Tôi có một quá khứ đẫm máu hơn những người khác, rất kinh hãi. Tôi chứng kiến gia đình mình bị một tên hề máu mặt giết hết. Bố, mẹ, kể cả em trai tôi đều là vật trang trí của hắn.
Tôi lúc đó mười hai tuổi, một cái tuổi ngây thơ. Tôi là một con người Châu Á, bố tôi là người Châu Á, mẹ tôi là một người Mĩ, tôi đã chuyển vì thị trấn Falltown này. Tôi vẫn còn nhớ ngày đó. Đó là ngày Haloween thứ 5 của tôi ở đây. Tôi cũng đi xin kẹo như bao người khác, mỗi lần đi xin kẹo, tôi luôn luôn nghe mọi người bật nhạc Jazz. Tôi nghe nói bậc nhạc này giúp xua đuổi tà ma trú ngụ ở thị trấn này, một tên sát nhân tên là Jack Gacy, khi nhà nào không bật nhạc này, hắn sẽ đi tìm đến nhà đó và giết hết.
Lúc đầu tôi không tin nhưng lại tìm thấy trên mạng hình ảnh được mệnh danh “Tên hề sát nhân”. Vào năm 1918, có một nhà vì không tin nên đêm Haloween không chịu mở nhạc và kết cục, cả nhà bị tàn sát hết. Tôi sợ hãi đóng Laptop lại, chạy vội xuống nhà và kêu bố mẹ mở nhạc Jazz. Bố mẹ tưởng tôi bị khùng, tôi giải thích hết cho học nhưng học cho rằng tôi tiếp xúc nhiều đứa trẻ cùng mấy bà hàng xóm nhiều quá nên đã cấm đoán tôi. Mặc cho tôi giải thích
12h đêm,
Mọi nhà nào cũng vai lên nhạc Jazz từ thời 1990, tôi sợ hãi chùm chăn lại. Nằm co ro một chỗ.
“ Két…”
“Rầm…”
Khi tiếng cửa kêu kẽn kẹt thì lại xuất hiện tiếng sấm vang lên báo hiệu trời sắp mưa. Tôi giật mình chui sâu vao trong chăn, miệng không ngừng cầu nguyện chúa.
“Cộc… cộc… cộc”
Tiếng bước chân ngày càng rõ mồn một kèm theo nhiều âm thanh kim loại va vào nhau. Mồ hôi chảy đầm đìa trên khuôn mặt tôi. Tôi còn nghe rõ tim mình đập thình thịch nữa.
“ Cốp…”
Tiếng động này là giống như một chiếc rìu bổ xuống. Tôi choàng tỉnh dậy nhưng âm thanh vẫn vang lên rõ ràng. Tôi nhẹ nhàng mở phòng ra, hít thở thật sâu ngó ra ngoài. Sau một hồi đấu tranh, tôi mới có thể nhấc cái chân lên tiến về phía trước, tôi chứng kiến một bóng người đen ngòm, cầm vật gì trong tay lóe lên tia sáng.
“Rầm”
Sau khi tiếng sấm gầm lên, làm sáng lên khung cảnh ở dưới lầu, tiếng mưa bắt đầu rơi tí tách xuống giống như hàng ngàn con châu chấu lao xuống cánh đồng vậy. Tôi thấy một tên hề, khuôn mặt đầy máu nhưng không làm trôi lớp trang điểm của hắn, trên tay hắn cẩm là chiếc rìu dính đầy máu nhỏ giọt xuống sàn.
Tôi không quan tâm mặc hắn dính đầy máu mà cái tôi quan tâm là bên tay còn lại của hắn đang cầm… cái đầu của bố tôi.
Bây giờ nhắc đến chuyện đó, tôi không còn muốn kể nữa. Nó như một nỗi sợ kinh hoàng.
-Twinkle twinkle little star…
Hắn đang đùa giỡm với cái đầu của bố tôi vừa hát
-Á!!!!_ Tôi ré lên
Tôi ôm đầu ngã xuống nền, người cố hết sức lết đi nhưng lại không có sức khi chứng kiến cảnh tượng hồi nãy. Hắn phát hiện ra tôi, miệng nhoẻn cười đến tận mắt. Hắn ta treo đầu bố tôi lên giá phơi đồ, lết cái rìu lên lầu, vừa hát bài “How is the weather” (Cho đổi lời tí vì tên này có tính chất ATSM)
- Let's look inside
How is the girl?
She will die…
Tôi sợ hãi bỏ chạy, hắn đã lên được hành lang và nhoẻn cười khi nhìn thấy tôi. Hắn thật sự rất giống những tên hề mà tôi coi trong bộ phim kinh dị. Tôi bỏ chạy tới phòng em trai tôi, mà cái tôi đang nhìn thấy là chỉ là một cái giường trống không. Em trai tôi đã biến mất! Không lẽ nó đã…
-Hello, How are you!_ Hắn đứng trước cửa phòng, tay giơ chiếc rìu lên, miệng không ngừng hát bài “Hello”
“ Phập”
Lưỡi rìu ghim thẳng xuống đất, tôi thì may mắn tránh được.
Tôi chạy lướt qua tên hề này. Hắn túm được tóc tôi nhưng tôi đã kịp thời phản ứng lại nên tôi dễ dàng chạy thoát. Tôi chạy xuống lầu thì thấy thi thể không đầu của bố tôi đang nằm ở phòng khác. Còn mẹ tôi
-Òa! Mẹ ơi!!!
Tôi gào lên nức nở, chân khụy xuống. Mẹ tôi… bị hắn đóng cọc như chúa bị đóng cọc trên tường phòng khách.
-Mẹ ơi!!!
Tôi hét lên, tên sát nhâ thì đứng kế bên tôi từ lúc nào. Tôi gần như đi không nổi khi chứng kiến cảnh tượng này.
-The little girl is crying~~~
Tôi ngoảnh lại và may mắn tránh được đường vung của hắn. Hắn quơ chiếc rìu trúng chỗ tôi. Lưỡi rìu sắt nhọn ấy đã làm tôi bị xước hai bên má, máu chảy ra từ đó. Tôi chạy được vào nhà bếp, rút con dao ra và chĩa vào hắn
-Ông mà tới đây thì tôi sẽ giết ông đó đồ khốn!
Hắn ngơ mặt ra và nghiêng đầu về bên trái. Tôi vừa cầm dao vừa tìm điện thoại để gọi cho cảnh sát. Hắn chạy đến chỗ tôi, lưỡi thè ra trông rất kinh tởm.
-Tránh xa tao ra!
Tôi quơ dao qua lại trước mặt hắn, sau đó ngã xuống đất làm văng con dao ra xa. Hắn ta túm được tóc tôi. Sau đó dùng rìu bổ xuống đầu tôi, bay mà tôi né được, nên tóc chỉ bị cắt đi, sau đó, hắn giơ đập vỡ hết chiếc bình kim loại làm cho những mảnh vỡ rơi xuống đất đâm vào tay tôi.
-Cứu tôi với!!!_ Tôi cố hét to
-The little girl will be my doll~~~
-Chết đi!!!_ Tôi túm được con dao đâm vào mặt hắn, vết máu rỉ xuống con dao tôi.
Nỗi oán hận muốn trả thù cho cha mẹ càng làm cho tôi đâm hắn mãnh liệt hơn
Tôi đâm vào hắn đến bao nhiêu lần, thậm chí con ngươi cũng loì ra nhưng vẫn không thể nào dừng tay được
-Cái này cho mẹ, cái này cho bố…
Tôi đứng dậy, cầm con dao lên thở hồng hộc nhìn lên thi thể trước mặt tôi, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Tôi vừa nhận thức được điều mình đã làm,bèn thả con dao xuống kêu leng keng.
“Ò e ò e…”
Tiếng còi xe của cảnh sát vang lên, người dân nghe thấy tiếng động trong nhà tôi nên đã nhanh chóng báo cảnh sát. Tôi không màng quan tâm, lết thân thể tàn này quỳ xuống trước mẹ như đang quỳ lạy chúa. Đúng vậy, trong mắt mỗi đứa trẻ, người mẹ chính là chúa.
Tôi gục đầu xuống kiệt sức, đôi mắt không ngừng đẫm lệ. Cảnh sát xông vào nhà tôi. Chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp không khỏi sợ hãi. Một thi thể bị mất đầu, một thi thể bị đóng cọc, một thi thể chú hề bị rạch mặt nằm trong nhà bếp
-Mẹ tôi!!!_ Tôi hét lên, giãy giụa khỏi cảnh sát càng tiến gần mẹ hơn. Cảnh sát dũng cảm lắm mới tiến gần tôi và lôi tôi đi bởi 5 người lực lưỡng.
Sau đó, tôi bị nghi là mắc chứng bệnh tâm thần cưỡng chế từ gia đình sinh ra mâu thuẫn sau đó giết gia đình. Nhưng họ không tìm được bằng chứng và họ nhận diện máu của bố mẹ tôi dính trên rìu của tên hề. Còn con dao thì dính lại có dấu vân tay tôi và máu của hắn. Họ nói tôi đã tự vệ và họ cũng nhận diện được tên hề.
Tên hắn là Matthew Corney, một tên bợm bịp và đã giết 33 người trước khi xảy ra chuyện nên họ quy tôi là tự vệ là đúng. Tôi được thả ra và đưa tôi vào trại trẻ mồ côi và tôi luôn bị xa lánh, cho rằng tôi là kẻ giết người nên không ai dám lại gần tôi, nhận nuôi tôi.
Tôi tự lập trong 3 năm và được đặc cách vào Đại học Yale trong độ tuổi 15 nhờ có thành tích xuất sắc trong việc nghiên cứu tâm lý, thần kinh. Tôi là một trong những nạn nhân đó mà, tôi mắc Coulrophobia- sợ chú hề. Khi mà gặp chú hề là tôi liền có tâm lý là giết ngay lập tức. Tức cười phải không? Và hiện giờ tôi là một bác sĩ tâm lý trẻ tuổi nhất thế giới.
-Cưng à, cưng nghĩ gì đó!_ Ingrid đã ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào
Tôi nốc hết ly rượu trong tay tôi, tôi đã bị quyến rũ bởi rượu. Ingrid nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt không ngừng thích thú. Cô ta vén tóc lại cho tôi, sau đó gọi thêm ly Vodka Stolichnaya.
Tôi nấc lên, nói
-Không có chuyện gì cả
Ingrid giành lại từ tay tôi ly rượu, uống một hơi, sau đó lại nói tiếp
-Sao cưng uống nhiều thế? Chắc chắn có chuyện cần tâm sự, chị và Layla đây luôn tâm sự cùng cưng. Bạn trai phải không? Ồ em thân yêu ơi, đàn ông luôn là những kẻ đồi bại
-Hức- Tôi nấc lên- Không phải…
Tôi lại tu một hơi nữa.
-Để tôi xem chỉ tay cô nào, xem tương lai cô ra sao đây._ Layla cầm tay tôi lên xem
Ông ta khẽ nhíu mày, sau đó cười ha hả
-Thú vị lắm…
-Chuyện gì vậy?_ Đầu óc tôi quay cuồng nhìn hình ảnh Layla mờ dần.
-Em yêu, cục cưng, cục cưng từng giết người phải không?
Bị phát hiện rồi, tôi không làm chủ được cơ thể mình giơ tay trước mặt họ.
-Phải, tôi đã giết người vào năm 12 tuổi, cho cái vỗ tay coi, một tên hề_ Tôi lại uống thêm rượu nữa
Ingrid mỉm cười quỷ quyệt đến tận mang, sau đó vỗ vai tôi
-Ồ em thân yêu ơi, em không phải là người duy nhất đâu, còn nhiều, nhiều người nữa, và em đã đến đúng chỗ để giải quyết rồi…
“ Đúng chỗ để giải quyết?”
Sau đó, tôi cùng Layla và Ingrid uống mà không biết trời trăng đất diện. Bỗng từ cầu thang, có một người đàn ông ăn mặc vest rất sang trọng, chống gậy bước đến chỗ tôi, ngồi kế bên tôi. Tôi bây giờ mắt nhắm nghiền chẳng còn cảm giác nào nữa.
-Ông chủ_ 2 người nói
-Cho tôi một ly Vodka Stolichnaya._ Hắn gọi
Layla mang ra cho hắn chai rượu giống của tôi, sau đó hắn uống một cách nhã nhặn. Ingrid bên cạnh bèn lấy ra điếu thuốc, hút:
-Ông chủ có hứng thú với cô ta sao?
“ Cạch”
Hắn ta đặt ly rượu, nhìn về phía tôi đang nằm sải lai.
-Phải…
Phải
Lời tác giả: Ông chủ kỳ bí của khách sạn cuối cùng cũng lộ diện, vậy chuyện tiếp theo như thế nào? Cố đợi nha, do thời gian mình thi học kỳ nên không thể viết nhiều. Mong vẫn ủng hộ nhé! Không biết chap này mô tả có đặc sắc không? :3