Ngay ngày hôm sau, tin tức giám đốc điều hành Trương thị ôm một cô gái lạ ngay trong hôn lễ của mình với Hứa tiểu thư đã được truyền đi với tốc độ chóng mặt.
Biệt thự Trương gia...
Trương lão gia đi đi lại lại trong nhà, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Ông quay lại quát Tuấn Khôi:
“Thằng bất hiếu, mày đã làm gì trong lễ cưới của mày thế hả?”
Tuấn Khôi đáp:
“Con không yêu Thủy Tiên, hôn lễ này cũng chỉ vì gia đình hai bên, không liên quan gì đến tình cảm của con!”
Trương lão gia quát to:
“Mày cũng biết vì gia đình hai bên à? Vì thể diện hai bên mà mày làm thế à? Mày đúng là... là thằng bất hiếu! Mày cũng phải biết nghĩ cho con bé Thủy Tiên chứ? Mày có biết bây giờ con bé đau buồn đến mức nào không?”
Tuấn Khôi hừ lạnh:
“Thủy Tiên sẽ không yếu đuối đến thế đâu ba à. Còn bây giờ con muốn nghỉ ngơi, không muốn nghe gì hết.”
Nói rồi cậu bỏ lên phòng. Trương lão gia nhìn theo, trong lòng rất buồn phiền.
Cùng lúc đó ở tập đoàn Hứa thị...
Hứa tổng vừa mới bước xuống xe thì hàng đống phóng viên đã vây quanh.
“Hứa tổng, hiện ông cảm thấy thế nào khi con gái mình bị phản bội ngay trong lễ cưới?”
“Hứa tổng, hiện giờ phía Trương thị chưa có tin tức gì, ông hãy mau nói cho chúng tôi nghe rõ đi!”
“Hứa tiểu thư có cảm thấy đau buồn gì không thưa ông? Và Hứa gia liệu có mất mặt khi xảy ra chuyện này?”
“Cô gái mà giám đốc Trương ôm ngay trong lễ cưới là ai thưa ông? Ông có thể nói cho chúng tôi biết được không?”
Hứa tổng bây đang cảm thấy rất đau đầu. Đám vệ sĩ xung quanh cố đẩy đám phóng viên ra, đưa ông vào tòa nhà Hứa thị.
Hứa tổng tức giận nói:
“Bây giờ còn cái gì gọi là thể diện của Hứa gia nữa hay không? Thật là chuyện đâu đâu từ trên trời rơi xuống!”
Tập đoàn Lâm thị...
Kỳ Thanh ngồi trên sofa, tay cầm tờ báo buổi sáng. Cô khẽ lật đến trang thứ hai, chợt hình ảnh Tuấn Khôi đập vào mắt cô. Cô hoảng hốt nhìn, chuyện ngày hôm qua cô hoàn toàn không nhớ, cô chỉ nhớ là Tuấn Khôi đã đến gặp mình, những chuyện sau đó cô lại không nhớ gì cả.
Cô mang tờ báo chạy nhanh đến phòng của Eric, hỏi:
“Eric, chuyện này là sao vậy?”
Eric mím môi nhìn vào tờ báo trước mặt. Cậu nói:
“Wendy, cậu hãy bình tĩnh nghe tớ nói. Tuấn Khôi đã ôm cậu ngay trong lễ cưới với Hứa Thủy Tiên. Nếu giới truyền thông mà biết cậu chính là cô gái trong ảnh thì giá cổ phiếu của Lâm thị sẽ sụt giảm rất mạnh bởi vì đa số công ty trên cả nước đều là công ty con của Hứa thị.”
Kỳ Thanh tái mặt. Cô buông tờ báo, chạy nhanh về phòng mình. Eric gọi với theo mà cô không nghe.
Và chỉ sau 1 tiếng, người ta đã điều tra ra được cô gái trong ảnh chính là Lâm Kỳ Thanh, giám đốc điều hành Lâm thị. Tất nhiên là Hứa tổng rất tức giận.
Đúng như Eric dự đoán, giá cổ phiếu của Lâm thị sụt giảm cực mạnh, xuống mức thấp nhất trong lịch sử. Kỳ Thanh thì vùi đầu vào công việc để cứu Lâm thị thoát khỏi tình trạng này.
Eric rất lo lắng cho sức khỏe của cô. Từ sáng đến giờ Kỳ Thanh chưa ăn uống gì cả, bây giờ lại còn làm việc cật lực quên ăn quên uống nữa, cứ như thế thì sẽ đổ bệnh mất.
Cậu đi đi lại lại trước cửa phòng làm việc của Kỳ Thanh. Kỳ Khôi hốt hoảng chạy đến:
“Eric, hiện giờ tình trạng công ty đang rất rối, em có thể giúp anh giải quyết được không?”
Eric vừa đi theo vừa hỏi:
“Anh Khôi, anh có giận Wendy không?”
Kỳ Khôi trầm giọng nói:
“Anh không giận con bé. Anh biết chuyện này không phải lỗi của nó.”
Eric khẽ gật đầu rồi đi nhanh theo Kỳ Khôi.
Biệt thự Hứa gia...
Thủy Tiên ngồi lặng lẽ trong phòng đọc sách. Cô biết, Tuấn Khôi làm thế là vì quá yêu Vân Nhi, cô biết, hôn lễ ngày hôm ấy là vì sự phát triển của Hứa thị và Trương thị, không phải là vì tình yêu, nhưng sao nghĩ lại, cô lại thấy buồn bã.
Hứa phu nhân đẩy nhẹ cửa phòng, đến bên Thủy Tiên, bà nói:
“Tiên nhi, con đừng buồn nữa, mẹ đau lòng lắm!”
Thủy Tiên ôm lấy mẹ, khẽ nói:
“Con không buồn vì chuyện hôm ấy đâu mẹ. Tuấn Khôi không yêu con, con biết mà.”
“Ừ, mẹ hiểu, con có thể làm mọi việc con muốn, miễn sao con vui lên là được.”
Nói rồi bà đứng dậy ra ngoài. Thủy Tiên nhìn theo bóng lưng của mẹ, trong lòng cảm thấy vui lên một chút.
Tập đoàn Lâm thị, 8 giờ tối...
Eric lo lắng, đi đi lại lại trước cửa phòng làm việc của Kỳ Thanh. Cửa thì đã khóa trái, chìa khóa lại nằm bên trong, cậu không biết trợ lý có tìm được chìa khóa dự phòng hay không.
Anh trợ lý trẻ tuổi chạy thật nhanh lên lầu. Anh trợ lý đưa chìa khóa cho Eric, nói:
“Đây là chìa khóa dự phòng duy nhất trong tập đoàn của phòng giám đốc điều hành. Anh mau mở đi, không chừng chị Kỳ Thanh có thể ngất xỉu cũng nên.”
Eric càng lo lắng, cố gắng mở tung cửa ra. Trước mặt cậu là một cảnh tượng kinh khủng.
Kỳ Thanh nằm vật dưới đất, xung quanh giấy tờ rơi tứ tung. Kỳ Thanh nằm đó, mặt tím tái, khó nhọc thở từng hơi yếu ớt.
Eric chạy nhanh vào bế Kỳ Thanh ra ngoài, anh trợ lý mau chóng gọi xe đưa Kỳ Thanh đến bệnh viện.
Bệnh viện Royal...
“Bệnh nhân làm việc quá sức đồng thời chưa ăn uống gì hết nên bị hạ đường huyết. Cộng thêm tiền sử hen suyễn bẩm sinh nên mới ra tình trạng này. Bây giờ bệnh nhân đã bình phục, đang nằm nghỉ. Anh chú ý cho bệnh nhân ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ, tránh làm việc quá sức.” – Giọng người bác sĩ trầm ổn.
Eric gật đầu. Cậu đi nhanh đến phòng bệnh của Kỳ Thanh, đẩy nhẹ cửa vào. Cô đang ngủ. Gương mặt cô nhợt nhạt, thiếu sức sống, đôi mắt nhắm nghiền, tràn đầy vẻ mệt nhọc. Nhìn Kỳ Thanh bây giờ, Eric đã tức giận đến mức muốn đánh cho Tuấn Khôi một trận.
Cậu đã không thể nhịn nhục nhìn Kỳ Thanh khổ sở như thế nữa.
Cậu cúi người, ôm Kỳ Thanh vào lòng. Cậu thầm thì:
“Wendy, tớ yêu cậu. Vì cậu, tớ có thể làm tất cả.”
Nói rồi cậu bước nhanh ra ngoài. Tình cờ thấy Tuấn Khôi đang đi ngoài đường, Eric lao tới, tung một cú đấm vào mặt Tuấn Khôi. Máu tươi từ khóe miệng Tuấn Khôi trào ra.
Tuấn Khôi khẽ chùi máu, bật dậy, tung cú đấm về phía Eric nhưng Eric né được.
Eric nắm lấy cổ áo Tuấn Khôi, gằn giọng nói:
“Anh, anh độc ác lắm, anh tàn nhẫn lắm! Anh đã khiến cho Wendy suýt chút nữa thì không còn trên cõi đời này nữa rồi. Anh gây ra chuyện, sau đó lại bắt Wendy một mình hứng chịu. Anh xem, anh ác đến mức độ nào!”
Tuấn Khôi trợn mắt nhìn Eric. Giọng anh có phần gấp gáp:
“Vân Nhi, Vân Nhi làm sao?”
Eric buông cổ áo Tuấn Khôi, hét lên:
“Anh im đi, anh không có tư cách quan tâm đến cô ấy!”
Nói rồi Eric quay người bước đi. Wendy, anh yêu em, yêu em rất nhiều, anh yêu em, yêu em vô điều kiện. Vì em, anh có thể làm được mọi thứ!