Hàn Tử Tây biết rõ Sở Trạm Đông luôn là “miệng chó phun không được ngà voi”, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi căng thẳng.
Hàn Tử Tây há mồm, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị anh ta trách móc.
"Chỉ tiếc, tôi dường như đã xem thường cô rồi!" Vẻ mặt Sở Trạm Đông mang theo vẻ khinh thường: "Cũng phải thôi, cô bị vắng vẻ nhiều năm như vậy, không chịu nổi nỗi cô đơn cũng không có gì lạ!"
Có phải cô chắc chắc đời này hắn cũng sẽ không chạm vào cô nữa, cho nên mới. . .
Kỳ thật Sở Trạm Đông cũng không quá coi trọng chuyện là xử nữ hay không, dù sao đàn bà cùng hắn lên giường đều là do hắn gặp dịp thì chơi, có phải xử nữ hay không, đối với hắn vốn đâu có quan hệ gì?
Tuy nhiên. . . . .
Tối hôm qua, khi hắn tiến vào cô lại không gặp chút trở ngại nào, cho nên trong lòng vẫn luôn có một cái kết luận tồn tại làm hắn hận không thể lập tức bóp chết cô tại chỗ.
Hắn rất tức giận, không phải bởi vì gì khác, mà là người phụ nữ này thế nhưng dám cắm sừng hắn!
Cô ăn gan hùm mật gấu sao!
Mặc kệ hắn không muốn gặp cô, không muốn lên giường với cô, nhưng dù sao cô vẫn là vợ hợp pháp của hắn, chuyện này mà truyền ra, mất mặt chính là Sở Trạm Đông hắn!
Càng nghĩ càng giận, nhất là khi nghĩ đến, vậy mà cô còn dám nói kỹ thuật của hắn so sánh với thằng đàn ông đó thì không có gì đặc sắc!
Lời này không phải là gián tiếp thừa nhận, cô quả thật từng có rất nhiều đàn ông sao?
Nếu trong tay hắn có súng, chỉ sợ hắn sẽ lập tức bắn chết người phụ nữ chết tiệt này!
Không chịu nổi cô đơn!
Năm chữ này, Hàn Tử Tây nghe mà muốn cười!
Cái thời điểm đó đầu óc bị ném hỏng, mới có thể xem nhẹ việc vì sao hắn đột nhiên cất giọng mỉa mai cô có rất nhiều nam nhân.
Trước kia cho dù lời nói của hắn có khó nghe cỡ nào, cũng chưa từng công kích cô ở phương diện này!
Đó là bởi vì, không trải qua chuyện tối hôm qua!
Trách không được khi đó, một giây trước hắn coi như thương hương tiếc ngọc đột nhiên giống như nổi điên lên, nguyên lai là. . . . . .
Phải rồi, vì cô không còn trong sạch!
Từ sáu năm về trước sớm đã không còn rồi!
Kể từ ngày đó cô cũng không thể nào quên người đàn ông tên Lôi Vũ Dạ đó!
Sở Trạm Đông phản ứng như thế, tất nhiên Hàn Tử Tây sẽ không tự mình đa tình cho rằng vì hắn ghen!
Cô xứng sao?
Người tự phụ đứng trên cao quan sát thế giới như hắn, vốn chỉ là vì lòng tự trọng quấy phá mà thôi!
Ở trong thế giới của hắn, bất luận kẻ nào đều phải lấy hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, đặc biệt là cô!
Hiện tại hắn lại cho là mình. . . . . .
Phản ứng này của hắn, cô tuyệt đối không lấy làm kỳ lạ!
Quên đi, cứ như vậy đi, cô cũng lười giải thích, mấu chốt là giải thích căn bản cũng vô dụng!
Lời nói của cô, ở trong lòng Sở Trạm Đông vẫn luôn có giá trị âm!
Không nghĩ dây dưa quá nhiều, cô thật sự sắp nhịn không được.
Để phòng ngừa Sở Trạm Đông lại phát tác bệnh thần kinh, cô lấy Bảo Ngọc của Mạc gia vẫn luôn mang theo người đưa cho Sở Trạm Đông: "Thiếu gia, đây là thứ ngài cần, xin ngài nghỉ ngơi sớm một chút!"
Ngữ điệu thực bình tĩnh, thật giống như hết thảy mọi chuyện đêm nay đều chưa từng phát sinh.
Không thèm quan tâm biểu tình nhìn như rất bình tĩnh của Sở Trạm Đông, thực ra trong mắt lại là Cuồng Triều gợn sóng, cô vẫn xoay người rời đi!
Cô dám!
Hàn Tử Tây, đêm nay cô thật đúng là làm cho lão tử nhìn với cặp mắt khác xưa!
"Gần đây Lãnh Dạ giống như đối với Cố Hạ không tệ, không biết khi anh ta biết. . . . . ."
Không cần phải nói tiếp cũng hiểu được, Hàn Tử Tây đã muốn dừng bước, ánh mắt nhìn qua, không còn là bình yên lặng sóng nữa, khóe miệng nhếch lên độ cong tự giễu: "Thiếu gia không sợ người dưới sẽ đau khổ thất vọng đối với ngài sao?"
Hàn Tử Tây một chút cũng không nghi ngờ, nếu đêm nay cô đi ra khỏi cánh cửa này, Sở Trạm Đông sẽ không xuống tay với Cố Hạ!
A, thật đúng là đủ để mắt cô!
Cố Hạ nhưng là phụ tá đắc lực của hắn a!
"Tôi cũng muốn biết đáp án!" Sở trạm đông không cho là đúng nhún vai: "Không bằng chúng ta thử xem?"
Hít sâu một hơi, Hàn tử Tây quay trở lại, bịch một tiếng, quỳ trước mặt hắn: "Thiếu gia, tôi sai rồi!"
hắn không phải muốn xem cô khúm núm với mình sao!
Kết quả này là cái hắn muốn !
Nhưng là vì sao, hắn lại không có nổi một chút vui vẻ!
Sở Trạm Đông nghiêm mặt, vừa chuẩn bị nói cái gì đó!