Trương Trạch Thiên đứng cách bọn họ không xa nghe thấy câu đó, nắm đấm không khỏi siết chặt lại.
Cô quả nhiên có người đàn ông khác, nếu không phải người đàn ông khác ra tay, làm sao cô có thể thi được vào trường đại học Kinh Đô chứ.
Xem ra cô đúng là đã từng ăn nằm với người khác, cô vẫn luôn lừa dối anh ta! Cô vẫn luôn đùa bỡn tình cảm của anh ta!
Giang Mộng Nhàn đương nhiên là biết Lưu Xuyến Thiển đang làm gì, cô ta đã thành công cướp được Trương Trạch Thiên, giờ còn kéo cô vào vở diễn của mình để làm gì?
Cô tiếp tục đi về phía trước, không để ý tới Lưu Xuyến Thiển, Lưu Xuyến Thiển còn muốn nói cái gì đó với Giang Mộng Nhàn, nhưng Trương Trạch Thiên đã giận đến mức không kiềm được mà túm cô ta về, lớn tiếng nói : “Người như thế có cái gì mà em phải nói, còn ngại chưa đủ mất thể diện hay sao!”
Lưu Xuyến Thiển bày ra gương mặt đáng yêu vô tội, túm lấy tay anh ta lắc tới lắc lui lấy lòng : “Quan hệ của em và Mộng Nhàn rất tốt, lúc trước là em cướp anh từ trong tay cô ấy, trong lòng em có hơi thẹn, hiện tại chúng ta lại cùng học một trường đại học, về sau mọi người gặp mặt sẽ rất xấu hổ, em đây chẳng phải chỉ muốn giải trừ hiểu lầm với Mộng Nhàn thôi sao...”
Trương Trạch Thiên nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, lại một lần nữa bị sự thiện lương của cô ta chinh phục, không khỏi hôn lên khuôn trong trắng lộ hồng kia của cô ta một cái, cực kỳ nghiêm túc nói với cô ta: “Anh không còn một chút tình cảm nào với Giang Mộng Nhàn cả, hiện tại người anh yêu, người anh luôn nghĩ đến trong lòng là em.”
Lưu Xuyến Thiển đỏ mặt, nhào vào trong lòng Trương Trạch Thiên, dùng cả hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy anh ta: “Anh Trạch Thiên, anh thật đáng ghét mà...”
Tại nơi Trương Trạch Thiên nhìn không thấy, cặp trong cặp mắt đáng yêu kia là sự vặn vẹo cùng đắc ý.
Cho dù có thi đỗ vào cùng một trường đại học thì đã sao, Giang Mộng Nhàn cô cũng đừng mơ tưởng cướp đi Trương Trạch Thiên từ trong tay cô ta!
Lúc trước cô ta khiến cô thân bại danh liệt thế nào, thì ở trường đại học này, cô ta vẫn có thể làm được như cũ!
Cô sẽ chẳng thể ở lại trường đại học Kinh Đô lâu đâu !
Lúc này, Giang Mộng Nhàn đang ngồi trêи con xe máy Yamaha của mình mà đội mũ bảo hiểm, bỗng hắt hơi một cái, cô đoán chắc lại có kẻ nào đó ‘nhớ’ đến mình rồi.
Giang Mộng Nhàn từng nói cô muốn kiện lên tòa, vậy thì đương nhiên là phải kiện lên tòa thật rồi.
Cô không biết Liên Hi Hoàn đang làm cái gì, kỳ lạ chính là, anh có gia nghiệp lớn như vậy, khuôn mặt đẹp trai như vậy, nhưng cô lên trạng điều tra tư liệu về Liên Hi Hoàn thì lại không có lấy một thông tin, ngay cả cái tên "Liên Hi Hoàn’ này cũng không có mấy người có, không có một thông tin nào là tương ứng với anh cả.
Ngoài một tờ giấy chứng nhận kết hôn ra, cô không tìm thấy bất cứ dấu vết nào thuộc về anh.
Nhưng cô biết, Liên Hi Hoàn có thế lực rất lớn, có thể nói là một tay che trời, lúc trước cô quỳ gối cầu xin hiệu trưởng cho cô được nhập học, hiệu trưởng cũng không đồng ý, nhưng người của Liên Hi Hoàn chỉ mất một lúc liền xử lý xong hộ khẩu vào thủ tục nhập học cho cô, để cho cô trực tiếp vào học tại trường trung học Thành Bắc hàng đầu kinh đô.
Trợ thủ đắc lực của Liên Hi Hoàn là Hắc Bát sớm đã điều tra xong mọi chuyện giúp Giang Mộng Nhàn.