Tiếng còi xe cứu thương dần dần truyền đến, sau đó là những thanh âm la hét ầm ỹ.
"Xe cứu thương đến rồi, xe cứu thương đến rồi."
"Người ở đây, người ở đây."
"Mau nâng bạn ấy lên đi, mau, mau..."
Rất nhanh, không đợi Lý Quả hiếu kỳ đến xem náo nhiệt, xe cứu thương kia đã rít lên, chở người đi, chỉ để lại mọi người đang ngơ ngác đứng nhìn.
Lý Quả đi đến chỗ xe cứu thương vừa đỗ, vừa thấy liền có chút ngây người. Đó chính là hồ nước, nơi Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân nhảy xuống mò kim cương.
Đã xảy ra chuyện rồi! Cô vừa nghĩ như vậy, lập tức hơi kinh hoàng.
Không biết là ai vậy? Không biết người kia thế nào rồi? Tuy không liên quan đến mình, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Bốp!
Đột nhiên, một người toàn thân ướt sũng vừa rồi còn đang khóc rống, lúc phát hiện thấy Lý Quả, liền vọt tới trước mặt cô, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, quăng cho cô một cái tát vang dội.
"Là cô, là cô, đều là cô. Là lỗi của cô, cô là đầu sỏ gây nên chuyện. Nếu không phải cô cướp mất người trong lòng chúng tôi, nếu không phải cô để cho anh ta ném viên kim cương kia đi, thì Tú Tình cũng sẽ không chìm. Cô là hung thủ, cô là kẻ sát nhân."
Cô gái toàn thân ướt sũng kia chính là Hà Tiểu Ngân, chỉ thấy mặt cô đầy nước mắt, sau khi tát Lý Quả xong, liền vừa đánh vừa kéo Lý Quả, đem tất cả trách nhiệm và tội danh đều đổ lên đầu Lý Quả.
Lý Quả nghe xong, lập tức không ngừng run rẩy, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Đây là chuyện gì chứ? Cô đã làm gì sai sao? Vu Tú Tình thật sự đã chết sao? Cô ấy, cô ấy...
Hà Tiểu Ngân liên tục đánh người, tay đấm chân đá, mọi người thấy thế liền vội vàng kéo cô ra, sau đó mới cứu được Lý Quả vẫn còn chưa hồi phục tinh thần.
"Cô là hung thủ, nếu cô ấy chết, có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cô đâu". Hà Tiểu Ngân vừa khóc vừa gào.
Cô ta hận Lý Quả đến tột cùng, không có khả năng tha thứ.
Lý Quả thất hồn lạc phách, suýt chút nữa thì lỡ tay buông tiểu hắc xà ra, may mà cô vẫn luôn ôm chính mình, đồng thời cũng ôm cả nó, mới không để cho nó xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô ấy, đã chết rồi?
Lòng cô thật lạnh, rất lạnh, lạnh đến nỗi cô cảm giác như linh hồn mình đã tiêu tan rồi. Toàn thân đau đớn Lý Quả cũng chẳng cảm nhận được, thậm chí là ánh mắt khác thường của mọi người, cô cũng không biết, cô chỉ có một suy nghĩ.