Tiến vào quá sâu, sâu đến nơi tiếp xúc không còn một chút khe hở.
Động tác gãy chân công vừa mạnh lại vừa nhanh, đỉnh đến nhân thê thụ không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể mềm oặt mà gối lên bả vai gãy chân công, đong đưa theo tiết tấu của anh.
Một hồi hoan ái kéo dài từ hoàng hôn đến lúc màn đêm buông xuống.
Gãy chân công dùng hành động thực tế của mình, cho thấy phẩm chất ưu tú của cái thân tàn nhưng lại mạnh mẽ này.
Cùng lúc đó, vịt da giòn đã nguội trên bàn ăn cũng không phát tiếng động kháng nghị.
46.
Buổi tối vận động quá độ khiến nhân thê thụ mới vừa nằm xuống liền ngủ luôn.
Mà gãy chân công vuốt ve nhẫn trên tay nhân thê thụ, chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ.
Bởi vì vừa nhắm mắt, sẽ nhớ tới hình ảnh nhân thê thụ khóc lóc mong anh đừng đi, trong lòng nổi lên từng cơn đau xót.
Gãy chân công vẫn luôn cho rằng tình yêu của mình với nhân thê thụ đã trọn đủ rõ ràng.
Bây giờ nhìn lại, nhất định là mình còn chưa đủ tốt, mới có thể khiến bảo bảo không có cảm giác an toàn như thế.
Gãy chân công tự nhận tội mà nghĩ.
47.
Ngày hôm sau sau nhân thê thụ ra khỏi nhà đi làm, gãy chân công đăng một tấm hình trong vòng bạn bè.
Là hai tay đang nắm chặt lấy nhau, trên mỗi ngón áp út đều đeo một chiếc nhẫn.
Bức ảnh mới đăng không bao lâu đã nhận được hơn trăm lời chúc phúc, mẹ Đoạn cũng cho lời khen.
Gãy chân công cảm thấy rất hạnh phúc.
48.
Nhưng vẫn thiếu cái gì đó.
Gãy chân công hỏi nhân thê thụ Wechat của bác sĩ là gì.
Nhân thê thụ hỏi muốn cái này làm gì.
“Để hỏi bao giờ mới có thể bỏ thạch cao trên chân anh.”
Nhân thê thụ nói: “Anh ấy là bác sĩ khoa nội, không phải khoa xương.”
Gãy chân công không quan tâm, nói bác sĩ giỏi như vậy thì cái gì cũng phải biết chứ.
Nhân thê thụ bất đắc dĩ, đưa danh thiếp của bác sĩ cho gãy chân công.
Bác sĩ rất bận, tới buổi trưa mới kiểm tra điện thoại được, mới vừa mở đã thấy một tấm hình.
Trong hình là hai tay nắm lấy nhau, nhẫn trên ngón tay còn được khoanh tròn bằng màu đỏ.
Gãy chân công cảm thấy được mình không thể nào tri kỷ hơn.
49.
Gãy chân công có mấy người anh em keo sơn.
Mấy anh em từng gửi lời chúc lúc gãy chân công gãy chân, bây giờ khi biết tin kết hôn cũng gửi lời chúc.
Cũng biểu thị muốn cọ bữa cơm để dính chút hỉ khí.
Sau khi nhân thê thụ biết thì định làm vài món để chiêu đãi bọn họ.
Mà gãy chân công không chịu, nói những người kia lượng ăn lớn như heo, bảo bảo em phải nấu thì quá phiền phức, đi ra ngoài ăn là được.
Nhân thê thụ bĩu môi, nói đây là tiệc cưới của mình, phải tự mình hoàn thành.
Đương nhiên gãy chân công không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
50.
Gãy chân công nói nhân thê thụ không thể làm không công, vì vậy yêu cầu các anh em keo sơn lượng lớn tiền lì xì, nói là tiền biếu.
Nhóm anh em rất thoải mái mà vung tiền.
Gãy chân công đắc ý thu tiền lì xì, chia làm vài cái 520, đưa cho nhân thê thụ.
Gãy chân công có một thói quen tốt là đưa tiền lương của mình cho cậu, bởi vì anh không giỏi việc chi tiêu.
Để ở chỗ nhân thê thụ mới được bảo đảm.
51.
Nhân thê thụ sống rất tiết kiệm.
Lúc nhân thê thụ đi học không được chu cấp nhiều, phải trải qua sinh hoạt thiếu thốn.
Tuy rằng thu nhập từ công việc không nhỏ, nhưng đến giờ cậu vẫn giữ nếp sống tiết kiệm.
Cậu sẽ vì mua rau dưa rẻ và mới mà đi nhiều hơn 3km để đến chợ khác.
Còn có thể ở cửa xã khu nhận tuyên truyền dùng bao bao miễn phí.
52.
Mà gãy chân công thì lại khác, tiêu tiền ăn xài phung phí.
Kiên trì có thể mua đồ quý liền không dùng đồ giá rẻ.
Bao bao có thể sử dụng nhập khẩu cũng không cần miễn phí.
Ngược lại đã làm việc nhiều năm cũng chẳng có được bao nhiêu tiền.
53.
Có một hồi nhân thê thụ nhìn thấy một cái đồng hồ đắt tiền ở tủ kính nơi làm việc, không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, ngày hôm sau gãy chân công liền mua về cho cậu.
Sau khi nhận được nhân thê thụ rất vui, nhưng vẫn thấy tiếc tiền.
Cậu nới với gãy chân công một cách uyển chuyển, thật ra cậu không cần phải mua đồ đắt tiền như vậy.
Gãy chân công ủ rũ mà nói: “Không có chuyện gì, về sau sẽ không mua nữa.”
Nhân thê thụ nghĩ mình đã làm tổn thương gãy chân công, vội vàng giải thích: “Không phải là em không thích, chỉ là sợ anh tiêu xài hoang phí.”
Gãy chân công nói: “Bởi vì anh không có tiền.”
54.
Lúc sau trong hai tháng gãy chân công trải qua vô cùng tiết kiệm.
Bữa trưa ở công ty cũng không dám mua món gì đắt, đồng nghiệp hỏi anh sao đã nghèo đến vậy rồi.
Gãy chân công nói: “Mua cái đồng hồ.”
Đồng nghiệp phẫn nộ, nói sao anh lại mắng chửi người khác, dồn dập rời đi.
Sau lần đó gãy chân công quyết định đưa tiền cho nhân thê thụ bảo quản, không phô trương lãng phí, tranh làm thanh niên tốt văn minh.
55.
Nhân thê thụ đem tiền của gãy chân công cùng tiền của mình đồng thời quản lý, mỗi tháng gãy chân công nhận khẩu phần lương thực từ đấy.
Lâu dần, gãy chân công cũng sống tiết kiệm hơn.
Đồ không cần mua loại quý nhất, dùng tốt là được.
Bao bao cũng không mua nhập khẩu, không cần là được.