Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 66

Chọn thiên hạ, chẳng chọn giai nhân C32

Ta cứ như vậy mà bỏ đi, cũng không cần biết sau này xảy ra chuyện gì…

Không cần làm hoàng quý phi, không cần làm công chúa, không cần nam nhân chịu trách nhiệm ~.~

[ ---Phân cách tuyến---]

[Trời còn chưa sáng rõ, bóng thiếu nữ đã rời khỏi trang viên.

Một cặp tả hữu hắc y nhân ngồi ngơ ngác trên nóc nhà nhìn xuống.

- Sư huynh, ngươi nói xem, điện hạ có đuổi theo không? – Hắc y nhân bên trái nói.

- Ai biết? Điện hạ để thiếu phu nhân đi như vậy sao? Một ngày phu thê, tình nghĩa trăm năm… - Hắc y nhân bên phải bình luận.

- Sư huynh cảm thấy điện hạ sẽ yêu thiếu phu nhân sao?

- Ta không biết a ~!

Hắc y nhân bên phải ngáp dài một cái rồi vặn vẹo mình, vô tình nhìn ngang liếc dọc đã thấy một bạch y nam tử lù lù đứng sau, tĩnh lặng như một âm hồn…

Cả hai hắc y nhân giật mình, lắp bắp:

- Điện ….điện hạ!

- Điện hạ… người ở đây từ bao giờ? Bất thình lình như vậy…!

- Điện hạ, có phải thân pháp của người đã luyện lên tầng cao nhất rồi không? Đến cả chúng thuộc hạ còn hoàn toàn không cảnh giác được!

Cả hai vẫn trố mắt nhìn chủ nhân, chỉ đổi lại một gương mặt lạnh lẽo…

Diệp Phương Thành rút trong người ra một ống sáo nhỏ, khẽ ngân lên một thanh âm, ngay lập tức có một con hắc điểu bay tới, đậu trên cánh tay y. Y rút từ chân con chim ra một phong thư nhỏ.

- Điện hạ, là tin trong cung sao?

Y xem xong, đưa lại cho tả hữu song sát nhìn qua. Ngoài cặp tả hữu song sát là thuộc hạ thân tín nhất, y cũng có một số người tình nguyện theo dưới trướng…

- Tưởng gì, hoàng quý phi mất tích, chuyện này dĩ nhiên chúng ta biết! – Hắc y nhân bên trái vui vẻ mờ ám nói.

- Điện hạ, người hồi cung ngay sao? Cũng không phải hoàng đế triệu kiến gấp, hơn nữa người đã xin rời cung năm ngày vì việc riêng, bây giờ còn chưa hết thời hạn, hơn nữa… - Hắc y nhân bên phải cố tình đưa mắt về phía xa xa, nơi chân đồi, bóng dáng nữ nhân đã gần mất hút.

Diệp Phương Thành khẽ nhìn theo hướng đó, suy tư một điều gì, sau đó mới bình tĩnh không thái độ mở lời phân phó:

- Hữu, ngươi theo ta bí mật hồi cung, vẫn tiếp tục theo dõi hành tung nhị hoàng huynh, còn nữa, chuẩn bị cho ta một bộ ám dạ phục như của ngươi…

- Điện hạ, thế còn thuộc hạ? – Thuộc hạ bên trái lập tức tò mò.

Thuộc hạ bên phải nhanh ý hơn chút, véo vào mông sư đệ:

- Tất nhiên là ngươi theo sau bảo vệ thiếu phu nhân rồi!

- Thật sao? – Thuộc hạ bên trái như ngộ ra chân lý, một hồi hào hứng nói – Điện hạ an tâm, thuộc hạ không những bảo vệ thiếu phu nhân không thiếu một cọng tóc, mà còn không để một nam nhân nào có thể đến gần nàng!

Đang híp mắt sung sướng, hai hắc y nhân mở mắt ra đã không còn thấy Diệp Phương Thảnh đứng trên nóc nhà.

Ai da, đã mất công nói, không biết điện hạ có nghe không ~.~]





[ --- Phân cách tuyến --- ]

[Một đêm mù mịt không trăng, hoàng cung Đông quốc.

Huyền phi nương nương là thân mẫu thân sinh tứ hoàng tử, lúc này đang ở Dưỡng Tâm điện dâng thuốc bổ lên cho lão hoàng đế. Lão hoàng đế vui vẻ đón lấy.

- Ái phi, nàng thực lao tâm vì trẫm!

- Tiện thiếp được vất vả vì người, cũng là vinh hạnh! – Huyền phi nương nương cảm động nói.

- Không chỉ nàng, mà mấy năm gần đây, lão tứ cũng vì trẫm, vì quốc gia chinh chiến, lập không ít công lao, trẫm rất hài lòng! – Lão hoàng đế chậm rãi nói – Không chỉ vậy, nó còn thực hiếu thảo, săn được thất sắc hồ ly lập tức dâng lên trẫm, nhờ phương thuốc quý đó, nàng xem, thể trạng của trẫm đã hồi phục tám phần…

- Bệ hạ, con cái hiếu thảo với phụ mẫu là điều tất yếu!

Lão hoàng đế ánh mắt có chút trào phúng, tuy nhiên lại che giấu bằng cách đưa chén thuốc lên miệng uống.

- Xem ra những chuyện trọng yếu sau này, trẫm phải giao cho lão tứ rồi, đúng vậy, chuyện quý phi đột nhiên mất tích, phải giao cho hắn điều tra, nếu cần, có thể huy động quân đội tìm kiếm a!





Khi Huyền phi nương nương rời khỏi, lập tức có một bóng người mặc đồ đen, linh hoạt đáp xuống hành lang, tiến nhập phòng hoàng đế. Dáng người so với nam nhân thì mảnh mai nhỏ nhắn hơn nhiều, tám phần có thể đoán là nữ.

Nữ nhân này vừa thi lễ với lão hoàng đế, đứng dậy tháo mặt nạ.

Một gương mặt mỹ miều thanh tú, đôi mắt xa xăm gợn sóng, thần thái thông minh tinh tế, chính là một giai nhân có khí chất.

- Phi Hương, đã đến, mau báo cáo cho trẫm.

Một hồi sau, giữa lúc nữ nhân này trình bày nghiệp vụ cho hoàng đế, lại có một ám dạ nhân khác, xuất quỷ nhập thần, không ai hay biết, tựa như bóng ma lặng lẽ theo dõi phía trên nóc tẩm điện, đôi mắt lạnh lẽo quan sát xuống dưới…

Phía trên nhìn xuống, chỉ thấy bóng lão hoàng đế nằm trên tràng kỉ, bóng nữ thuộc hạ quay lưng lại tầm mắt của y, không biết đó là kẻ nào, nhưng y không bận tâm bằng nội dung câu chuyện…

- Ô, vậy sao? – Lão hoàng đế âm ngoan cười cười cợt cợt – Thật đúng là phải có ngươi, trẫm mới không thành lão già vô dụng, không để đám hài nhi kia làm loạn được rồi… Cũng nhờ ngươi thăm dò được từ chỗ lão nhị, vô tình lại biết được mưu đồ của Thần Hi, trẫm cũng không ngờ hắn đã trưởng thành đến như vậy!