Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 8

Nằm trên chiếc giường trong căn phòng com sang trọng nhất của khách sạn Đế Hoàng nhưng Lâm Dương mãi vẫn chưa ngủ được.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Quá bất ngờ, khó tin.

Quá chấn động.

Anh không thể nào ngờ bố mình còn ẩn giấu một bí mật lớn như vậy, Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, thế lực ngâm lớn nhất Thanh Châu, vậy chẳng phải bố anh mới là ông chủ mạnh nhất thế giới ngâm sao? Như vậy.

Thật sự ông chết vì tai nạn xe ngoài ý muốn sao? Hay còn có bí ẩn nào khác? Mãi tới sau nửa đêm anh mới có thể ngủ say.

Đến tận khi báo thức ở điện thoại kêu lên anh mới rời giường rồi chạy tới bệnh viện.

Kết quả, lúc chạy tới bệnh viện.

Anh nhìn thấy bên cạnh giường của mẹ mình có vài vị bác sĩ tụ tập đứng đó, trong đó có cả Diêu Mộc Nhã, nữ bác sĩ xinh đẹp với thân hình vô cùng nóng bỏng.

Anh vô cùng bất ngờ và có chút hoảng sợ.

Cho rằng mẹ anh đã xảy ra chuyện gì.

Anh vội vàng hỏi: "Bác sĩ Diêu, mẹ tôi sao rồi? Lẽ nào bệnh tình chuyển biến xấu sao?"

Diêu Mộc Nhã khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang.

Lúc này, cô ấy quay đầu lại nói: "Đừng lo, không phải bệnh tình chuyển biến xấu mà là tình hình có dấu hiệu chuyển biến tốt"

Lâm Dương hơi sửng sốt, sau đó lập tức vui mừng: "Thật sao?"

Diêu Mộc Nhã gật đầu: "Đúng vậy, trước đó chúng tôi cũng cho rằng tình trạng của mẹ anh đột nhiên không đúng lắm, vốn muốn làm phẫu thuật ngay.

Không ngờ, tình hình của mẹ anh nhanh chóng ổn định lại, hơn nữa tất cả các chỉ số đều khôi phục lại bình thường.

Có thể thấy, ý chí sinh tôn của mẹ anh rất mạnh, đây là chuyện tốt"

"Vậy còn phải làm phẫu thuật không?"

"Trước tiên kiểm tra xem kết quả thế nào, nếu như tình hình vẫn ổn thì không cần phẫu thuật, làm phẫu thuật cũng nguy hiểm"

Hai giờ sau.

Kết quả kiểm tra đã có.

Diêu Mộc Nhã gật đầu nói: "Tình hình không tệ, không cần phẫu thuật.

Hơn nữa, cứ theo tình hình này, tỷ lệ mẹ anh tỉnh lại cũng tăng lên, chứng tỏ bà ấy đã có ý thức của mình, tôi sẽ tiếp tục dùng liệu pháp châm cứu để chữa trị cho bà ấy"

Lâm Dương mừng rỡ, bất ngờ ôm cô ấy.

"Cám ơn, cám ơn cô, bác sĩ Diêu!"

Anh thật sự rất vui mừng, đây là lần đầu tiên trong mười tháng này tình hình của mẹ anh có chuyển biến tốt.

Diêu Mộc Nhã bất ngờ bị ôm, cô ấy lập tức nhướng mày.

Nhưng cô ấy cảm nhận được anh không hề có ý sàm sỡ mình nên cũng không trách anh, ngược lại, cô ấy vỗ vỗ sau lưng anh: "Được rồi, cẩn thận chăm sóc mẹ anh, cố lên!"

"ỪI""

"Có thể buông tôi ra chưa?"

"Được!"

"Mau buông tôi rat"

"Không phải, bác sĩ Diêu, tóc của cô mắc vào quần áo tôi rồi...

Cùng lúc đó.

Nhà họ Liễu.

Lâm Vũ Hào điều khiển chiếc Lamborghini, lại một lần nữa tới tìm Ngọc Tuyết.

Tiếng còi ô tô "bíp"

một tiếng vang lên.

Thẩm Tú Phương mặc một chiếc váy ngủ màu đen mở cửa ra đón: "Ôi chà, cậu chủ Lâm, con rể tốt của mẹ, một tối không gặp mà như cách ba thu, mẹ nhớ con chết mất"

Bà ta không chút son phấn, tóc tai tùy ý tung bay.

Lại còn trẻ trung như ba mươi tuổi, điêu này càng làm bà †a có thêm vẻ hấp dẫn thành thục.

Thấy người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ động lòng người như vậy, Lâm Vũ Hào hận không thể nhào tới ôm chặt bà ta vào trong lòng, Nhưng cũng may, anh ta đã kìm lại được, chỉ thầm nghĩ: "Đợi tới khi tôi nắm được Ngọc Tuyết trong tay, tới lúc ấy, không ai trong số mấy người có thể chạy thoát.

Tên vô dụng Lâm Dương ở cùng toàn bảo bối này, lại không có cả canh mà uống, đúng là đồ ngu"

Nghĩ như vậy, Lâm Vũ Hào giao quà trong tay cho Thẩm Tú Phương.

Còn nhân cơ hội động chạm bà ta.

Thẩm Tú Phương hoàn toàn không phát hiện ra, ngược lại còn tươi cười rạng rỡ: "Ôi chao, đúng là chàng rể quý của mẹ, đến chơi còn mang quà cho mẹ.

So với con, cái thằng vô dụng, hèn nhát Lâm Dương kia đúng là đồ bỏ đi.

Con nói xem, cùng mang họ Lâm, sao lại chênh lệch lớn tới vậy chứ!"

Lâm Vũ Hào cười nói: "Mẹ, nhắc tới tên vô dụng đấy làm gì, vô duyên vô cớ làm người ta mất hứng"

"Được được được, không nhắc tới, không nhắc tới."

Hai người bước vào trong nhà.

Hai chị em Liễu Ngọc Tuyết và Liêu Ngọc Thanh đều ở đó.

Liễu Ngọc Tuyết nghe thấy Lâm Vũ Hào không biết xấu hổ mà gọi mẹ mình là mẹ, trong lòng vô cùng không thoải mái nhưng chuyện tới hôm nay cô đã không thể làm gì.

Tối hôm qua.

Lâm Dương còn thề non hẹn biển nói rằng mình đã có tiền, có thể giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng.

Nhưng tới tận lúc này mà vẫn chẳng thấy người đâu, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, lời của anh, có thể tin sao?Tin mới lạ đấy.

"Mẹ, đây là vòng tay phỉ thúy mà tối hôm qua con đã cố tình đi chọn cho mẹ, mẹ nhìn xem có thích không.

Mẹ có nước da trắng, tay cũng rất đẹp, con thấy chiếc vòng này rất xứng với mẹ!"

"Còn có sợi dây chuyền kim cương này nữa, tặng cho em đấy, Ngọc Thanh.

Em xinh đẹp như vậy, đeo lên thử xem, chắc chắn rất đẹp."

Lâm Vũ Hào lấy quà ra, miệng cũng nói toàn lời ngon tiếng ngọt.

Hai người phụ nữ ngay lập tức bị dụ tới mức đầu óc choáng váng.

Hận không thể đeo ngay lên người.

Thẩm Tú Phương lại so sánh anh ta với Lâm Dương, bà ta càng thêm kiên định.

Nhất định phải bảo Lâm Dương ly hôn với Ngọc Tuyết, so sánh giữa hai anh em nhà họ Lâm, đơn giản chính là một trời một vực.

Bà ta ngắm nhìn chiếc vòng trên tay, càng nhìn càng thấy thích nhưng khi thấy Ngọc Tuyết ngôi trên ghế sa lon cả nửa ngày trời mà vẫn không lên tiếng thì hai mắt khẽ chuyển, nói: "Con rể tốt của mẹ, con mua cả quà cho mẹ và em gái, có phải con cũng mua quà cho vợ con rồi đúng không?"

Liễu Ngọc Tuyết rất bực bội, nói: "Mẹ, mẹ có thể có mặt mũi chút được không? Con và Lâm Dương còn chưa ly hôn với nhau, hiện giờ con vân là vợ của anh ấy"

Thẩm Tú Phương hừ lạnh: "Vợ cái gì mà vợ Cậu ta từng chạm vào con sao? Ngay đến nhẫn cưới con cũng bán đi rồi, còn nói gì nữa? Nhân lúc cậu chủ Lâm đang ở đây, con mau chóng gọi thằng vô dụng kia tới đây, đi ngay tới cục dân chính ly hôn, thuận tiện đăng ký kết hôn với cậu chủ Lâm luôn, thế thì con chính là vợ của cậu chủ Lâm rồi"

Lâm Vũ Hào nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng.

Liễu Ngọc Thanh cũng hùa theo: "Đúng vậy, chị, em thấy thế cũng ổn mà, đỡ phải chạy đi thêm lần nữa.

Dù sao em cũng sẽ không gọi tên bỏ đi kia là anh rể đâu, chỉ có người thanh niên tài giỏi, đẹp trai như anh Lâm Vũ Hào mới xứng làm anh rể của em"

Cả người Liễu Ngọc Tuyết không còn sức lực.

Cuối cùng lại không nói nên lời.

Lâm Vũ Hào lại nói: "Vậy được, con về lấy sổ hộ khẩu ngay lập tức"

Trong lòng Liễu Ngọc Tuyết vô cùng chán ghét, cô nói: "Anh còn chưa giúp tôi giải quyết xong chuyện đâu, chờ giải quyết xong rồi thì mới nói chuyện này sau!"

Lâm Vũ Hào cười nói: "Còn không phải chỉ một câu nói thôi sao...haha, chuyện nhờ bố anh ra mặt sao, đơn giản! Hay là như vậy, cũng gần trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong, Ngọc Tuyết ly hôn với thằng vô dụng kia trước, rồi anh sẽ gọi bố anh ra mặt ngay...Ngọc Tuyết, không phải anh đang uy hiếp em, đây là để bố anh thấy được thành ý của em.

Nếu không, em còn chưa ly hôn mà anh lại nói muốn lấy em, chắc chắn ông ấy không tin!"

Thẩm Tú Phương gật đầu.

Bà ta vội nói thêm: "Mẹ gọi điện cho rằng rác rưởi kia."

Mười một rưỡi trưa.

Lâm Dương vừa ra khỏi bệnh viện, vốn định gọi điện thoại cho Mã Trân Phong, hỏi xem chuyện đã giải quyết xong chưa nhưng lại bất ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Tú Phương, nói họ đang ăn cơm với Lâm Vũ Hào, bảo anh mang theo giấy đăng ký kết hôn gì đó tới, ăn xong trực tiếp làm thủ tục ly hôn.

Vẻ mặt Lâm Dương trâm xuống.

Ly hôn cái rắm! "Được, con tới ngay!"

Anh quyết định mang theo sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến để hung hăng tát vào mặt Thẩm Tú Phương và Lâm Vũ Hào.

Nửa giờ sau.

Lâm Dương chạy tới chỗ họ ăn cơm.

Vừa vào cửa, anh đã thấy Lâm Vũ Hào lấy ra một hộp nữ trang, nói với Liễu Ngọc Tuyết, vợ của mình: "Ngọc Tuyết, tình yêu anh dành cho em, trời đất có thể làm chứng, giống như sợi dây chuyền Khuynh thành Chi Luyến chỉ có một trên đời này, em chính là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời của anh"

Sau đó, anh ta mở hộp nữ trang ra trước mặt Liễu Ngọc Tuyết.

Liễu Ngọc Thanh che miệng kêu lên: "Trời ơi, đây...ẽ nào đây chính là sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến trị giá chín mươi tỷ, món đồ đắt giá nhất ở cửa hàng trang sức Vạn Tinh? Em thấy trên mạng có người nói rằng tối hôm qua, có một nhân vật lớn nào đó đã mua sợi dây chuyền Khuynh Thành Chi Luyến này, thì ra chính là anh Lâm Vũ Hào! Chị, chị hạnh phúc quá!"

Lâm Vũ Hào hơi sững sờ.

Chiếc vòng cổ Khuynh Thành Chi Luyến trong tay anh ta là giả, chỉ là anh ta không ngờ thật sự có người đã mua chiếc vòng Khuynh Thành Chi Luyến trị giá chín mươi tỷ kia.

Chẳng qua, mua rồi cũng tốt, sẽ không còn gì để kiếm chứng chiếc vòng của anh ta là giả.

Vì thế, anh ta mở miệng nói: "Đúng vậy, tối qua anh đã tốn chín mươi tỷ để mua nó"

"Hừ, sợi dây chuyền của cậu rõ ràng là đồ giả!"

"Sợi dây chuyền trong tay tôi mới là Khuynh Thành Chi Luyến thật sự!"

Đúng lúc ấy, Lâm Dương cười lạnh, ngắt lời anh ta.

Anh bước vào, mở hộp nữ trang trong tay ra, tùy ý đặt trên bàn.