Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao

Chương 4: Phạt Rượu



Mọi người cùng nhau ăn uống no say, những câu nói cười làm nhộn nhịp không gian.

Họ hỏi thăn nhau về công việc, gia đình và nhắc lại chuyện xưa,…
Sau khi bàn ăn được dọn dẹp, một số người đưa ra vài ý kiến muốn cùng nhau chơi trò xoay chai bia nói sự thật.

Luật chơi được triển khai rõ, mỗi người trên bàn sẽ lần lượt xoay chai bia bằng thuỷ tinh.

Khi cổ chai hướng về phía ai thì người xoay chai bia phải đặt cho đối phương một câu hỏi.

Nhiệm vụ của người bị quay trúng chính là trả lời thật câu hỏi.

Nếu người bị đặt câu hỏi không thể trả lời được thì phải uống phạt một ly rượu và nếu người xoay bia không đặt ra được câu hỏi cho người bị xoay trúng thì cũng bị phạt tương tự.

Lần lượt từng người trên bàn bắt đầu xoay chai, họ đặt những câu hỏi khai thác đời tư hoặc hỏi về những chuyện xưa cũ từ thời đi học mà trong lòng vẫn còn thắc mắc.


Đến lượt Tố Du, cô từ tốn xoay nhẹ chai rượu rỗng, chai rượu quay một vòng rồi dừng lại, cổ chai dừng lại hướng thẳng về phía Sở Triệu.

Mọi người mở to mắt ngạc nhiên, đây phải chăng là định mệnh ý trời.

Vài người nhìn nhau rồi bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Ánh mắt Sở Triệu nhìn cô, nhưng rất lạnh nhạt hờ hững.

Nhã Khánh ngồi cạnh có chút lo lắng:
- Tố Du à...!
Dù tim cô vừa nhói lên một nhịp nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản.

Tố Du nhìn mọi người, trên môi gượng nụ cười rồi đưa tay cầm lấy chai rượu rót vào ly, cô dõng dạc nói:
- Tôi uống.

Sở Triệu không thể ngăn sự tập trung của mình về phía cô.

Tố Du xưa nay không thích uống rượu, nhưng lúc này cô thà uống cả ly rượu vang đầy còn hơn đặt ra cho anh một câu hỏi.

Không phải chỉ Lộ Sở Triệu mới có quyền vô tâm, lạnh nhạt với cô.

Hôm nay cô muốn cho anh thấy cô chẳng thèm quan tâm đến anh nữa, Hàn Tố Du cũng có thể phũ phàng với anh.

Sau trò chơi xoay chai rượu, mọi người bắt đầu hát hò tưng bừng.

Phòng tiệc có cả dàn karaoke xịn xò nên những người đam mê ca hát bắt đầu khuấy động bầu không khí.

Cô ngồi ăn trái cây cùng Nhã Khánh, tâm sự chuyện đời và ôn lại những ký ức từ thời đi học đã qua.

Sở Triệu ngồi uống rượu cùng các chàng trai, chợt Dật Minh ghé vào tai anh nói nhỏ điều gì đó sau khi vừa ra ngoài nghe điện thoại xong.

- Mình phải về trước đây, vợ mình gọi điện rồi.


Chẳng là vợ anh ấy vừa sinh con đầu lòng được vài tháng, Dật Minh lại rất sợ vợ.

Để có thể tham gia buổi họp lớp, anh ấy đã xin vợ suốt ba ngày ba đêm mới được vợ đồng ý.

Nhưng vì con nhỏ quấy khóc, lại thêm vợ Dật Minh lo sợ chồng đi chơi khuya sẽ dính líu đến các cô gái tươi mát, vậy nên anh ấy đã bị vợ giục về.

Nỗi khổ của anh bạn thân, Sở Triệu cũng phần nào cảm thông, anh gật đầu:
- Vậy cậu về đi.

Dật Minh nhanh chóng rời cuộc vui để trở về với vợ con.

Quả thật đã lập gia đình thì không thể tự do tự tại như khi còn độc thân được.

Nhưng cũng không đúng với trường hợp của Lộ Sở Triệu.

Anh đã từng có vợ, nhưng trong thời gian ấy anh nào bị ràng buộc dù một chút, Tố Du cũng chưa từng đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì, cô cũng chẳng khi nào gọi điện hỏi "Anh đang làm gì?" hay "Anh đang ở đâu?",...!
Đến lúc này ngẫm lại, Sở Triệu chợt thấy cuộc sống hôn nhân trước đây của anh so với khi độc thân thì có khác gì nhau.

Tố Du phải chăng quá mờ nhạt trong lòng anh, nói đúng ra lại có phần phũ phàng khi...trong tim anh chưa từng có cô.

Một lúc sau, nhóm lớp dần thưa thớt vì những người đã có gia đình lần lượt ra về trước.

Số ít còn lại vẫn độc thân thì sẽ trụ vững lâu hơn trong cuộc vui.

Dẫu sao mọi người cũng đã hai mươi bảy tuổi, gọi thẳng ra là U30, vậy nên hơn hai phần ba lớp đều đã lập gia đình.

Sở Triệu ở lại uống rượu nhiệt tình một bữa ra trò vì vốn dĩ mỗi ngày anh rất bận.

Để đến buổi họp lớp anh đã rất cố gắng sắp xếp thời gian.


Buổi tiệc nào rồi cũng phải tàn, vừa lúc Tố Du định nói với Nhã Khánh ra về thì cô ấy nhận được một cuộc điện thoại.

Nhã Khánh bắt máy, chẳng rõ đầu dây bên kia nói gì nhưng sắc mặt cô ấy liền thay đổi, vẻ hoang mang, sững sờ hiện lên rõ nét.

- Dạ, con biết rồi, con sẽ đến bệnh viện ngay.

Tố Du linh cảm thấy chuyện chẳng lành liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Cô ấy thất thần, giọng nói run lên và bắt đầu khó kiểm soát sự bình tĩnh:
- Mẹ của người yêu mình vừa cho hay anh ấy bị đụng xe, hiện đang được cấp cứu ở bệnh viện thành phố.

Giờ mình phải đến đó ngay.

Tố Du nghe thấy cũng lo lắng và bất ngờ vì sự việc đột ngột xảy ra.

- Vậy cậu mau đến bệnh viện đi.

Dù đang rối ren lại rất sốt ruột nhưng Nhã Khánh vẫn quan tâm đến cô:
- Nhưng ai sẽ đưa cậu về?
Vì ban đầu Nhã Khánh chở cô đến nên giờ cô ấy rất ngại khi bỏ bạn lại.

Thấy Nhã Khánh quan tâm mình dù trong hoàn cảnh gấp rút, Tố Du hiểu chuyện liền nói:
- Chuyện đó cậu không phải lo, mình sẽ gọi taxi.

Cậu mau đến viện với người yêu đi..