Lãnh Dạ cùng Sở Trạm Đông là hai người tính tình hoàn toàn bất đồng.
Lãnh Dạ lạnh lùng, Sở Trạm Đông lại là người hướng ngoại, nhưng là trong chuyện này bọn họ cũng đang đeo caravat như nhau, nên phi thường nhất trí với nhau.
Hàn Tử Tây không biết, tâm lý của Sở Trạm Đông cùng Lãnh Dạ có phải hay không là giống nhau, cô chỉ biết là, tim của cô bây giờ đang đập có chút theo không quy luật.
Chuyện thực chứng minh, dự cảm của cô lại một lần nữa rất chính xác!
Đeo cà vạt xong, Sở Trạm Đông ôm lấy cô, đứng ở trước gương to, nói một câu: "Rất xứng !"
Trong gương chính là bọn họ, một đỏ một đen!
Váy dài màu đỏ được làm từ tơ, bên hông là cái đai lưng màu đen .
Tây phục màu đen được làm từ thủ công tinh tế, mà ngay cả áo sơ mi cũng là màu đen, cà vạt đeo trên cổ lại là màu đỏ !
Đỏ đen đụng nhau, cũng có chút hương vị của trang phục dành cho tình nhân.
***********
Hàn Tử Tây vốn cho là hôm nay chính mình sẽ rất bận rộn, nhưng không ngờ mình lại là người rảnh rỗi nhất, Sở Trạm Đông mang theo cô đầu tiên là đi ăn bữa sáng, sau đó lại dẫn cô đi làm tạo hình, mãi cho đến gần mười một giờ trưa, lễ mừng cũng sắp bắt đầu, hắn mới mang theo cô trở về công ty.
Thời điểm đến hội trường, tất cả các khách mời đều tới không sai biệt lắm, bọn họ đi vào phòng nghỉ ở hậu trường, quả nhiên thật nhiều người chờ đến sắp nóng nảy.
Nhưng là so với cuống cuồng, thời điểm khi bọn họ chứng kiến trang phục Hàn Tử Tây đang mặc, thì mọi người đều hít một hơi lãnh khí.
Không phải là nói chơi sao?
Vậy làm sao đến thật?
Cô dì chú bác trong Sở gia, cũng bắt đầu châu đầu ghé tai để nghị luận.
Sắc mặt Sở lão phu nhân cũng rất khó coi, bà nói với mọi người: "Mọi người đều đi ra ngoài trước đi."
Sở Trạm Đông ôm lấy Hàn Tử Tây cũng xoay người chuẩn bị rời đi.
"Con đứng lại!"
**********
"Bà nội, lễ mừng cũng sắp bắt đầu rồi!" Lão phu nhân gọi hắn ở lại, nhưng nãy giờ lại không nói gì, chẳng lẽ chuẩn bị dùng chiến thuật kéo dài?
"Con thật sự sẽ ở trên hội trường giới thiệu Tiểu Tây sao?" Chung Huyên mở miệng, âm sắc lại bình tĩnh đến mức ngoài dự liệu của Sở Trạm Đông.
Lần này lão phu nhân trở lại, hắn thật sự là một chút cũng nhìn không thấu tâm tư của bà.
Thái độ biến hóa, cũng là làm cho người ta trở tay không kịp!
"Đúng vậy!" Sở Trạm Đông gật đầu: "Trước đó đều nói tốt, tuần trước người ta cũng bị khổ không ít, bác hai bọn họ cũng không còn phản đối nữa, con cũng không thể nói chuyện mà không tính toán gì hết đi!"
"Đông nhi!" Lão phu nhân gọi hắn: "Bà hỏi con, con phải thành thật trả lời bà biết, mục đích con làm như vậy là vì cái gì?"
"Mục đích gì?" Sở Trạm Đông nhíu mày: "Bất quá con là nghĩ muốn giới thiệu vợ của mình cho mọi người biết, cô ấy gả cho con nhiều năm như vậy, nhưng mọi người vẫn không biết rõ, cẩn thận ngẫm lại, đối với cô ấy xác thực là rất không công bằng !"
"Bà nội có thể hiểu như vậy không? Sở dĩ con làm như vậy là vì con có tình cảm đối với Tiểu Tây..." Chung Huyên hai mắt nhìn thẳng cháu nội của mình, trong ánh mắt mang theo theo dõi: "Thậm chí vượt qua người phụ nữ kia!"
"Người phụ nữ kia là người phụ nữ nào?" Sở Trạm Đông vẻ mặt mờ mịt: "Bà nội đang nói cái gì vậy, tại sao con nghe không hiểu gì hết đây?"
"Hạ Lan Tuyết!" Lão phu nhân dứt khoát làm rõ.
"A..." Sở Trạm Đông tự giễu: "Bà nội, bà quá xem thường cháu nội của bà rồi, cháu nội của bà không có si tình như bà nghĩ đâu! Hạ Lan Tuyết, đối với con xác thực có chút không giống với những người khác, bất quá đó là lúc trước, hiện tại cô ta đối với con mà nói bất quá cũng chỉ là một người chết thôi, trên cái thế giới này, những cái khác không nhiều lắm nhưng nam nữ lại có rất nhiều, ai chết ai còn không sống được!"
"Phải không?"Lão phu nhân nói: "Vậy phải trách bà nội xen vào việc của người khác, không trách được ngay cả Mộ Cẩn Du con cũng không muốn cưới, nguyên lai là đối với Hạ Lan Tuyết đã không còn cảm giác, sớm biết như vậy bà cũng không cần phí sức lực, mặc kệ cha mẹ cô ta có phải hay không muốn gả cô ta cho một ông lão năm mươi mấy tuổi, dù sao con cũng không còn quan tâm nữa!