Bên này đang diễn ra tiết mục mẹ con gặp lại, cha kế mặt dữ tợn của nhân thê thụ rất không thức thời mà tiến tới gần.
Cha kế cười lấy lòng, vẻ dữ tợn trên mặt đều hiện lên.
Hắn nói Kỳ à, sao lại không gọi cha.
Nhân thê thụ nhíu nhíu mày, giả bộ không nghe thấy.
Gãy chân công tiến lên, tách hai người ra chút.
79.
Hai vợ chồng lúc này mới chú ý tới gãy chân công đứng ở một bên.
Gãy chân công lớn lên tuấn tú lịch sự, chỉ là do đang chống nạng, hình tượng bị hạ xuống không ít.
Cha kế không để anh vào mắt, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu là ai?”
Gãy chân công nói: “Tôi là chồng của Nhâm Kỳ.”
Biểu tình cha kế trong nháy mắt như nuốt phải con ruồi.
80.
Cha kế nói với nhân thê thụ:
“Lần này cha mẹ tới chủ yếu là để nói một chút về việc em trai con đi du học.”
“Nói thật, việc này cũng là vì tốt cho con, con xem loại người như các con về sau sẽ không có con, già rồi không có chỗ nương tựa, nên còn phải dựa vào em trai con giúp đỡ nữa.”
“Con bây giờ đối với em trai con tốt một chút, tương lai lúc con cần nó nó sẽ giúp lại con thôi.”
81.
Cha kế mạch lạc rõ ràng mà nói một đống, nhân thê thụ một mực yên lặng mà nghe.
Cha kế cảm thấy có hi vọng, khuôn mặt chất đầy mỡ cười lên.
“A kỳ à, cho nên…”
“Cho nên lúc đầu ông đối xử với em ấy không tốt, tại sao lại không nghĩ tới sẽ có một ngày trong tương lai ông cần đến em ấy chứ?” Gãy chân công cương quyết đánh gãy hắn.
82.
Vì thể diện mà cha kế có chút không nhịn được, cười chống đỡ nói: “Làm sao có thể giống nhau được, khi đó điều kiện gia đình không thể so với hiện tại, nuôi hai đứa bé không dễ dàng, làm anh thì tất nhiên sẽ phải nhường em rồi.”
Gãy chân công nở nụ cười: “Ồ đúng là không giống nhau, tình huống bây giờ là thế này, chúng tôi có tiền, chỉ là sẽ không cho ông thôi.”
Mặt của cha kế lập tức đen, thu hồi vẻ mặt cười giả tạo đó lại, nhảy dựng lên chỉ vào mũi gãy chân công mắng.
“Mày coi mày là ai hả! Có chút tiền thì sao hả? Tao cho mày biết, nếu không phải mẹ của thằng bé muốn đến, tao đếch cần tiền của bọn mày!”
83.
Cái gãy chân công chờ chính là khi hắn thẹn quá hóa giận, tâm tình rất tốt mà nói câu: “Không tiễn.”
Mẹ Nhậm vừa rồi do lúng túng nên vẫn ngồi như vậy không lên tiếng, lần này không thể chỉ ngồi yên để xem nữa, vội vã kéo cha kế đi ra ngoài.
Cha kế nuốt không trôi cơn giận này, lúc đi tới cửa hất tay mẹ Nhậm, đạp xuống đất một cái, rồi chửi nhân thê thụ: “Mấy tên đồng tính luyến ái chết tiệt, sớm muộn rồi cũng nhiễm bệnh!”
Gãy chân công đột nhiên nhấc lên cái chân bó thạch cao, đá một cú lên mông của cha kế, đạp người ra khỏi nhà.
84.
Gãy chân công đóng cửa, kiêu ngạo vỗ tay một cái.
Kết quả quay đầu lại nhìn, nhân thê thụ đang rủ đầu xuống đứng ở phía sau mình.
Gãy chân công hoảng rồi, lòng bảo hẳn là vừa nãy nặng lời quá, nói thế nào cũng là cha mẹ trong nhà, mình cho là hả giận, nhưng nhân thê thụ sẽ nghĩ như thế nào.
Gãy chân công vội vàng nói xin lỗi: “Bảo bảo xin lỗi, vừa nãy anh có chút kích động, thật ra cũng không hẳn là chúng ta không thể cho đi số tiền này.”
Nhân thê thụ không nói gì.
Gãy chân công ôm lấy nhân thê thụ hung hăng mà dỗ dành: “Bảo bảo, Kỳ Kỳ, vợ à…”
Nhân thê thụ nở nụ cười, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: “Đừng gọi nữa, em không có giận anh.”
Gãy chân công được voi đòi tiên: “Vậy hôn một cái.”
Nói xong cũng đem người đặt ở trên tường, hôn cậu thật sâu.
85.
Nhân thê thụ ôm cổ gãy chân công, hai người dựa vào trên tường động tình hôn môi.
Lúc nóng người nhân thê thụ chủ động cởi khuy áo đối phương, lại bị gãy chân công nhẹ nhàng kéo ra.
Nhân thê thụ không hiểu vì sao mà nhìn anh.
Chỉ nghe gãy chân công “A” một tiếng:
“Bảo bảo… Hình như chân anh có chút đau.”
86.
Vừa nãy lúc gãy chân công đạp vì lửa giận ngút trời nên không có kiềm chế lực, lúc này cái chân bó thạch cao bắt đầu hơi đau.
Trực giác nhân thê thụ bảo không tốt, cuống quít lái xe đưa gãy chân công đi bệnh viện.
Đến bệnh viện chụp cuộn phim, quả nhiên xương đùi rạn nứt lần hai.
Chân gãy chân công liền đứt đoạn mất.
87.
Giấc mộng thoát khỏi thạch cao của gãy chân công liền bị phá hủy như vậy, chân sinh u ám.
Càng u ám chính là bác sĩ không biết nghe tin từ đâu mà tới, nghiêng người dựa vào trên khung cửa chế giễu.
Lúc đó gãy chân công đang cố định chân lần nữa, tư thế ngồi vô cùng bất nhã.
Gãy chân công thấy hơi xấu hổ, tức giận mỉa mai: “Anh tới làm gì, tôi chưa gặp bác sĩ nào rảnh rỗi như anh.”
Bác sĩ khẽ mỉm cười, nói tố chất thân thể của anh thật đáng lo, tương lai làm sao chăm sóc tốt cho A Kỳ được.
Gãy chân công không nhịn được, đang định phản bác, lại nghe nhân thê thụ cười híp mắt nói:
“Không sao, tôi chăm sóc anh ấy là được rồi.”
Gãy chân công nhất thời mười phần phấn khích, kiêu ngạo mà ưỡn ngực lên.
Cũng ở trong lòng hát vang “Có vợ là đàn ông như bảo bối.”
88.
Nụ cười của bác sĩ thoáng nhạt xuống.
Lúc này có một bác sĩ trẻ tuổi đeo kính mắt tới gần, kéo kéo áo blouse trắng của bác sĩ, nói có bệnh nhân tìm.
Bác sĩ gật gật đầu, chào tạm biệt nhân thê thụ, theo bác sĩ trẻ tuổi cùng rời đi.
Bước chân bác sĩ lớn, bác sĩ trẻ tuổi chạy theo ở phía sau.
Bác sĩ dừng lại, bác sĩ trẻ tuổi va đầu vào lưng bác sĩ.
Bác sĩ quay đầu lại chỉnh kính mắt cho cậu ấy, sau đó đi về phía trước.
Nhân thê thụ nhìn hai bóng người màu trắng một trước một sau biến mất ở cuối hành lang, khó giải thích mà cảm thấy rất xứng.