Vào thời điểm này thời gian dường như dừng lại, Cơ Ngô Lê trợn to đôi mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào bé trai đang luống cuống hoảng sợ nằm trên mặt đất..
"Này..."
Bất Hối giống như đã lấy lại tinh thần, tay chân hoảng loạn nhặt lấy kính cùng tóc giả ở trên mặt đất. Vội vàng đeo đại kính lên mắt, sau đó lập tức chạy trốn ra bên ngoài.
Cơ Ngô Lê từ trong cơn khiếp sợ hoàn hồn, vội vàng cất bước đuổi theo.
Không biết làm thế nào, thằng nhóc kia chạy cũng thật nhanh, nếu không tập trung nhìn theo sẽ mất dấu nó ngay.
Cái quỷ gì vậy? Tại sao thằng nhóc kia cùng...
Cơ Ngô Lê vội vàng lấy điện thoại di động ra, liên tục nhấn xuống gọi cho Sở Trạm Đông, không biết Sở Trạm Đông đang làm cái quỷ gì, điện thoại reo nãy giờ cũng không có ai bắt máy.
Hắn lại gọi cho Tư Mã Hạo: "Hạo tử, anh thử đoán xem tôi vừa mới nhìn thấy chuyện gì?"
"Anh kích động như thế còn có thể thấy cái gì, không phải một bộ ngực đầy đặn thì cũng là cỡ khủng của phụ nữ, Cơ Ngô Lê anh chính là người như vậy. Vui mừng vì đang cấy tạo em bé sao?"
Điện thoại là của Tư Mã Hạo, nhưng đầu bên kia di động truyền ra rõ ràng là giọng nói thô bỉ của Đông Phương Hoằng.
"Đồ đê tiện, ngực đầy đặn em gái ngươi!" Cơ Ngô Lê bực tức chửi: "Hạo tử đâu?"
"Đang trong phòng phẫm thuật!" Giọng điệu Đông Phương Hoằng hết sức tò mò nói: "Anh vội vã tìm Hạo Tử như vậy, sẽ không phải là do phương diện nào đó không được nên vội vàng đi tìm thuốc trị liệu chứ?"
"Đông Phương Hoằng!" Cơ Ngô Lê rống lên: "Ít con mẹ nó nói lời nhảm nhí cho tôi. Lão tử vừa mới nhìn thấy tiểu tiểu nón xanh đấy!"
Đông Phương Hoằng bắt đầu nghiêm túc hỏi lại: "Ai?"
"Chính là đứa bé hai năm trước đã chết – tiểu nón xanh nhà Đông tử!" Cơ Ngô Lê nói: “Hai năm trước, đứa bé hai làm cho Hàn Tử Tây phát điên, thế nhưng lại không chết. Đó là tình huống quái quỷ gì thế?"
"Anh không nhìn lầm chứ?" Không thể có chuyện đó, hai năm trước mọi người rõ ràng đã nhìn thấy nó chết. Sao có thể sống lại, cho nên sẽ không phải là Hàn Mộc Tâm, có lẽ là một cặp sinh đôi không chừng.
"Cái gì có thể nhìn lầm chứ chuyện này tôi dám khẳng định với anh, anh nghĩ ai cũng như anh chắc, ngay cả vợ mình cũng nhận không ra, bị vợ bỏ cũng hoàn toàn hợp lý!"
Nhắc đến chuyện này trong lòng Đông Phương Hoằng không khỏi đau buồn. Ngay cả vợ mình là ai cũng không nhận ra được, đến khi xảy ra chuyện có hối hận cũng không kịp.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, Cơ Ngô Lê cũng biết tính mình quá nóng nảy, lời này nói ra đã sai rồi.
Nhưng lời nói ra rồi cũng giống như bát nước đổ ra ngoài không thể nào thu lại được.
Cơ Ngô Lê ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Đông Phương, lần trước Hạo Tử nói có người ở đằng sau lưng âm thầm giở trò, muốn gây bất lợi cho Đông tử, bây giờ tôi lại nhìn thấy tiểu nón xanh, vậy vốn dĩ là thằng nhóc đó không có chết. Xem ra khoảng thời gian tiếp theo chúng ta có trò để chơi rồi."
"Chuyện này trước tiên đừng nói cho Đông tử biết!" Đông Phương Hoằng nói: "Chúng ta cứ âm thầm điều tra trước đã. Mặt khác, nếu như tiểu nón xanh kia thật sự còn sống, như vậy Hàn Mộc Tâm..."
"Ừ! Đã hiểu!" Cơ Ngô Lê ánh mắt sâu thẳm vuốt hàm dưới: "Đã lâu không có hoạt động gân cốt, lão tử thật đúng là không thể đợi thêm được nữa!"
***
Bất Hối núp trong chỗ tối, đợi cho đến khi Cơ Ngô Lê đi ra từ toilet, mới cất bước đi tìm Hàn Tử Tây.
"Có phải con có chỗ nào không thoải mái hay không, sao lại đi nhà vệ sinh lâu như vậy?" Hàn Tử Tây nhìn con trai, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Cả ngày hôm nay, thấy cái gì nó cũng đều muốn ăn thử, hay là ăn nhiều quá nên đau bụng rồi.
Bất Hối kéo tay của cô nói: "Mẹ đừng lo lắng, con không sao. Lúc nãy có bị tiêu chảy một chút, hiện tại không sao rồi!"
"Thật sự là không có chuyện gì chứ?"
"Thật mà mẹ, con không có chuyện gì cả!" Bất Hối đứng tại chỗ nhảy hai cái: "Mẹ nhìn xem, một chút việc cũng không có. Đi thôi mẹ, chúng ta cần phải quay về rồi."
Nếu không phải do cửa phòng rửa tay bị khóa, cậu sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Thật may là trên người cậu có mang theo một cái chìa khóa vạn năng, nếu không cơ hội tốt của ngày hôm nay sẽ phải lãng phí một cách vô ích rồi!
Nói đến chuyện này, cậu liền không thể không phỉ nhổ một ít vào mặt Cơ Ngô Lê .
Người này có hay không một chút đạo đức công cộng, ở đây chính là toilet công cộng... vậy mà cái chuyện kia kia, cứ thản nhiên nói ra như vậy!
Không có một chút ý thức kìm nén sao?
Ai, khi trở về phải dành vài giờ nghe bài hát khỏe mạnh đẹp đẽ, cũng phải đi rửa tai thật sạch mới được!
Tội lỗi tội lỗi, nếu không phải là cơ hội rất khó có được, cậu cũng sẽ không...
A!
Thân mình nhỏ bé của Bất Hối run lên một chút, mặc niệm: Mình thật sự là cái gì cũng không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy...
***
Trên đường quay trở về, một giây Hàn Tử Tây cũng không buông con trai ra, cô ôm thật chặt Bất Hối trong lòng.
Lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Em gái hơn hai mươi năm không gặp, cô cũng rất nhớ, nhưng nếu so sánh với sự nhớ nhung của cô đối với Bất Hối tất nhiên sẽ không giống nhau.
Cũng không phải do cô phân biệt đối xử, mà là thời gian xa nhau dài ngắn có phần khác biệt, cho nên cảm giác tạo thành cũng như vậy, không giống được.
Thời gian cô cùng em gái xa nhau thật sự là quá lâu, lúc gặp lại cô cũng đã quên mất hình dáng của em gái như thế nào.
Trong trí nhớ của cô về em gái, từ đầu đến cuối cũng chỉ dừng lại ở thời điểm em ấy hai tuổi, hai người đều nhỏ như nhau, em gái cuộn tròn trong lòng cô, đau đớn rên rỉ.
Chị em đau!
Trẻ con hai tuổi, nói chuyện đương nhiên không thể rõ ràng, lúc đó em gái cô vì bị bệnh mà cả người gầy trơ xương.
Hiện tại, Hàn Tử Tây suy nghĩ lại thật kĩ, cũng chỉ nhớ đến cặp mắt mở to như chuông đồng của em gái.
Cặp mắt to như vậy, con ngươi đen giống như là viên hắc chân trâu, thời điểm đó trong mắt của em gái chỉ có mỗi bóng dáng của cô, giống như bản thân cô chính là cả thế giới của em ấy vậy.
Tính toán thật kĩ tổng cộng là hai mươi năm. Hai người đã chia cách suốt hai mươi năm, cho dù hiện tại em gái có đứng trước mặt mình, Hàn Tử Tây cũng không thể nhận biết được.
Cứ nghĩ rằng là sẽ rất nhớ, nhưng không thể phủ nhận rằng hai năm trôi qua số lần cô nghĩ về Bất Hối nhiều hơn rất nhiều so với em gái.
Mặc dì từ khi sinh ra Bất Hối đã bị đưa đến cô nhi viện, nhưng mà mỗi khi Hàn Tử Tây nhớ nó đều có thể đến thăm, thời điểm sáu năm trong cô nhi viện so với hai năm nay, căn bản cũng không tính là xa nhau.
Hai năm nay, dù cô có nhớ như thế nào, cũng không thể nhìn thấy bảo bối của mình, loại cảm giác này như đang gặm nhấm chính bản thân cô.
Bây giờ, lại phải xa cách, Hàn Tử Tây loáng thoáng có thể mô tả hình dáng khi lớn lên của con trai, nhất định là một đại soái ca gương mặt anh tuấn, ngũ quan đẹp đẽ, sẽ thu hút được rất nhiều trái tim nữ giới.
Bất Hối đương nhiên có thể đoán ra được tâm tình của mẹ nó lúc này, bởi vì tâm tình của cậu hiện giờ cũng không khác mẹ là bao, cho nên cậu ngoan ngoãn nằm im ở trong lòng cô.
Dù cho không muốn chia cách, nhưng đến một thời điểm nào có không nỡ cũng nhất định phải xa nhau.
Tới nơi rồi, Bất Hối bước xuống xe trước, nói với Hàn Tử Tây: "Mẹ, tạm biệt!"
Nhìn biểu hiện cực kì bình tĩnh của cậu nhóc, làm cho tài xế xe không tránh khỏi ngạc nhiên.
Tiểu tử này bình thường có rất nhiều trò quỷ quyệt, nay thật vất vả mới có thể gặp được mẹ của mình không phải là cậu nhóc nên dùng mọi cách để không phải xa mẹ sao, như thế nào lại có thể ngoan ngoãn như vậy?
Hàn Tử Tây dễ dàng hiểu được thái độ lần này của Bất Hối.
Nhất định là cục cưng không muốn cô khổ sở, cho nên mới giả bộ làm ra một bộ dạng điềm nhiên như không có gì.
Cuối cùng cô ôm lấy Bất Hối: "Con trai, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau không rời xa!"
Bất Hối ở trong lòng cô gật gật đầu: "Vâng, vĩnh viễn không xa rời nhau!"
Ông chú xấu ca, ngàn lần vạn lần cũng đừng để cho tiểu gia phải thất vọng a!