“Thôi các con ngồi xuống đi. Ta đã gọi thức ăn rồi đó.”
1 tiếng sau...
Thủy Tiên và Tuấn Khôi cùng đi dạo trên con đường đầy lá rơi. Thủy Tiên khẽ hỏi:
“Vân Nhi... cậu ấy có sống tốt không?”
Tuấn Khôi nhìn Thủy Tiên, trầm giọng nói:
“Vân Nhi, cậu ấy đã trở về nhưng một mực phủ nhận tình cảm của tôi. Cô nói đi Thủy Tiên, tôi đã yêu cô ấy sai cách rồi sao?”
Thủy Tiên trầm mặc nói:
“Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng như thế này. Yêu hay không là tùy vào trái tim mỗi người, không hề có một khuôn khổ nào cho tình yêu cả.”
Cùng lúc đó...
“Cậu nhìn đi Eric, lá bắt đầu rơi rồi này!” – Kỳ Thanh hớn hở nói.
Eric nhìn ra ngoài, chợt cậu nhớ lại, ngày đầu tiên cậu gặp Kỳ Thanh cũng chính là vào mùa thu, một ngày đầy lá rơi. Cô bước vào giảng đường, với nụ cười hồn nhiên trong sáng, dáng vẻ lóng ngóng chứa đầy sự ngốc nghếch, chính dáng vẻ và nụ cười ấy đã chiếm trọn trái tim cậu. Eric mỉm cười:
“Wendy, chúng mình ra ngoài đi dạo đi!”
Kỳ Thanh gật đầu. Cả hai cùng bước từng bước trên con đường đầy lá. Eric cười:
“Nơi đây đã thay đổi quá nhiều. Cậu nhìn đi, khi xưa nơi đây là một khu chợ ồn ào, tấp nập. Bây giờ nó đã được thay thế bằng những thứ hiện đại hơn, như nhà cao tầng, những quán cà phê, những nhà hàng sang trọng.”
Cô khẽ nhìn cậu, gật nhẹ đầu.
Chợt một ai đó va vào cô khiến cô giật mình. Nhìn lên, Kỳ Thanh nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc. Kỳ Thanh nhanh chóng nhớ ra, đây chính là cô bạn Hứa Thủy Tiên năm xưa.
Thủy Tiên sửng sốt nhìn cô gái trước mặt, nhỏ lắp bắp nói:
“Vân... Vân Nhi?”
Kỳ Thanh trái lại vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Chào cô, tôi là Lâm Kỳ Thanh. Tôi thấy cô trông rất quen, hình như tôi đã thấy cô trên tivi vài lần.”
Thủy Tiên ngạc nhiên:
“Cậu...không phải Vân Nhi sao?”
Kỳ Thanh đáp:
“Sao cô và cả giám đốc Trương hay nói tôi là Vân Nhi gì đó vậy? Tôi giống cô gái đó lắm sao?”
Thủy Tiên không biết nói gì hơn, đành im lặng. Kỳ Thanh cười nhạt:
“À tôi nhớ ra rồi. Cô là Hứa tiểu thư, con gái duy nhất của Hứa tổng, người thừa kế tập đoàn Hứa thị.”
Thủy Tiên mím môi, quay sang Tuấn Khôi:
“Đây không lẽ là cô gái mà cậu nói?”
Tuấn Khôi nhìn trân trân vào cô gái trước mặt. Bây giờ Kỳ Thanh mới để ý đến người đứng kế bên, cô nhếch môi, giọng giễu cợt:
“Giám đốc Trương cũng ở đây sao? A tôi nhớ ra rồi, hai người có hôn ước với nhau đúng không? Nghe nói là do sự phát triển của cả Trương thị và Hứa thị. Chúc mừng hai người nhé!”
Nói rồi cô bước đi. Tuấn Khôi nói vọng theo:
“Vân Nhi, không lẽ em quên rằng chúng ta đã từng yêu nhau rất sâu đậm hay sao?”
Eric định quay lại phản bác thì Kỳ Thanh ngăn lại, ra hiệu cho cậu im lặng. Cô hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói:
“Nếu tôi là cô gái Vân Nhi đó, tôi sẽ nói với anh rằng: Xin lỗi anh, tình cảm của chúng ta chỉ là quá khứ, anh đừng nhắc lại nữa.”
Nói rồi cô quay người đi. Eric chạy nhanh theo cô. Từng lời nói của cô như nhát dao cứa mạnh, cứa sâu vào thân thể Tuấn Khôi. Cậu lặng im nhìn theo bóng dáng cô đơn, lạnh lùng của cô mà lòng đau thắt.