"Y Đường, đã có chuyện gì xảy ra sao?" Triệu Hân Kiệt là người nghiêm túc lạnh nhạt, nhưng khi nói chuyện thì giọng nói rất ngọt ngào, thấy vẻ mặt thay đổi của Tô Y Đường, cô thắc mắc nên hỏi thăm.
"Thật có lỗi, tôi có chuyện phải đi trước, tối tôi gọi điện thoại lại cho em." Tô Y Đường càng nghĩ càng cảm thấy sợ, Lâm Nguyệt Nha ở Đài Bắc vốn không có bạn bè, cũng không có chỗ để đi, sao lại không thấy đâu, điện thoại di động thì tắt máy, nhất định đã xảy ra chuyện! Cái cô bé vốn không biết trời cao đất rộng, không biết có phải đã đụng vào người không nên đụng hay không?
"Tô Y Đường, rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Hân Kiệt nổi giận, từ lúc cô đồng ý hẹn hò với Tô Y Đường đến nay, cũng vì thấy anh xứng làm người đàn ông của cô, nhưng người đàn ông này không chỉ một lần... mà lần này đến lần khác trong lúc hẹn hò lại bỏ cô đi trước, đây thực sự là xem thường cô.
"Xin lỗi. tôi thật sự có chuyện, cháu gái của tôi đã xảy ra chuyện..."
"Nếu bây giờ anh rời khỏi đây, chúng ta cũng không cần qua lại nữa!" Triệu Hân Kiệt rất quyết tâm nói ra, cháu gái gì chứ, cô mới không tin chuyện hoang đường đó, nếu không phải Tô Y Đường quá ưu tú, là một người đàn ông thích hợp với cô, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh!
"Vậy thì kết thúc đi." Vốn trong lòng Tô Y Đường rất áy náy, giọng nói cũng lạnh xuống, anh cho rằng Triệu Hân Kiệt là một cô gái chính chắn và lý trí, không nghĩ tới cô chưa xác định được cô ấy và mình có tình cảm với nhau hay không, lại lấy điều kiện ra uy hiếp anh, huống chi hiện giờ có chuyện xảy ra có thể liên quan đến mạng người, tại sao có thể vì một lần hẹn hò mà xem nhẹ việc đi tìm người chứ.
Tô Y Đường lấy tiền ra để trên bàn, "Trong khoảng thời gian này rất cám ơn cô." Nói xong, Tô Y Đường đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng.
Triệu Hân Kiệt tức giận ném tách cà phê trên tay, mảnh vỡ cái tách bể đầy trên sàn nhà, "Tô Y Đường, anh sẽ hối hận! Tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận! Chẳng lẽ anh cho rằng Triệu Hân Kiệt tôi không lấy anh là không được sao!" Dáng vẻ hung tợn của cô dọa cho mọi người trong phòng ăn định xem náo nhiệt vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn cô nữa.
Lúc này chuông cửa dồn dập vang lên, Tô Y Hàng nhìn đồng hồ, anh đoán không sai, trong vòng một tiếng, khoảng cách từ nhà hàng anh trai của anh đang dùng cơm đến nhà của anh, chắc anh ấy đã vượt qua rất nhiều đèn đỏ, có được không ít giấy phạt vượt quá tốc độ, tội nghiệp anh trai, rõ ràng là lún sâu vào tình cảm rồi và vẫn không biết.
Tô Y Hàng nhìn vào kiếng tạo ra khuôn mặt nóng nảy, lo lắng, khổ sở, sau đó từ từ đi ra mở cửa, "Anh hai!" Hai giọt nước mắt từ khóe mắt anh cố gắng nặn ra cho thích hợp với hoàn cảnh bây giờ.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lập tức nói cho anh biết!" Tô Y Đường bắt lấy Tô Y Hàng, lo lắng hỏi.
"Cô Triệu đâu, hôm nay không phải anh sẽ cầu hôn với cô ấy sao?" Tốt nhất là cô ấy tức giận, anh trai cũng chưa có dịp để cầu hôn cô ấy, để Lâm Nguyệt Nha có thời gian theo đuổi anh trai.
"Đừng nói nhảm nữa, mau nói Nguyệt Nha đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại mất tích?"
Tô Y Hàng thở dài một cái, lấy kịch bản hoàn mỹ anh viết và dùng thực lực của người đoạt giải Kim mã để bắt đầu diễn xuất.
Ban đầu, Tô Y Hàng cho rằng anh chính là vai phụ, là một khách mời, đi theo anh trai tìm kiếm Lâm Nguyệt Nha, sau đó liên lạc cho Lâm Nguyệt Nha xuất hiện, anh sẽ thành công rút lui, không nghĩ đến đi tìm một chút lại là ba ngày, Lâm Nguyệt Nha không xuất hiện, một chút tin tức cũng không có.
Tô Y Hàng luống cuống, theo kịch bản của bọn họ, Lâm Nguyệt Nha đêm đó cũng nên xuất hiện, rồi trình diễn một kết cuộc happy ending, nhưng sao đã mấy ngày trôi qua, cô gái này vẫn không xuất hiện, không lẽ ham chơi mà lạc đường sao?
Anh thật sự muốn đem sự thật nói cho Tô Y Đường biết, nhưng nhìn tới anh trai thần sắc suy sụp, anh khiếp đảm, nếu để cho anh trai biết đây là chủ ý của anh, mà Lâm Nguyệt Nha lại xảy ra chuyện gì đó, anh trai nhất định sẽ tự tay bóp chết anh mất.
Lâm Nguyệt Nha, cái cô gái ngốc nghếch này, mau chóng xuất hiện đi! Tô Y Hàng vừa lo lắng vừa đau lòng, thầm cầu nguyện trong lòng.
Tô Y Đường huy động tất cả lực lượng để tìm kiếm, từ em trai thứ hai của anh Tô Y Phàm đang là tổng giám đốc Yaelle, em trai thứ ba đang làm luật sư là Tô Y Hoàng, em trai thứ tư làm cảnh sát là Tô Y Dương... Bạn thân của anh, bạn trên công việc, anh vận dụng hết tất cả các quan hệ, nhưng không có ai tìm được tung tích của Lâm Nguyệt Nha, cô bé kia tự nhiên biến mất không một chút tung tích.
Tô Y Đường đang trên bờ sụp đổ, anh lo lắng đến phát điên, nếu tìm được cô bé, anh nhất định phải hung hăng đánh vào mông cô một trận, xem cô còn dám vô duyên vô cớ chạy loạn khắp nơi nữa không... nhưng Tô Y Đường không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Tất cả mọi người ở đây đều vì Lâm Nguyệt Nha mất tích mà giống như kiến bò trên chảo nóng, Tô Y Đường nhận được điện thoại của bạn bên nước Mỹ, anh trước hết nhờ bạn anh tra giúp Lâm Nguyệt Nha lúc bên Mỹ đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột ngột trở về Đài Bắc.
Bạn anh cho biết, ở trong trường Đại học bên Mỹ có một vương tử của một nước nhỏ của Châu Phi thích Lâm Nguyệt Nha, quyết tâm theo đuổi Lâm Nguyệt Nha, Lâm Nguyệt Nha lại dùng tất cả mọi cách để từ chối, vì vậy tên vương tử khốn kiếp kia tính toán bắt cóc và làm nhục Lâm Nguyệt Nha, nên Lâm Nguyệt Nha mới chạy về Đài Bắc.
"Súc sinh!" Tô Y Đường hận nếu gặp được tên vương tử đó, anh sẽ đánh cho hắn rụng hết răng.
"Y Đường, ta nghe nói tên vương tử đó cũng không có đi học, nghe tin tức từ các sinh viên nói hắn đi Đài Bắc bắt Nguyệt Nha, ngươi cẩn thận một chút, loại vương tử có tiền có quyền này vốn là vô pháp vô thiên." Bạn ở Mỹ thật lòng nhắc nhở anh.
Tô Y Đường sau khi cúp điện thoại, lập tức bấm số điện thoại của em trai thứ tư, "Y Dương, điều tra giúp anh, gần đây có nhân vật nào khả nghi đến từ một nước nhỏ của Châu Phi nhập cảnh không?" Theo sự hiểu biết của anh, cái nước nho nhỏ đó không có bang giao với Đài Loan, nếu đến đây cũng chỉ lấy thân phận tư nhân mà đến.
Một giờ sau, tất cả anh em Tô gia đều tham gia, hai chiếc xe xuất phát thẳng đến phi trường, Tô Y Dương điều tra theo hướng Tô Y Đường chỉ, tra được sân bay Đài Bắc có vài máy bay tư nhân sang trọng đang hạ cánh, nghe tin là bọn họ đến Đài Loan hộ tống vương tử đi du lịch trở về nước.
Lâm Nguyệt Nha không nghĩ đến chuyện sẽ trở nên phức tạp như vậy, rời khỏi nhà Tô Y Hàng cô liền ăn diện thật xinh đẹp, vốn muốn đi tìm một chỗ cho hết thời gian, chờ Tô Y Hàng báo tin rồi cô trở về, lấy hết lòng can đảm để tỏ tình với Tô Y Đường, không ngờ sau khi lên xe taxi, tài xế hình như nghe không hiểu lời cô nói, chở cô đi thẳng đến một biệt thự ở khu vực ngoại thành.
Lâm Nguyệt Nha dọc theo đường đi luôn tìm cách chạy trốn hoặc báo cảnh sát, lại phát hiện có chiếc xe con luôn luôn chạy theo phía sau, nên cô không tìm được bất cứ cơ hội nào để thoát thân. Cô luôn tự tin rằng mình không có đắc tội với ai lại càng không có giá trị để bị bắt cóc, nguyên nhân duy nhất cô nghĩ tới chính là bọn họ bắt nhầm người, cho đến khi cô vào trong biệt thự, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi gác chân mỉm cười nhìn cô.
"Tại sao lại là anh?" Lâm Nguyệt Nha một chút chán ghét đều không muốn che dấu.
"Tôi từng nói qua, tôi sẽ có được em!" Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế salon đứng lên, từ từ đi đến trước mặt Lâm Nguyệt Nha, nhìn cô từ trên nhìn xuống dưới, trên môi nở nụ cười đắc ý và tà ác.
"Anh tính bắt cóc tôi sao?" Lâm Nguyệt Nha từng bước lùi về sau, không muốn đứng quá gần hắn ta.
"Bingo, tôi đã nói, tôi thích em bao gồm cả sự thông minh của em." Giọng nói rất đắc ý của người đàn ông vang lên.
"Tôi đã trả lời anh rằng tôi không thích anh." Từ nhỏ đến lớn trong mắt Lâm Nguyệt Nha chỉ có một mình Tô Y Đường, cô thấy những người từng theo đuổi cô đều không bằng một cọng tóc của Tô Y Đường, cô lịch sự từ chối bọn họ rất dứt khoát, nhưng có người nghe không hiểu, làm thế nào cũng không chịu buông tha, cô về tới Đài Loan mà vẫn đuổi theo tới đây.
"Sao anh đến đây, trốn đi sao?" Lúc bước vào đây, cô đã để ý thấy bốn phía đầy vệ sĩ, người đàn ông này đi đến đâu thì đều phô trương lớn như thế, thật khiến người khác chán ghét.
"Ha ha." Người đàn ông cười rất càn rỡ, "Không cần lo lắng cho tôi, tôi đến là để ngắm cảnh, Đài Loan phong cảnh thật làm người ta say đắm, hơn nữa lúc ta rời khỏi Đài Loan, có thể sẽ dẫn theo về một phi tử, chắc chắn sẽ được ca tụng rất nhiều!"
"Anh nằm mơ đi! Anh nghĩ đến Đài Loan anh muốn làm gì thì làm sao?" Lâm Nguyệt Nha cũng không chịu yếu thế mà trả lời.
"Chuyện này không cần em quan tâm, ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ ngày về nước làm trắc phi của tôi đi." Người đan ông phất tay một cái, lập tức có hai người đàn ông khác chạy đến, Lâm Nguyệt Nha không biết anh ta nói gì với hai người đàn ông kia, hai người đàn ông đó lập tức lôi kéo cô lên lầu, và đem cô nhốt vào trong phòng.
Nghe được tiếng cửa khóa bên ngoài, Lâm Nguyệt Nha nhanh chóng quan sát một vòng phòng ngủ xa hoa, chạy tới bên cửa sổ, phòng cô nằm ở tầng ba của biệt thự, dưới lầu đều là vệ sĩ canh gác đi tới đi tui, Lâm Nguyệt Nha từ từ bước tới ngồi bên mép giường, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Richie là bạn học đại học của Lâm Nguyệt Nha, bề ngoài anh ta có vẻ đẹp của người con lai, thân phận của anh ta là vương tử của một nước nhỏ ở Châu Phi có sản lượng vàng rất lớn, có vô số nữ sinh luôn mơ mộng muốn bay lên làm Phượng Hoàng, Richie trong trường học vẫn bình thường vui vẻ, cũng không màng cho đến khi anh ta gặp được Lâm Nguyệt Nha, anh bắt đầu điên cuồng quấn quít Lâm Nguyệt Nha, ban đầu chỉ là theo đuổi cho vui đến sau thì anh ta thật lòng muốn kết hôn với Lâm Nguyệt Nha. (đoạn này chém gió, mọi người nếu mọi người đọc không hiểu thì xí xóa cho mình nha.)
"Phụ vương nói với tôi, em là người nước ngoài, không thể làm chính phi, nhưng có thể làm trắc phi, ta tuy có thể cưới bốn trắc phi, nhưng em yên tâm, em tuyệt đối là vị trắc phi lớn nhất." Vào một ngày, Riche cầu hôn Lâm Nguyệt Nha và nói với cô những lời đó, hoàn toàn thành công chọc giận Lâm Nguyệt Nha.
Có lẽ đối với người khác mà nói, đây là vinh dự cao nhất mà họ có được, nhưng cô đã có người trong lòng, cô mới không cần gả đến quốc gia giàu có mà xa lạ đó.
Lâm Nguyệt Nha thẳng thắn từ chối anh ta không biết bao nhiêu lần, nhưng anh ta không chịu nghe, còn tiếp tục ở trong trường tung tin đồn cô là người của anh ta, chọc cô tức giận không thể chịu nổi nữa muốn đánh anh ta, sau đó lại nhận được điện thoại của Tô Y Hàng nên cô rời nước Mỹ, không nghĩ tới, hắn cũng đuổi theo cô đến đây!
Anh ta đem cô nhốt ở đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ định bắt cóc cô đem về nước? Không muốn, không muốn, không muốn! Cô mới không cần làm cái trắc phi đáng chết gì gì đó, cô chỉ muốn sống chung với Tô Y Đường mà thôi.
Lâm Nguyệt Nha càng nghĩ càng sợ, chỉ biết nằm lỳ ở trên giường mà ầm thầm khóc, cô không biết, lúc này Tô Y Đường vì tìm cô mà gần như phát điên lên.
Bị giam ở biệt thự ba ngày, Lâm Nguyệt Nha thật muốn nổi đóa, ngày đầu tiên cô cố gắng dùng ra trải giường quấn thành dây thừng trèo xuống lầu, lại phát hiện dưới lầu đứng đầy vệ sĩ, mở to mắt nhìn cô treo lơ lửng trên không trung, đợi khi cô kiệt sức té xuống, tiếp đó đỡ được cô đưa trở lên phòng, và cửa sổ sau đó được khóa chặt lại.
Cô không dám ăn bất cứ thứ gì, có khát cũng chỉ dám uống nước ở hệ thống cung cấp nước trong phòng rửa tay, cô rất lo lắng có phải mình không còn nước mắt để khóc hay không.
Vào buổi tối ngày thứ hai, Richie tự đem thức ăn lên cho cô, "Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng thủ đoạn để chiếm đoạt em đâu, ở quốc gia chúng tôi, cô gái muốn gả vào hoàng thất là cô gái phải còn trong sạch, em cuối cùng sẽ thuộc về tôi, tôi sẽ chờ đến đêm tân hôn của chúng ta."
Lâm Nguyệt Nha ngơ ngẩn nằm lỳ ở trên giường suy nghĩ thật lâu, sau đó di chuyển thân thể tự nhiên cô lại cảm thấy choáng váng, và ăn bữa ăn tối đang đặt trên bàn, sau khi ăn xong, cô cầm ly thủy tinh đánh vỡ nó ra lấy mảnh vỡ và ngồi vào phía sau cửa phòng, đề phòng Richie giở trò, cuối cùng chịu không nổi mệt mỏi và cô ngủ thiếp đi, nằm ngủ một đêm trên sàn nhà lạnh như băng, qua hôm sau, Lâm Nguyệt Nha bị bệnh, cô vừa sốt lại nôn mửa. (Khúc này nếu đọc không hiểu mọi người bỏ qua cho mình, thú thật khi dịch dòng này mình chém gió rất nặng tay. Mình vẫn giữ lại 90% chi tiết của bản cover.)
Lâm Nguyệt Nha dùng hơi sức và lý trí cuối cùng của mình, nhân lúc vào phòng vệ sinh rửa tay đem mảnh vỡ tấm kính giấu vào trong người, nếu như cô không thể chạy trốn, lúc trên máy bay cô sẽ dùng mảnh kiếng tự sát, cô cho dù là chết cũng sẽ không theo dự sắp xếp của Riche.
Mấy anh em họ Tô sải bước nhanh vào sân bay, có sự hướng dẫn của lão tứ, họ đi thẳng về đến chiếc máy bay tư nhân sang trọng, lại bị vẻ mặt lạnh lùng của những vệ sĩ ngăn cản họ lại.
"Chúng tôi có một người bạn bị mất tích, nghi ngờ là bị người ta bắt cóc, bây giờ chúng tôi cần lục soát chiếc máy bay này." Tô Y Dương lấy thẻ cảnh sát ra và giải thích.
Những vệ sĩ vẻ mặt đều không có biểu cảm, giống như là pho tượng không nhúc nhích.
Lâm Nguyệt Nha từ xa nhìn thoáng qua, thì chợt thấy bóng dáng của Tô Y Đường, cô tưởng rằng nước mắt mình đã khô thì vào lúc này lại rơi xuống, cô mở miệng kêu tên Tô Y Đường, nhưng chỉ phát ra được âm thanh thật nhỏ, lại làm kinh động đến hai nữ hộ vệ bên cạnh, họ bước thật nhanh kéo nàng đi lên máy bay.
"Nguyệt Nha ở bên kia!" Tô Y Hàng đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện một người mặc trang phục dị tộc đang bị hai người cao lớn lôi kéo, mặc dù khuôn mặt người kia bị miếng lụa mỏng che kín, nhưng cặp mắt đó anh sẽ không nhận nhầm.
Tô Y Đường gần như phát điên, anh là người ưa thích hòa bình, nhưng khi nhìn thấy Lâm Nguyệt Nha bị cưỡng chế mang đi, đưa đến quốc gia mà bạn đôi khi muốn trở về cũng không thể về, Tô Y Đường thực sự hận vì không thể giết chết cái tên vương tử gì đó, Lâm Nguyệt Nha bị hắn bắt đi đã ba ngày, ba ngày này không biết cô đã chịu bao nhiêu hành hạ và sợ hãi! Tô Y Đường nắm chặt bàn tay.
Anh em Tô gia đồng loạt cho nhau một ánh mắt, cùng động thủ giải quyết các vệ sĩ, riêng Tô Y Đường thì vội vã chạy qua.
Hai cô gái đang đỡ Lâm Nguyệt Nha, một người buông Lâm Nguyệt Nha ra, và bày tư thế công kích, Tô Y Đường tuy rằng không muốn đánh phụ nữ, nhưng người phụ nữ trước mắt hiện tại là vệ sĩ đã vượt qua giới tính, anh động thủ vài quyền thì giải quyết xong một phụ nữ cao một mét bảy.
Người kia thấy vậy, buông tay Lâm Nguyệt Nha ra để tham chiến, mà Lâm Nguyệt Nha thân thể đang mềm nhũn lập tức ngã xuống, Tô Y Đường vội vàng đỡ lấy cô, nữ vệ sĩ đồng thời triển khai công kích, thật may Tô Y Dương kịp thời thoát được đám vệ sĩ đang liên tục xuất hiện, chặn lại nữ vệ sĩ.
Tô Y Đường đỡ lấy thân thể Lâm Nguyệt Nha đang nóng lên, một tay kéo cái mạng che mặt của cô ra, Lâm Nguyệt Nha vốn có khuôn mặt trẻ con tròn trịa mà bây giờ lại gầy một vòng, sắc mặt tái nhợt dọa người, Tô Y Đường đau lòng, tự trách bản thân rất nhiều.
Lâm Nguyệt Nha chậm rãi mở mắt, thấy Tô Y Đường đang lo lắng, cô cố gắng nặn ra nụ cười trấn an anh, nhưng không cách nào làm được, cô mở miệng, muốn nói ra lời tỏ tình với anh mà cô cho là vĩnh viễn cũng không có cơ hội nói: "Em......em........." yêu anh! gặp được Tô Y Đường, tâm trạng Lâm Nguyệt Nha thả lỏng, cảm sốt cộng thêm hoảng sợ và mệt mỏi kéo đến, cô liền ngất xỉu trong vòm ngực của Tô Y Đường.
Tô Y Đường tức giận ôm Lâm Nguyệt Nha ở trong sân bay gào thét, anh thề, nếu Lâm Nguyệt Nha mà có chuyện gì, anh không quan tâm người kia có là vương tử hay gì đó, anh nhất định giết hắn, tự tay anh sẽ giết hắn!
Tô Y Hàng và Tô Y Đường mang Lâm Nguyệt Nha đến bệnh viện nổi tiếng nhất, những anh em còn lại ở sân bay giải quyết tên vương tử kia, tuổi hắn còn nhỏ mà lá gan lại không nhỏ, ở nước Mỹ khi dễ Lâm Nguyệt Nha, đuổi theo tới Đài Loan lại cả gan bắt cóc Lâm Nguyệt Nha, hắn là vương tử thì thế nào!
Lúc bác sĩ đang kiểm tra cho Lâm Nguyệt Nha, Tô Y Đường ở bên ngoài chờ, hai tay ôm đầu cũng không nhúc nhích, Tô Y Hàng lo lắng gần chết, anh (tô y hàng) chưa từng thấy anh hai chững chạc của anh lại có bộ dạng như hiện nay, anh thật hối hận khi nghĩ ra cách này giúp Lâm Nguyệt Nha, nếu Lâm Nguyệt Nha có mệnh hệ nào, cả đời anh sẽ bị lương tâm cắn rứt.
Sau đó, Tô Y Hàng lại khiếp sợ, bởi vì anh nhìn thấy từ khe hỡ hai bàn tay anh trai đang bụm mặt, có vài giọt lỏng trong suốt đang chảy ra.
Tô Y Hàng nắm chặt quả đấm không đành lòng nhìn tiếp, bắt đầu nhớ lại, anh hai là thần tượng trong lòng anh em bọn họ, không chỉ vì anh hai lớn tuổi nhất, thông minh của anh, trưởng thành của anh, chính chắn của anh, tài năng lãnh đạo của anh, để cho mấy anh em bọn họ rất bội phục, dưới sự lãnh đạo của anh bọn họ tự nguyện bị anh quản lý, anh chưa bao giờ thấy anh trai của mình khóc, ngay cả mẹ cũng nói rằng anh trai không thích những đứa trẻ hay khóc, bây giờ, anh ấy đang khóc.
Nguyệt Nha ngốc, bà ngàn vạn lần không được có chuyện nha, anh trai là người mà bà yêu nhất đang ở gần bà trong gang tấc đó!
Bác sĩ kéo màn vải đi ra, y tá đang giúp treo ngược chai nước biển giúp Nguyệt Nha truyền dịch, Tô Y Hàng lập tức đi tới, không quên nhắc nhở anh một câu, "Anh, bác sĩ ra rồi kìa."
Tô Y Đường hít sâu một hơi, cố gắng đè nén tâm trạng đang hoảng sợ đang muốn trào ra, anh đã không còn lý trí và sự chín chắn nữa, anh hầu như không còn cách nào khống chế, những giọt nước mắt như phảng phất sâu thẳm bên trong tâm hồn đang chảy ra và đôi bàn tay run rẩy, anh lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt, và vịn tay vào cái ghế đứng lên.
"Bệnh nhân không sao, chỉ bị vài vết thương bên ngoài và ít vết bầm, bên hông của người bệnh cất một mảnh kiếng bị vỡ, bị miếng kiếng cắt nhẹ vào hông, nhưng không có gì đáng ngại, chẳng qua chỉ là nóng sốt và kiệt sức vì không nghỉ ngơi tốt, ở lại bệnh viện truyền nước biển và theo dõi bệnh nhân đến hết sốt là có thể xuất viện, về đến nhà vẫn phải uống nước và nghỉ ngơi nhiều."co Bác sĩ cho biết tình hình và dặn dò xong thì xoay người rời đi, y tá treo chai nước biển lên cho Lâm Nguyệt Nha rồi cũng rời khỏi.
"Anh, em đi mua chút đồ cho Lâm Nguyệt Nha ăn." Tô Y Hàng thấy Tô Y Đường chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt Nha mà không nhúc nhích, anh nói một câu, không quan tâm Tô Y Đường có nghe được hay không, thở dài một cái rồi xoay người rời đi.
Lúc Lâm Nguyệt Nha tỉnh lại thì tưởng bản thân mình đang nằm mơ.
Mở mắt ra thì thấy ánh mắt Tô Y Đường đang chăm chú nhìn vào khuôn mặt của mình, anh chưa từng nhìn cô như vậy, anh luôn dùng ánh mắt như nhìn một đứa bé hay là vật cưng để nhìn cô, khi cô bị bệnh, anh cưng chìu cô, dung túng cô, nhưng chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt như người trưởng thành.
Lâm Nguyệt Nha nháy mắt mấy cái, cảm thấy toàn thân thật là đau, bên tai ong ong, giống như có cả đàn ong đang bay xung quanh, cô mở miệng, phát hiện cổ họng của mình thật là đau.
Tô Y Đường lúc này mới phát giác Lâm Nguyệt Nha tỉnh lại, anh vội vàng đỡ Lâm Nguyệt Nha ngồi dậy, đi rót ly nước, đút cho cô uống xong mới hỏi, "Khá hơn chút nào chưa? Cảm thấy có chỗ nào không thoải mái?
"Em rất khỏe." Giọng nói Lâm Nguyệt Nha hơi khàn.
Tô Y Đường nắm chặt bàn tay Lâm Nguyệt Nha, vừa đau lòng và tự trách, "Thật may là con không sao, nếu không chú cũng không biết làm sao mà giải thích với cha con."
Một câu nói, làm cho tâm tình đang vui sướng của Lâm Nguyệt Nha nhanh chóng biến mất, cô rất muốn hỏi anh, anh lo lắng cho cô chỉ vì muốn khai báo với cha cô sao? Nhưng cổ họng cô rất đau, cả người cũng không có sức, cô không muốn vào lúc này lại gây nhau với anh, "Đầu hơi đau, ngủ một giấc chắc sẽ ổn." Ánh mắt quyến luyến của Lâm Nguyệt Nha dừng ở trên mặt Tô Y Đường rất lâu, làm cho Tô Y Đường cảm thấy không được tự nhiên.
"Ngoan ngoãn ngủ đi, chú ở đây với con." Tô Y Đường kéo chăn đắp cho Lâm Nguyệt Nha xong, anh nắm tay cô và ngồi ở mép giường.
"Richie đâu?" Lâm Nguyệt Nha chậm rãi nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ, cô thật sự rất mệt, nhưng vừa nhắm mắt, cô nghĩ đến cái người đàn ông ương nghạnh và chuyên quyền và không nói đạo lý đó, lập tức mở mắt ra, và hỏi.
"Có anh em của chú xử lý bọn họ rồi, yên tâm đi, có chú ở đây ai cũng không thể mang con đi." Tô Y Đường vì sự sợ hãi của Lâm Nguyệt Nha mà đau lòng, hắn khẽ vuốt đỉnh đầu và gương mặt Lâm Nguyệt Nha, "Ngoan, ngủ đi, chú sẽ ở đây chờ con thức dậy."
"Dạ." Lâm Nguyệt Nha nhắm hai mắt lại, cảm nhận bàn tay ấm áp mà có lực của Tô Y Đường đang cầm tay cô, bàn tay kia thì chậm rãi xoa nhẹ đỉnh đầu và gương mặt của cô rất dịu dàng, làm cô có cảm giác thật an tâm, rất nhanh tiến vào trong mộng đẹp.
Lâm Nguyệt Nha ngủ giấc này rất lâu, cô ở bệnh viện ngủ cả đêm, giữa trưa hôm sau Tô Y Đường mang cô trở về nhà mà cô cũng không biết, Tô Y Đường vẫn nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt Nha không dám rời tầm mắt đi, chỉ sợ chớp mắt một cái Lâm Nguyệt Nha sẽ như bong bóng mà biến mất.
Mặc dù Tô Y Đường rất muốn giết chết cái tên vương tử chó má kia, nhưng anh chưa kịp ra tay, thì tên vương tử đã giơ tay đầu hàng.
"Ok, chuyện lần này ta thua, tôi không muốn so đo với những người dân ngu ngốc." Ở trên máy bay sang trọng, Richie gác chân vẻ mặt kiêu căng, ngạo mạn quét qua năm người đàn ông không cùng tuổi nhưng lại xuất sắc, "Nhưng mà, tôi thích Carolina là sự thật sẽ không thay đổi, các ngươi sau này hãy bảo vệ cô ấy cho tốt, tôi có rất nhiều thời gian để quan sát cô ấy, lần sau để cho tôi bắt được cô ấy, các người cũng đừng tưởng rằng sẽ dễ dàng cứu thoát cô ấy lần nữa." ๖ۣۜDiendanlequydon.comGiọng nói của Richie mang theo vài phần khiêu khích.
Mặc dù năm anh em Tô gia đều tức giận, nhưng Tô Y Phàm là người thận trọng nhất trong các anh em, "Cảm ơn vương tử rộng lượng, tôi nghĩ lấy thân phận cao quí của ngài, nếu ngài đừng chạy đi ra bên ngoài làm loạn thì thật tốt, chúng ta đi thôi"
Tô Y Phàm đem lời của Richie nói lại cho Tô Y Đường nghe, sắc mặt Tô Y Đường u ám, thật lâu cũng không lên tiếng.
"Yên tâm đi, đây không phải là địa bàn của hắn, hắn cũng không dám quá phận, nếu không chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không kết thúc nhanh như vậy." Tô Y Phàm xoa dịu Tô Y Đường.
Thời điểm Lâm Nguyệt Nha còn ngủ ở trong phòng, mấy anh em Tô gia lại rầu rỉ, bọn họ nhận được tin tức, cái vương tử chó má đó kéo dài muốn ở Đài Loan thêm một thời gian, đây quả thật là một tin tức xấu với bọn họ.
"Anh, thật ra thì vẫn còn cách để giải quyết mà." Bàn tay Tô Y Hàng ở dưới bàn nhẹ nhàng nắm lại, không thể ngăn chặn sự phấn khích và một chút cảm giác tội lỗi trong lòng, vì hạnh phúc của bạn tốt và anh trai mình, đây nhất định là thời điểm thích hợp đưa ra chủ ý này,Diễn - đàn - Lê - Quý - Đôn "Chỉ cần Nguyệt Nha lập gia đình thì có thể hoàn toàn cắt đứt ý niệm của Richie."
"Em nói bậy cái gì đó! Nguyệt Nha còn là một đứa bé, gả cho ai!" Quả nhiên, người phản đối là Tô Y Đường, anh lập tức bác bỏ đề nghị này.
Mấy anh em Tô gia nháy mắt với nhau, cô nữ sinh Lâm Nguyệt Nha này luôn là cái đuôi của Tô Y Đường, mấy người bọn họ vài năm trước từng gặp cô, cho dù Lâm Nguyệt Nha chưa từng mở miệng thừa nhận, ๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đônbọn họ cũng nhìn ra được cô thầm mến anh trai của họ, nhìn xem tình huống này đi, anh trai của họ đối với Lâm Nguyệt Nha cũng không phải là không có cảm giác.
Mấy người bọn họ rất nhanh ăn ý với nhau...Thôi thì giúp đỡ anh trai bọn họ sớm có được hạnh phúc!
"Anh cả, anh đừng vội phản đối, thử nghe ý kiến của Tô Y Hàng rồi tính." Tô Y Dương lên tiếng phụ họa, anh thích nhìn anh em của mình vì chuyện yêu phiền não, vì như vậy mới chứng tỏ được sự sáng suốt của anh, đó chính là nên cách xa tình yêu và phụ nữ.
"Anh, em điều tra được, quốc gia đó nếu có thành viên trong hoàng thất muốn lập gia đình thì yêu cầu rất nghiêm khắc, mặc dù vương tử có thể cưới một chính phi, bốn trắc phi, nhưng yêu cầu phải là con gái còn trong trắng, bọn họ không thể cưới người phụ nữ đã kết hôn, như vậy là xúc phạm đến truyền thống và luật pháp của họ, em tin cái vương tử chó má đó, cũng không dám mạo hiểm bắt cóc Nguyệt Nha mà mất đi cơ hội làm thái tử."Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn Anh cũng không dám ăn nói lung tung, đây là sự thật anh nhờ người điều tra nên mới dám nói.
"Anh cả, em cảm thấy đây là một biện pháp tốt!" Tô Y Hoàng cũng bắt đầu cổ vũ.
"Em cũng cảm thấy vậy, cho dù chúng ta bảo vệ thế nào, cũng không thể hai mươi bốn giờ bên cạnh Nguyệt Nha, lập gia đình chính là biện pháp nhất lao vĩnh dật*( làm một mẻ, khỏe suốt đời)." Tô Y Dương vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng nội tâm thì đang cười trộm.
"Nguyệt Nha vẫn còn là một đứa trẻ, các em tại sao lại có ý tưởng không tốt với cô ấy..."
"Anh cả, Nguyệt Nha không còn nhỏ, cô ấy đã hai mươi tuổi, ở Đài Loan không ít cô gái hai mươi tuổi cũng đã kết hôn sinh con, Nguyệt Nha đã trưởng thành, trưởng thành rồi!" Tô Y Hàng không chịu nổi liếc mắt một cái, người có mắt còn nhìn ra được Lâm Nguyệt Nha là một cô gái chính chắn và khả ái, nhưng anh trai nhà mình bộ não quá cứng rắn không thể uốn cong được.