Dù cho bất cứ lúc nào cũng ồn ã, Tần Tô đứng trong đám đông đợi cả buổi, lúc sắp mất đi tính kiên nhẫn, người phải đón mới thong dong chậm rãi bước ra.
Người đàn ông mặc chiếc áo gió mang hơi thở cổ điển, cử chỉ mang mấy nét giống các người có danh vọng thời xưa, chỉ là khóe miệng nhếch lên thấp thoáng nụ cười không đàng hoàng, cộng thêm đôi mắt không cười rất đào hoa, dọc đường trêu hoa ghẹo bướm.
Thấy anh ta cũng nhìn thấy mình, Tần Tô quay người hướng ra ngoài, chưa đi được vài bước, trên vai đã thấy ấm nặng.
“ Tiểu Tô Tô, có phải đợi mình lâu quá rồi không, sắp nổi giận rồi?” Khâu Cảnh Diệp sán lại, cười đùa cợt nhả.
“ Bỏ cái tay bẩn của cậu ra, đừng lúc nào cũng coi mình giống mấy cô gái lẳng lơ đó của cậu.” Tần Tô nhún nhún vai, hất tay anh ta ra, chê ghét lại khinh bỉ.
“ Nếu như cậu muốn, mình tuyệt đối sẽ dùng hai tay hai chân hầu hạ cậu, hơn nữa cũng tuyệt đối có thể bảo đảm mỗi ngày sáng trưa tối cách nhau một lần, còn hơn ở cạnh tên Tư Đồ Thận gấp vạn lần!”
Khâu Cảnh Diệp và cô, cộng thêm cả Lộ Tích Quân, ba người thời đại học chơi cùng nhau. Cho nên tình bạn gần 10 năm, Khâu Cảnh Diệp ở trước mặt người khác một kiểu, ở trước mặt cô lại bỗ bã cợt nhả.
Khi anh sán miệng lại, cô giơ tay tát một cái, cô chế giễu anh, “ bị dồn nén thành thế này à?”
Khâu Cảnh Diệp bị tát đau, suýt xoa rên rỉ xoa má, hừm hừm coi như công nhận.
“ này, tại sao mình không nhìn thấy nữ trợ lý đó của cậu thế?” Ngồi vào trong q7, Khâu Cảnh Diệp nhìn trái nhìn phải.
“ Cậu đừng có ý đồ gì với cô ấy, cô ấy sắp kết hôn rồi.” Tần Tô cảnh cáo.
Khâu Cảnh Diệp bị nói trúng tim đen, khoa trương gào lên. “ Trời ơi, không phải thế chứ, tại sao người mà mình thích, lại đều kết hôn rồi chứ!”
Tần Tô thấy thế, bất giác thấy vui. Người mà anh ta thích, còn có một người chính là cô, năm đó người mê cô như điếu đổ là anh ta gửi một bức thư tình đến, cô còn chẳng buồn xem, vứt thẳng vào thùng rác, tổn thương trái tim vừa kiêu ngạo lại vừa yếu ớt của anh ta.
Thấy cô cười đắc ý lại vui sướng, Khâu Cảnh Diệp càng tổn thương hơn, mãi hồi lâu mới nói, “ Nói việc chính đi, rốt cuộc cậu muốn mình điều tra gì thế?”
“ Điều tra một người.” Tần Tô cũng thu lại nụ cười.
“ Tên đâu?” Khâu Cảnh Diệp nheo mày.
“........Mình không biết.” Cô bặm môi, cũng nheo mày.
“ Hứ, không biết cậu bảo mình tra cái gì, coi mình là vạn năng à!” Khâu Cảnh Diệp không vui gào lên.
Nhìn thấy thần sắc cô khác thường, cậu nhíu mày, trầm giọng hỏi, “ Là phụ nữ à?”
“ Uhm.” Tần Tô gật gật đầu.
Hôm qua nữ thư ký bảo cho cô số tiền đó đã lưu động trong bệnh viện, nhưng cô muốn tiếp tục điều tra, nhưng không tra ra được gì, rất rõ ràng có người dựa vào quan hệ mà bao che lại, trong lòng lập tức có gì đó hoài nghi. Cho nên cô mới tìm đến Khâu Cảnh Diệp, anh ta ở cục của thành phố, điều tra một người dễ như trở bàn tay.
Đêm, tĩnh lặng.
Tư Đồ Thận dẫm chân trên bậc thềm, từng bước từng bên lên lầu, có ánh đèn hắt ra, còn có tiếng nói văng vẳng.
“ Mẹ, tuần sau đi học phải nói cho cô giáo, danh sách nhân viên tham gia gia đình ngoài trời đấy ạ!”
“ Uh, mẹ biết rồi.”
“ Mẹ, bảo ai đi cùng chúng ta đây? Ông ngoại gần đây sức khỏe không tốt, ông còn phải nghỉ ngơi.”
“ Đến lúc đó rồi tính, yên tâm, sẽ không chỉ cs hai mẹ con.”
“ Lại phải tìm chú Khâu? Hay là chú Dịch ạ?”
........
Đi về phòng ngủ của mình, Tư Đồ Thận đi vào phòng thay đồ chuẩn bị thay quần áo, mãi không có động tác gì, nghĩ đến “ các chú” mà con trai nói, anh đặt quần áo ở nhà trong tay xuống, quay người đi ra ngoài.