Mà lần này lại khác nhau một trời một vực.
Nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay cô tiến đến nơi xếp hàng, Hàn Tử Tây chỉ còn biết ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Cô muốn nhìn xem có phải bầu trời hôm nay sẽ có mây đen bao phủ hay không.
Sở Trạm Đông đường đường là Sở thiếu, nhưng lại thành thành thật thật đứng chen chúc cùng mọi người xếp hàng?
Đúng, anh thật sự đang đứng xếp hàng! Trước mặt bọn họ còn năm sáu đôi, nhưng anh không hề nôn nóng, một tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, một tay thì đút túi quần.
Cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay của anh có nhiều vết chai, to hơn tay cô rất nhiều, lại còn... vô cùng ấm áp!
Không quen! Cảm giác này Hàn Tử Tây thấy không hề quen thuộc chút nào, làm cho trong lòng cô rất bực bội. “Tổng giám đốc, anh có khát nước không?”
Sở Trạm Đông quay đầu lại nhìn cô: “Cô khát nước sao?”
“Vâng!”
Cách chỗ bọn họ không xa có bình nước, mà đúng lúc đó có một cô bé vừa lấy một ly nước từ đó đi ngang qua chỗ bọn họ.
“Xin lỗi đã làm phiền, nhưng cô có thể lấy giúp tôi một ly nước giống như của cô được không?” Sở Trạm Đông vô cùng lễ độ nói với cô gái.
Cô gái nghe vậy liền quay đầu lại nhìn Sở Trạm Đông, nhưng đột nhiên ánh mặt lại trừng lớn, điều này rõ ràng chứng tỏ cô gái ngây thơ kia đã bị mê hoặc bởi gương mặt hoàn mỹ của ai đó. Vì thế không nói đến cho cái gì mà ngay cả lời nói cũng không được rành mạch: “Được được!”
Cô gái giống như lấy cả hai dâng ly nước cho Sở Trạm Đông. Hắn vẫn bình tĩnh nhận lấy rồi nói: “Cám ơn!”
Hàn Tử Tây đang lo sợ cho cô gái sẽ chết một cách bất đắc kỳ tử, bởi vì có thể dùng mắt thường thấy được gương mặt nhỏ nhắn của cô gái đó đang dần ửng đỏ, sau đó còn lướng cuống nói: “Không, không có gì!”
Sở Trạm Đông quay lại đưa ly nước cho Hàn Tử Tây: “Đây, cô uống đi!”
“...”
Vì thế, ý đồ muốn thoát ra khỏi tay người này đã hoàn toàn thất bại.
Cứ như vậy cho đến lượt bọn họ, tay của Hàn Tử Tây vẫn bị hắn cầm chặt, làm cho bàn tay của cô phải toát hết mồ hôi.
Điền thông tin, chụp hình, chỉ còn phần ký tên đóng dấu. Hàn Tử Tây do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đặt bút xuống ký.
Trái lại với cô, Sở Trạm Đông không có một chút do dự nào ký vào tờ đơn chữ ký rồng bay phượng múa của mình.
Khi hắn chỉ còn viết nốt tên của mình vào thì đột nhiên di động vang lên, hóa ra là người hắn phái đi trông giữ Mộ Cẩn Du gọi đến.
Sở Trạm đông vừa bắt máy, vừa ghi tên của mình vào tờ đơn, nói: “Có chuyện gì?”
“Anh, cục cưng không thấy nữa rồi, hu hu...”
Trong điện thoại vang ra tiếng la khóc của Mộ Cẩn Du. Hàn Tử Tây ở khoảng cách rất gần cho nên nghe thấy rất rõ ràng.
Con cũng không nhìn thấy, vậy giấy kết hôn cũng sẽ không lấy được đi.
Nhưng hắn lại lần nữa đánh tan phán đoán của cô, việc gì tiếp tục thì vẫn cứ diễn ra như thường...
Làm xong thủ tục, thời điểm nhân viên làm việc giao cho bọn họ giấy tờ, Hàn Tử Tây còn chưa tới kịp nhìn một chút, đã bị hắn đoạt lấy, lại còn nói một cách hiển nhiên: "Trước tiên cứ để ở chỗ tôi, chờ giao dịch hết một tháng tôi sẽ giao lại cho cô! Đi, đi ăn cơm!"
"..."
Con bị mất tích mà tại sao người này lại không hề gấp chút nào vậy?
***
Khi Mộ Cẩn Du chứng kiến Sở Trạm Đông dẫn Hàn Mộc Tâm đi ăn cơm, dạo phố, thậm chí còn đi... mua nhẫn!
Con trai bị mất tích, thế nhưng hắn rõ ràng không khác người đang rảnh rỗi dẫn con nhỏ xấu xí kia đi mua nhẫn.
Mộ Cẩn Du giơ tay đập vỡ máy tính.
"Sở Trạm Đông!" Mộ Cẩn Du hận mình không thể cắn nát cái tên này của hắn: "Đây là anh bức tôi, anh bức tôi!"
Mộ Cẩn Di lấy điện thoại bấm nhanh một dãy số rồi gọi.
Đối phương rất nhanh nhấc máy, là một nói của đàn ông: "Ảnh chụp đã nhìn rồi sao?"
"Tôi muốn con ả xấu xí kia phải chết!" Mộ Cẩn Du oán hận nói, khuôn mặt hai mươi mấy tuổi vốn nên sáng lạn như ánh mặt trời, giờ phút này lại trở nên vặn vẹo.
"Ha ha..." Người đàn ông cười khẽ: "Nói như vậy là cô đáp ứng?"
"Đúng!" Mộ Cẩn Du hai tay nắm chặt thành quyền: "Tôi đáp ứng anh!"
"Rất tốt!" Người đàn ông nói: "Vậy thì hợp tác vui vẻ !"
***
Mãi cho đến buổi tối, Sở Trạm Đông mới đưa Hàn Tử Tây trở lại căn hộ của Đường Quả.
"Tổng giám đốc, ngài lái xe cẩn thận!" Hàn Tử Tây xuống xe, một mực cung kính cúi người chào.
Ý tứ lời nói này chính là cô sẽ không mời hắn lên uống trà?
Sở Trạm Đông lại giống như không quan tâm, xuống xe, cấm lấy tay của cô đi về phía hành lang.
"Tổng giám đốc, ngài không cần tiễn tôi, cũng không còn vài bước là tới, tôi..."
"Còn gọi tổng giám đốc?" Sở Trạm Đông đột nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn cô.
"..." Không gọi tổng giám đốc thì phải gọi là gì? Ngàn vạn đừng nói là...
"Thất thần làm gì?" Sở Trạm Đông nhíu mày: "Giấy cũng đã nhận rồi, có phải hay không nên đổi cách gọi?"
"... Không, không cần đâu, như vậy lại..." Hàn Tử Tây giả ngu.
"Lại cái gì?" Sở Trạm Đông cười khẽ: "Cô muốn nói đây cũng không phải kết hôn thật sao? Cho nên giấy kết hôn cũng là giả ?"
"Đúng là..."
"Cô là muốn cho toàn bộ thế giới cùng biết chúng ta đang lừa gạt bọn họ?" Sở Trạm Đông đột nhiên cầm hai vai của cô, ngọn đèn mờ ảo trong hành lanh chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, con mắt sắc nhưng là phá lệ sáng ngời, mang theo tia mị hoặc: "Chồng cùng tên, cô chọn một đi!"
"..."
"Khụ khụ..." Đột nhiên một giọng nữ không hài hòa vang lên, hóa giải lúng túng cho Hàn Tử Tây.
Đường Quả cũng mới vừa về, đi giày cao gót, tay ôm một cái rương lớn đứng cách đó không xa nói: "Cái này... xấu hổ quá, tôi không phải cố ý cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, thật sự là..." Đường Quả gọi Hàn Tử Tây: "Hàn Mộc Tâm, còn đứng ngây đó làm gì, mau đến giúp mình, cánh tay của mình mỏi đến nỗi muốn đứt ra rồi đây này!"
"Ây da..."
Hàn Mộc Tâm bước nhanh tới, còn chưa đi được hai bước đã bị Sở Trạm Đông kéo lại, hắn xoải bước đi về phía Đường Quả, đưa tay tiếp nhận cái rương cô đang ôm .
Thật đúng là rất nặng, không biết bên trong chứa những thứ gì?
"Anh đẹp trai, cám ơn anh nha!" Đường Quả sảng khoái nói cảm ơn rồi đi về phía Hàn Tử Tây.
Sai đó hai cô gái liền nắm tay nhau đi lên lầu.
Đường Quả ghé vào bên tai Hàn Tử Tây nói thầm: "Hàn Mộc Tâm, được nha, mình thật sự nhìn không ra bản lãnh của cậu không vừa nha! Vừa mới đến HC vài ngày thế nhưng đã câu được một con cá lớn như vậy.
Anh ta là tổng giám đốc HC đúng không!
Hàn Mộc Tâm, chị đây chính là cái đào ngũ, cô cho chị một kinh hỉ lớn như vậy, thật sự không được rồi?
Cậu có lo lắng nếu chị đây bị bệnh tim thì sẽ bị cô hù chết hay không?"
Đường Quả bị dọa là sự thật!
Bất quá Hàn Mộc Tâm mới đến HC hơn một tháng, thế nhưng đã quyến rũ được tổng giám đốc HC, tốc độ này, thật là có thủ đoạn a...
Quả thực!
Nằm mơ cô cũng không dám làm như vậy a!
Mắt Hàn Tử Tây trợn trắng nghĩ: Nếu không phải vì con trai, dù cho đàn ông của toàn thế giới đều chết sạch, cô cũng không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì!
"Đường Quả, không phải là cô nghĩ đâu, là..."
"Khụ!"
Người đàn ông ở phía sau một tiếng không nặng không nhẹ ho khan một tiếng, Hàn Tử Tây liền câm miệng.
"Là cái gì?" Đường Quả nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đẹp trai sau lưng, nháy mắt chế nhạo: "Là tình yêu đến vừa kịp lúc đúng không? Chị hiểu, chị đều hiểu!"
"..."
"Đến đến rồi, anh đẹp trai mời vào!"
Đường Quả giống như ma ma của kỹ viện, bưng trà đưa nước cho Sở Trạm Đông, cười một cái cũng gọi là xuân hoa sáng lạn.
Cái này cũng chưa tính cái gì, Đường Quả còn cầm lấy túi sách, bày ra một bộ dạng phải đi, nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới, còn có một chút chuyện cần làm, đêm nay có lẽ không về được, làm phiền anh đẹp trai chiếu cố Mộc Tâm của chúng ta."
Lời nói này vừa ra, Hàn Tử Tây liền muốn đánh cô.
Muốn hắn đi còn không được đây, cô chế giễu, ai cần nàng bà tám này tạo một chỗ không gian cho mình chứ.
Hàn Tử Tâm đang muốn mở miệng, Sở Trạm Đông đã nói: "Cô đi đâu, chúng tôi xuống dưới tiễn cô!"
"Không cần, hai người chơi thật vui... A không đúng, là nói chuyện thật tốt!" Đường Quả cười mập mờ nói, là hơn cả mập mờ.
Hàn Tử Tây lần đầu tiên cảm thấy, Đường Quả là một cô gái rất đáng đánh đòn!
"Dù sao bọn ta cũng đi xuống dưới, sẽ không gây phiền toái đến cô đâu!" Sở Trạm Đông quay snag nói với Hàn Tử Tây: "Đi dọn đồ đạc của cô đi."
"..."
"Fuck!" Đường Quả kinh ngạc hô lên: "Đây là muốn ở chung sao?"
"Chúng tôi đã là vợ chồng hợp pháp." Sở Trạm Đông mím môi nói: "Lúc chúng tôi kết hôn, có khả năng muốn phiền toái cô làm phụ dâu cho Mộc Tâm!"
"Kết hôn?" Tốc độ có cần nhanh như vậy không a!
Đừng nói là Đường Quả, đến Hàn Tử Tây cũng bị dọa rồi.
Sở Trạm Đông càng ngày càng không bình thường.
Từ lúc đề xuất muốn cùng cô kí hợp đồng kết hôn thì cô đã nhận ra hắn không bình thường, chẳng qua là vì virut trong người hắn mà cô lựa chọn tương kế tựu kế, nhưng là hiện tại...
Lấy được giấy kết hôn coi như xong, còn mua nhẫn, bây giờ còn muốn cô đi ở chung với hắn, thật sự không phải là hắn đã phát hiện ra cái gì sao?
Không quan tâm nữa, đi được một bước rồi tính tiếp, vốn là cô cũng là chuẩn bị nghĩ kế cùng đến ở cùng hắn, như vậy cũng coi như là thay cô giảm đi phiền toái, về phần có thể nào lại phát sinh chút ít cái chuyện làm cho người ta mặt đỏ tim đập dồn dập, cô nghĩ cô cũng có biện pháp tránh thoát.
Thu thập xong đồ, theo Sở Trạm Đông ra cửa, lại bị Đường Quả gọi lại: "Chờ một chút!"
Chỉ thấy cô ấy đi đến bên cạnh cái rương Sở Trạm Đông mới vừa mang lên kia, cầm dao nhỏ mở ra một chiếc hộp dán băng dính, từ bên trong lấy ra rất nhiều đồ, lập tức đem toàn bộ nhét vào trong lòng Hàn Tử Tây.
Hàn Tử Tây cúi đầu vừa nhìn, trong nháy mắt gò má đỏ bừng.
Cái này đều là?
"Đây là hàng tôi vừa mới lấy về..." Đường Quả thay cô giới thiệu một chút: "Chai này là nước hoa, ông chủ nói với tôi đây là mẫu mới nghiên cứu phát triển, trước khi ngủ dùng một giọt, bảo đảm người mắ bệnh bệnh liệt dương cũng có thể một đêm bảy lần, còn có cái quần lót này, bây giờ cũng có thể lấy ra, không cần cởi có thể trực tiếp đi vào. Cái này cái này, cái này nghe nói là món đặc biệt của cửa hàng họ, kẹo chế thành nội y sexy siêu mỏng, đến lúc tình nồng, sẽ từ từ hòa tan cùng mồ hôi..."
Hàn Tử Tây thật sự nghĩ muốn ném nó lên mặt người trước mắt.
Cô gái này, cái cô gái đáng chết này!
Cô biết rõ nghề phụ của Đường Quả là mở cửa hàng, nhưng không phải chỉ bán được đồ lót bình thường sao? Từ khi nào thì đổi thành nghề bán những thứ không biết xấu hổ này rồi?
Khóe mắt Hàn Tử Tây trộm liếc nhìn Sở Trạm Đông, nhìn mặt hắn mặc dù không chút thay đổi, nhưng là đôi mắt nâu sắc bén, như có ánh sáng thoáng hiện lên làm cả người Hàn Tử Tây không tự nhiên.
"Đường Quả, những thứ này..."
"Là quà tặng kết hôn sao?" Sở Trạm Đông nói tiếp.
Đường Quả gật đầu: "Cũng không có gì tốt để tặng, hy vọng hai người đừng ghét bỏ!"
Sở Trạm Đông nhận lấy: "Sẽ không, quà ít nhưng tình nặng!"
"..."
"Ha ha ha..." Đường Quả cười: "Sở tổng, đêm nay nhìn thấy anh, tôi mới biết được những lời đồn đại kia đều là dối trá, anh người này không nên tốt như vậy!"
"Quá khen!" Sở Trạm Đông rất không biết xấu hổ nói: "Còn có chút tiến bộ hơn trước!"
"Ha ha ha..." Đường Quả cười sang sảng, nghĩ đến cái gì đó đắc ý: "Chờ thêm chút nữa!"
Lại đi đến cái rương kia, lại thêm một ý nghĩ sôi trào, còn tranh thủ lúc rảnh rỗi xoay người lại hỏi Sở Trạm Đông một câu: "Sở tổng, size của anh là..."
Ánh mắt của cô như có thâm ý khác nhìn xem eo Sở Trạm Đông một tý, dừng lại giữa hai chân.
Sở Trạm Đông mặt không đổi sắc nhướn mi: "Số lớn nhất!"
"A, tốt!"
Đường Quả cầm hai hộp đóng kín, kín đáo đưa cho Sở Trạm Đông: "Bỏ thêm thuốc đặc biệt, có thể tăng lên hứng thú, hai người nếu muốn có con sớm thì có thể dùng châm, ở đỉnh đầu châm một cái, dù sao thứ chúng ta muốn chỉ là cảm giác!"
"Cảm ơn!"
Hàn Tử Tây: "..."
Thật sự cô sắp nổi điên lên rồi!
Hai người này mới cần phải kết hôn, đều là người giống nhau không biết xấu hổ!
***
Nơi Sở Trạm Đông mang Hàn Tử Tây đến không phải là nhà họ Sở, mà là biệt thự ở lưng chừng núi...
Lúc này, trái tim của Hàn Tử Tây đập nhanh một cách dị thường, người đàn ông này đến cùng muốn làm cái gì.
Sở Trạm Đông chỉ vào lầu ba: "Cô đi chọn một phòng mình thích đi!"
Này, cũng không phải là muốn dùng những thứ Đường Quả đưa đâu nhỉ?
Hàn Tử Tây thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại còn có một chút... hụt hẫng?
Nói đùa gì vậy!
Hàn Tử tây chọn một gian phòng cách phòng của Sở Trạm Đông xa nhất.
Sau khi cô sửa sang xong đồ thì cửa đột nhiên bị gõ vang.
Sở Trạm Đông thay đã quần áo vận động ở nhà màu xám nhạt, đầu tóc còn có chút ướt, trong hơi thở còn có mùi sữa tắm, hẳn là vừa mới tắm rửa qua.
Giữa ngón tay của hắn cầm điếu thuốc, hỏi cô: "Cô biết làm cơm không?"
Hàn Tử Tây gật đầu: "Biết, nhưng là đều là món ăn gia đình khá đơn giản ."
"Ừ, tôi hơi đói, tùy tiện giúp tôi làm một chút đi."
***
Phòng bếp, Hàn Tử Tây mở tủ lạnh ra, nhìn xem tủ lạnh lớn tràn đầy một đống nguyên liệu nấu ăn, không khỏi nhớ tới quá khứ.
Những năm kia, cô nấu cơm cho hắn không ít, lần nào hắn cũng không ăn, không phải là ném vào thùng rác thì cũng là cho chó ăn, nhưng hắn vẫn làm cho cô ở phòng bếp bận rộn nửa ngày, giống như hành hạ cô, điều này như niềm vui thú trong cuộc sống của hắn.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Đột nhiên một giọng nam vang lên , làm cho Hàn Tử Tây nhíu mày. Không biết từ khi nào Sở Trạm Đông đã đi tới phía sau của cô, lồng ngực rộng lớn của hắn vô cùng rộng lớn, hai tay đem cô cùng tủ lạnh vây lại.
"Không có, nguyên liệu nấu ăn rất nhiều, không biết tổng..."
"Hử?" Một tiếng thở từ mũi nhẹ mang theo nguy hiểm.
"..." Hử cái quỷ gì! Bắt cô gọi chồng hay kêu tên, anh nghĩ dễ lắm sao? "Ngoại trừ cà rốt, đậu phụ, còn có cái gì không thích ăn?"
Đột nhiên lỗ tai của cô bị nắm lấy, còn hắn thì khẽ cười trên đỉnh đầu cô: "Nếu như bị người khác phát hiện, xem tôi như thế nào thu thập cô!"
Nói xong, hắn cầm một bình nước nghênh ngang rời đi.
Không nói có thích gì hay không, Hàn Tử Tây không muốn lãng phí thời gian với hắn, liền làm một đĩa cơm chiên trứng.
Để cơm chiên trứng lên bàn xong, Sở Trạm Đông nhướn mi: "Cơm chiên trứng à?"
"Ừ!" Hàn Tử Tây đứng ở một bên, có vẻ luống cuống: "Món này là món ngon nhất mà tôi có thể làm được!"
"Phải không?" Sở Trạm Đông giống như cười mà như không, dùng cái thìa múc một miếng lên, chỉ nhìn, chứ không ăn: "Cô biết cơm chiên trứng có ý nghĩa gì không?"
"..."
Vất vả đi làm cơm chiên trứng... cuối cùng nó là trùng hợp hay sao?
Hàn Tử Tây lắc đầu, bộ dáng ngơ ngác, phải ngốc nhiều hơn là ngốc, phải vô tội nhiều hơn là vô tội: "Không phải là cơm chiên trứng, chẳng lẽ món này còn có cách nói khác?"
"Ha ha..." Sở Trạm Đông thấp giọng cười ra tiếng: "Mỗi cái địa phương đều có một ý nghĩa khác, nơi này chúng ta xác thực còn có cách nói khác về cơm chiên trứng, cô có muốn biết không?"
Không muốn!
Tuyệt không muốn!
Hàn Tử Tây vô cùng hối hận, cái món cơm chiên trứng quỷ quái!
Có phải hay không giả bộ Hàn Mộc Tâm ngốc nghếch, cô phát hiện gần đây mình quả thật có chút ngốc rồi.
Đều là mình tự đào hố, tự mình nhảy mà!
"Anh nhanh ăn đi, nguội rồi sẽ ăn không ngon !" Hàn Tử Tây nói lảng sang chuyện khác.
"Quá nóng ăn sẽ không tốt cho dạ dày, nói cho cô biết xong ăn là vừa vặn!" Sở Trạm Đông nghiêm trang nói: "Tới đây ngồi, tôi từ từ nói cho cô!"
Hàn Tử Tây đột nhiên muốn móc súng!
"Nhanh lên a!"
"Tích tích tích tích..."
Hàn Tử Tây may mắn chính mình đun nước trên bếp: "Nước sôi!"
Cơ hồ là chạy trốn, vội vàng xông vào phòng bếp.
Tắt đi lửa bếp, Hàn Tử Tây còn chưa kịp xoay người, thì đã bị người phía sau lưng đem cả người cô đặt trên bàn bếp...