Tập thể ăn xong bữa trưa, mọi người ai nấy trở về phòng đã được sắp xếp để nghỉ ngơi, Tần Tô bóc vỏ trái chuối mang tới, sau đó dùng dao gọt hoa quả cắt thành những lát mỏng, bày vào chiếc đĩa nhỏ mang cho hai bố con ăn.
Cậu bé trong lần được đi cùng bố mẹ này, tâm trạng tỏ ra rất vui mừng, từ sớm cho tới bây giờ, chiếc đầu nhỏ của nó cứ lắc lư, bàn tay không ngừng múa may, chiếc miệng nhỏ thì ngâm nga ca hát, khiến cho những người xung quanh cũng cảm thấy vui mừng theo. Tư Đồ Thận dường như cũng bị lây truyền bởi không khí vui vẻ đó, trên mặt tuy vẫn tỏ ra không có gì đáng quan tâm, nhưng khóe miệng không thể giấu đi được những tiếng lẩm nhẩm theo nhịp điệu của cậu bé tạo ra.
Tần Tô muốn để con trai ngủ bù một giấc, như thế mới có thể có đủ thể lực cho buổi leo núi chiều nay, nhưng làm sao mà cậu bé có thể đi ngủ được chứ, có nói gì đi nữa cũng không làm, chỉ ngồi sát bám lấy Tư Đồ Thận, mặc dù không nói chuyện, cũng là hạnh phúc tràn đầy rồi.
Đến 2h chiều, rất nhiều phụ huynh đều đưa con của mình tới nơi tập trung, dưới sự chỉ dẫn của các thầy cô giáo, cả đoàn bắt đầu xuất phát hướng về phía chân núi.
“Được rồi, các bạn nhỏ, giờ chúng ta có thể bắt đầu thi đấu rồi! Ngọn núi trước mặt đây, chúng ta chỉ cần leo đến lưng chừng là được rồi, xem xem cuối cùng bạn nhỏ nào sẽ cùng bố mẹ của mình tới đích đầu tiên! Nhớ không được làm biếng đâu nhé, đồng thời nhớ chú ý an toàn!” Cô giáo cầm chiếc loa nhỏ nói lớn.
Tiếng còi vừa cất lên, các bạn nhỏ hứng khởi xuất phát, chinh phục thử thách trước mắt. Nhưng dù sao thể lực của bọn trẻ cũng không được tốt, chỉ leo được một lúc, tốc độ rõ ràng đã dần chậm lại, hơi thở càng gấp gáp hơn.
Tần Tô leo theo phía sau, trên tay cầm sẵn một chai nước, một lớn một bé thì bước từng bước ổn định phía trước, từ từ nhưng rất chắc chắn.
“Bố, con mệt quá, không bước được nữa rồi… …” Cậu bé cũng giống như những bạn nhỏ khác, mệt mỏi nói.
Lúc này, Tần Tô mới mở miệng, đang lúc định nói gì đó, thì giọng của cậu bé lại cất lên, “bố, bố cõng con leo lên được không, con muốn là người đầu tiên tới đích!”
“Không được.” Người đàn ông thẳng thắn đáp.
Cậu bé mặt xị lại, bị câu nói thẳng thắn đó làm cho tổn thương phần nào.
Tần Tô lúc này trong đầu không ngừng nghĩ, khi còn chưa kịp nghĩ ra nên an ủi con trai thế nào thì anh đã lên tiếng.
“Có biết thế nào là “không vì đạt được mục đích mà làm những điều hổ thẹn” không?”
Cậu bé nghĩ một hồi, đương nhiên là đã lắc đầu.
“Cho dù có chậm, nhưng vẫn phải hướng về phía trước, không được lùi bước, dù cho phải chịu thất bại, nhưng nhất định phải đạt được mục tiêu hướng đến. Tức là con đã lựa chọn thi đấu leo núi, một khi đã bắt đầu, thì phải kiên trì tới cùng, với lại, phải dựa vào chính khả năng của mình. Ý chí kiên cường, đó mới là một người đàn ông đích thực.” Tư Đồ Thận chậm rãi giải thích cho con trai, giọng nói trầm tĩnh và ấm áp, trên vách núi dường như còn có cả âm thanh phản hồi lại lời anh nói.
Tiểu Châu Châu giơ tay lên gãi gãi đầu, không biết là có hiểu lời anh nói hay không, nhưng cuối cùng dường như nó cũng đã hiểu ra ý nghĩa của những lời anh nói, nó cũng muốn làm một người đàn ông như chính người cha của mình.
Cho nên nó đã gật đầu như một chú gà con mổ thóc, ánh mắt thì sáng lên như một tia chớp tỏ vẻ sùng bái người cha của minh, “Con hiểu rồi, con sẽ tự mình leo lên tới đích!”
Nhìn con trai mình được một câu nói của anh tẩy não, trong chốc lát đã tràn đầy sức mạnh, ánh mắt sáng bừng tiếp tục leo lên, Tần Tô nhìn, sâu trong ánh mắt là một tia sáng ấm áp, cô không dám lên tiếng, sợ sẽ phá vỡ mật bầu không khí khó có được đó của hai bố con.
Tuy tiểu Châu Châu đã rất cố gắng, nhưng cuối cùng chỉ có thể về đích thứ hai, giữa đỉnh núi sớm đã có một cậu bé đeo chiếc mặt nạ hổ đứng đó, khịt khịt chiếc mũi ăn mừng chiến thắng. Có điều Châu Châu chỉ buồn trong chốc lát, một lúc sau cậu lại vui mừng cười nói rồi.
Đợi cho tất cả các gia đình đều đến đích xong, lại có âm thanh thông báo vang lên, khi mặt trời sắp lặn, các thầy cô mới tổ chức tập hợp lại để đi xuống núi.
Mọi người đều nói leo lên núi thì dễ xuống núi thì khó, cậu bé thì không sao, nhưng đối với Tần Tô, đi được một lúc, không biết dưới chân do trơn trượt hay làm sao mà bị ngã giữa những bậc lên xuống.
“Mẹ, mẹ, mẹ có đau không, mẹ bị thương chỗ nào!” Cậu bé liền chạy lại, hốt hoảng đỡ cô đứng dậy.
Tần Tô chống chiếc tay còn lại đứng dậy, phủi phủi những bụi đất bám trên người, “không sao.”
Dưới chân vừa mới động đậy, cảm giác đau liền truyền tới, cô nhăn nhó vì đau đớn.
Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng đứng đó từ nãy, không biết từ lúc nào đã cúi thấp người xuống, sau đó quay lưng lại rồi ngoảnh đầu nhìn cô.