Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 2: Xà vương đẹp trai

Lý Quả lập tức chạy thẳng về phía cửa, tay đặt trên nắm cửa, hoảng hốt kêu: “Rắn, có rắn.”

Cô vừa dứt lời, chỉ thấy trên giường hai người lao ra thật nhanh theo thứ tự là Hà Tiểu Ngân cùng Vu Tú Tình gào lên cùng nhau phóng tới bên cô.

“Rắn ở đâu?” Cùng nhau chen đến bên cạnh cô, Vu Tú Tình vẻ mặt hoảng sợ, bất an hỏi, tròng mắt loạn chuyển.

Tay Lý Quả chỉ về hướng giường mình, vẻ mặt đưa đám nói: “Ở trên giường của mình.”

Quả nhiên, nhìn theo hướng tay cô chỉ, chỉ thấy một con rắn đang thè lưỡi ra nhàn nhã đong đưa trên giường cô.

“A, là rắn, là rắn thật a.” Hà Tiểu Ngân hét lên, dùng sức chen vào giữa hai người, vô cùng kinh sợ.

Lý Quả mới sợ chứ, đêm hôm qua giống như là cô ôm con rắn này ngủ cả đêm, dường như còn cảm thấy rất thoải mái, miệng không biết đã cọ bao nhiêu lần. Nghĩ đến đó cô liền nổi da gà, cả người không ngừng run rẩy.

“Lần này, các cậu tin mình đi.” Cô rất buồn bực nói, cô đây là trêu chọc ai chứ? Con rắn này làm sao lại tìm đến mình?

Hà Tiểu Ngân không ngừng gật đầu, dĩ nhiên là tin.

Vu Tú Tình thấy con rắn kia vẫn không có từ trên giường Lý Quả bò xuống hại người cho nên lá gan cũng lớn thêm, lại nhớ đến hành động đáng thương của Lý Quả, chợt bật cười.

“Tin cậu, nhưng không liên quan đến bọn mình, mình thấy con rắn kia có thể đã thích cậu, chắc cùng cậu có duyên. Dù sao chỉ cần không tổn thương bọn mình thì chúng mình không sợ.” Vu Tú Tình cười híp mắt nói, lời này lại khiến ba người kia vô cùng kinh ngạc.

Lý Quả suýt chút nữa bị lời của bạn tốt chọc đến nhảy dựng lên, không liên quan đến bọn họ, rắn thích mình? Có duyên với mình? Trời ơi, đang nói cái gì vậy?

Ai muốn có duyên với rắn? Ai cần rắn thích?

“Đúng vậy nha, không liên quan đến bọn mình.” Hà Tiểu Ngân chính là một kẻ ba phải, nghe Vu Tú Tình nói như thế lập tức đẩy Lý Quả ra, đứng thẳng người lên, bày ra dáng vẻ không có quan hệ gì với cô.

Lý Quả không biết nên khóc hay cười, có bạn bè như vậy, cô thật sự quá đáng thương.

“Các cậu giúp mình đi.” Lý Quả đáng thương nhìn hai chị em tốt thế nhưng hai người này lại không để ý đến cô, tự nhiên đi tìm quần áo.

“Quả Quả, không sao, mình thấy nó cũng đâu cắn cậu, chứng minh là nó thích cậu đó.” Vu Tú Tình lúc này vẫn còn có tâm tình nói đùa, cố ý liếc con rắn như ẩn như hiện trên giường kia một cái.

Hà Tiểu Ngân cũng cười hì hì phụ họa: “Đúng vậy, nếu không cậu đã sớm bị nó cắn chết rồi.”

Hóa ra cô không bị rắn cắn chết là do nó thích mình? Có chuyện như vậy sao? Lý Quả khóc không ra nước mắt nhưng cô cũng không tranh cãi nữa, gấp đến độ không nghĩ được gì.

“Lan Lan, chị phải làm gì bây giờ?” Quay đầu nhìn em họ cầu cứu, tất cả hy vọng của cô đặt lên em gái.

Lý Lan khó xử, trong lòng cô cũng muốn giúp chị họ nhưng là rắn đó, không phải là động vật khác mà là loại vừa dài vừa mềm còn xấu xí rất đáng sợ nữa, trong tất cả động vật cô sợ nhất chính là rắn.

“Chị, em sợ.” Một lúc lâu cô mới nói ra những lời này, khéo léo nói cho Lý Quả, chị em cũng không giúp được.

Lý Quả yên lặng, khóc không ra nước mắt, hoàn toàn không dám đi đến giường mình mà con rắn đáng ghét kia giống như biết không ai giúp cô liền kiêu ngạo nằm trên giường cô, dường như đang cười nhạo cô.

Cuối cùng, dưới cái nhìn chằm chằm của ba cô gái, cô mới dùng tốc độ rùa bò đi đến bên giường, chọn đại một bộ lung tung mặc vào rồi mới hoảng sợ chạy ra khỏi phòng ngủ.

Con rắn kia nhìn bốn người rời đi mới từ từ to dần lên, chỉ một lúc sau liền chiếm cứ cả giường, đầu rắn đều vươn ra ngoài.

“Cho dù ngươi có giết hay không thì ngươi vẫn có phần, bổn vương sẽ tính hết lên đầu ngươi cho đỡ phiền toái.” Đầu rắn thế nhưng lại còn lẩm bẩm tiếng người. Nếu Lý Quả ở đây thì cô không chỉ giật mình mà còn bị chọc cho tức chết nữa, cô thế nhưng lại bị một con rắn ngang ngược vu oan.

“Quả Quả, mình quyết định, mình cũng muốn nuôi rắn.” Vu Tú Tình trái kéo Lý Lan, phải lôi Hà Tiểu Ngân, đột nhiên quay đầu cười híp mắt nói với Lý Quả.

“Vì sao?” Lý Quả đang ủ rũ, chợt nghe thấy lời của cô liền cảm thấy sửng sốt, không hiểu gì cả.

Hà Tiểu Ngân cùng Lý Lan vẻ mặt khó hiểu, tò mò nhìn cô.

Vu Tú Tình lúc này giống như tên trộm hề hề cười: “Bởi vì rắn thích cậu nha, về sau không phải cậu có thể chăm sóc thú cưng hộ mình sao?”

“Ha ha ha.” Lý Lan cùng Hà Tiểu Ngân không nhịn được cười to.

Còn thế nữa? Lý Quả nghẹn họng, tuyệt đối không ngờ Vu Tú Tình lại có ý định này, ngại cô còn chưa đủ phiền, cuộc sống còn chưa đủ loạn sao?

“Cậu dám nuôi, mình lập tức chuyển đi.” Cô thở phì phò uy hiếp nói, thật là làm tổn hại tình bạn mà.

Vu Tú Tình mới không sợ cô uy hiếp, cười hì hì, ném ra một câu: “Đêm qua cậu đã biết rồi mà.”

Cô tức đến không nói thành lời.

“Các cậu nói xem, con rắn kia còn ở đó không?” Cuối cùng cũng tan học, cả buổi sáng cô đều không yên tâm luôn nghĩ về nó.

“Tất nhiên là còn.” Vu Tú Tình cố ý chọc tức cô.

“Có thể.” Hà Tiểu Ngân cùng phe với Vu Tú Tình, lập tức bổ sung.

“Không biết.” Lý Lan còn chút lương tâm, dù sao cũng là chị họ mình.

Lý Quả vừa nghe , trong lòng liền bất an nhưng hết cách, dù sao cô vẫn phải về không thể lang thang bên ngoài được, đành phải bất an đi theo phía sau bọn họ trở về phòng.

Ai ngờ lúc về đến phòng lại không có ai tình nguyện đi vào trước, giống như lo lắng con rắn trong phòng ngủ chưa đi hoặc là sẽ bò lên giường các cô.

“Quả Quả, cậu vào trước.” Ba người vô cùng ăn ý nhường đường để Lý Quả đi vào trước, Hà Tiểu Ngân vẫn cười tít mắt nói với cô.

Đây là bạn bè sao? Lý Quả lập tức cảm thấy tức giận, hôm qua ở trong rừng cô cũng không có chạy trước, hiện tại thật sự rất hối hận. Người ta thấy sắc quên bạn, lúc bọn họ gặp nguy hiểm liền quên mất mình. Rắn không tìm bọn họ lại tới tìm mình, có còn thiên lý nữa hay không?

“Mình vào trước.” Lý Quả gần như giận sôi lên, không chút nghĩ ngợi liền đẩy cửa ra, tự mình đi vào, nhưng cô nhìn lướt qua phòng ngủ lại không thấy rắn.

Cô đi vào, phía sau ba người cũng vội vàng theo vào, chỉ là dáng vẻ khá buồn cười, tất cả đều co đầu rụt cổ, bộ dạng lén la lén lút.

“Không có rắn.” Lý Quả bước đến bên giường vén màn lên, phát hiện bên trong ngay cả bóng rắn cũng không có, trong lòng càng tức hơn.

“Hả?” Ba cô gái ngơ ngác nhìn nhau, dường như không thể tin được, sau đó bọn họ giống như nhớ ra cái gì liền chạy đến bên cạnh ép sát vào cô.

Lý Quả bị hành động của bọn họ dọa giật mình, vội hỏi: “Các cậu đang làm gì thế?”

“Rắn của cậu có thể bò đến chỗ bọn mình, cậu nhanh tìm nó đem ra đi.” Vu Tú Tình đẩy đẩy cô, giục cô nhanh chóng đi tìm rắn của ‘cô’.

Lý Lan cùng Hà Tiểu Ngân tuy không nói gì nhưng ánh mắt cùng vẻ mặt cũng đều có ý như thế.

Rắn không thấy, lại đẩy cho cô? Lý Quả rất muốn nổi giận nhưng suy nghĩ một chút cô vẫn là cam chịu đi tìm quanh phòng ngủ một lần, lại phát hiện không thấy rắn, đi thật rồi.

“Nó đi rồi.” Trong lòng cô không biết là vui mừng hay thất vọng, xòe tay ra nói với bọn họ.

Thật ra thì đám người Vu Tú Tình cũng thấy được, đương nhiên là tin lời cô nói nhưng vẫn không an tâm tìm kiếm lần nữa, lúc này mới không còn giằng co nữa.

“Quả Quả, cậu đang làm gì đó?” Ba người vừa mới ngủ trưa dậy liền thấy Lý Quả từ bên ngoài đi vào, tay cầm một túi đồ, không khỏi tò mò.

Lý Quả đầu cũng không ngẩng lên, cẩn thận mở túi trong tay ra, đầu cũng không quay lại nói: “Hùng hoàng.”

Hùng hoàng?

Ba người nhìn nhau, nhất thời không nghĩ ra hùng hoàng là cái gì? Dùng để làm gì?

“Cậu không ngủ mà chạy đi mua cái này?”

“Đúng vậy.” Cô không phủ nhận, vì thứ này đúng là cô phải chạy mấy nơi, thật vất vả mới tìm được.

Sau khi Lý Quả mở túi liền lộ ra bột trắng bên trong, cô bắt đầu rắc từ cửa thẳng đến khắp phòng, đặc biệt là bên giường cô cho đến khi hết sạch.

“Cậu rắc làm gì? Cái này có tác dụng gì?” Hà Tiểu Ngân tò mò hỏi, không hiểu cô đang làm gì.

“Tránh rắn, chính là đuổi rắn để nó không dám đến đây.” Lý Quả phủi tay, vô cùng hài lòng, nhìn cả phòng đầy hùng hoàng, lòng cô cũng yên tâm không ít.

Ba cô gái níu lưỡi, hóa ra hùng hoàng là dùng để đuổi rắn a. Ba người cùng nghĩ đến trong phim ‘Tân Bạch nương tử truyền kỳ’ không phải có đoạn dùng hùng hoàng ép Bạch nương tử Tiểu Thanh hiện thân sao, thì ra cô ấy có ý nghĩ như thế.

“Có hiệu quả không?” TV là TV, thực tế là thực tế, ba người không khỏi hoài nghi.

Lý Quả nghe vậy, hơi sửng sốt, trong lòng cũng không dám chắc chắn, có chút do dự: “Mình cũng không biết, truyền thuyết là như thế.”

“Truyền thuyết!?” Ba người suýt chút nữa bị lời nói của cô làm hôn mê, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nhìn vẻ mặt bọn họ, Lý Quả có chút hoài nghi, lo lắng hỏi: “Sẽ không vô dụng chứ?”

“Bọn mình không biết.” Ba người lập tức đồng thanh nói.

Lý Quả nghe xong vội thở phào nhẹ nhõm, ít nhất vẫn còn chút hy vọng.

“Vậy, cứ thử xem, biết đâu có hiệu quả.” Cô thật ngốc, lúc mua lại quên hỏi ông chủ.

Ba người nặng nề gật đầu, hoàn toàn là một bộ dạng xem kịch vui.

Hùng hoàng? Mặc Nhật Tỳ im lặng nhìn bột trắng trên đất, cho dù có chút khó ngửi nhưng cô gái kia sẽ không cho rằng như thế là có thể dọa hắn chứ?

Thật ngốc nghếch, quá ngây thơ!

Thế nhưng, buổi chiều lúc tan học trở về.

“Á...” Chỉ thấy Hà Tiểu Ngân sau khi mở cửa đi vào liền giống như bị ong mật chích, xoay người bỏ chạy còn phát ra tiếng thét chói tai.

Ba người phía sau đều bị cô hung hăng giẫm cho mấy phát, bị đẩy ngã trái ngã phải. Vừa định hỏi xem có chuyện gì thì bên tai lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của cô, không nhịn được hồn bay phách lạc.

“Sao vậy?” Vu Tú Tình vừa thấy Hà Tiểu Ngân bỏ chạy, cũng đuổi theo, vừa chạy vừa hỏi.

“Có rắn.” Hà Tiểu Ngân không quay đầu đáp, càng chạy nhanh hơn.

Lý Lan vừa nghe, cũng bỏ chạy rất nhanh.

Có rắn? Lý Quả ngẩn người, cô là người duy nhất không bỏ chạy, ngược lại còn đi vào phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy vài con rắn đang chiếm giữ giường, bàn của mình, còn thè lưỡi hướng về phía cô, dường như rất đắc ý.

Hùng hoàng vô dụng? Đây là ý nghĩ đầu tiên của cô sau đó liền vô cùng thất vọng. Rắn chẳng những không giảm bớt ngược lại còn nhiều thêm. Cô là trêu ai chọc ai chứ?

“Quả Quả, cậu lập tức dọn dẹp mấy con rắn kia đi, nếu không cậu không yên với bọn mình đâu.” Đám người Vu Tú Tình đứng ở dưới tầng hướng lên phía trên rống to.

Cái gì? Bảo cô dọn dẹp chúng? Bọn họ có nhầm không vậy? Đây cũng đâu phải là chuyện của riêng cô? Tại sao lại có thể cho rằng những con rắn này có liên quan đến cô chứ?

Bạch nhãn lang a! (sói mắt trắng ý chỉ sự coi thường, khinh bỉ trái ngược với 青眼: mắt xanh, tỏ ý kính trọng)

“Chúng nó là đến tìm cậu, bọn nó thích cậu nên sẽ không làm hại cậu.” Vu Tú Tình tiếp tục gào, hoàn toàn không cảm thấy áy náy.

Cái gì mà bọn chúng đến tìm mình? Lời kịch có thể đổi mới chút được không? Lý Quả sắp phát điên rồi nhưng hết cách, cô có cảm giác bọn nó sẽ không hại mình. Nếu không mang chúng đi thì tối nay các cô sẽ không có chỗ ngủ a.

“Cầu xin bọn mày, tự mình đi đi.” Cô đứng ở bên ngoài hướng về phía bầy rắn cầu xin. Nhưng, người ta không để ý đến cô, vẫn bò tới bò lui, an nhàn tự tại.

“Bọn mày không nói lời nào, xem như là đồng ý, vậy để tao giúp chúng mày.” Đứng bên ngoài lề mề một lúc, cô giống như hạ quyết tâm, vừa nói vừa nhìn phản ứng của chúng.

Một tay cầm giỏ rác bên cạnh lên chậm chạp đi đến phía bọn nó. Bầy rắn cũng không có đối nghịch với cô, vẫn tự tại diễu hành như cũ.

Lý Quả lo lắng cầm lấy giỏ rác cùng cây chổi sợ hãi quét từng con một vào bên trong.

May mắn, những con rắn kia vậy mà rất khôn ngoan không có phản kháng lại, chỉ một lúc sau, bên trong sọt đựng đầy rắn, chi chít vô cùng kinh khủng. Quét xong, cô liền không muốn đụng vào thùng rác thế nhưng tình thế khó xử, cô vẫn phải đè xuống bất mãn trong lòng cầm sọt rác lên ra khỏi ký túc xá.

“Á....”

“Rắn a.”

“Có rắn, có rắn.”

“Thật là nhiều rắn a.”

Dọc đường đi, miễn là gặp người, tất cả đều sắc mặt đại biến, không dám tin nhìn cô cùng với một đống rắn trên tay, sợ đến mức thét chói tai. Lý Quả vẻ mặt đau khổ, nhiều lần thật muốn ném bầy rắn đó đi nhưng cô không dám chỉ sợ chúng sẽ bò đi cắn người hoặc bò đến ký túc xá khác thì phiền to, cô không thể đi tìm từng con được.

Thật vất vả mới tìm được một chỗ vừa vắng vẻ lại vừa có cây cối, còn giống như kẻ trộm ngó trái ngó phải thấy không có ai cô mới dám đem những con rắn kia bỏ vào lùm cây, sau đó bỏ chạy.

Cô vừa chạy, bầy rắn kia vậy mà lại trật tự xếp hàng từ trong bụi cỏ thò đầu ra nhìn về phía cô, sau đó như nhận được lệnh đồng loạt biến mất.

“Quả Quả, cậu thật lợi hại, mình đã nói rồi, rắn thích cậu mà.” Hà Tiểu Ngân nhìn bạn thân thở hồng hộc chạy về liền cười tít mắt khen ngợi.

Lý Quả nghe xong suýt chút nữa hộc máu, cô chính là phải dùng dũng khí cực đại mới dám làm chuyện này đó, nếu không phải do bọn họ ép, cô dám làm sao?

“Sau này, chuyện như thế đừng có tìm mình nữa.” Cô buồn bực nói, bị đối xử như thế, tâm tình thật sự không tốt.

Nhưng mà, có người lại không muốn buông tha cô . “Không tìm cậu thì bọn mình tìm ai?” Vu Tú Tình vẻ mặt tà ác, vô lương tâm nói.

“Chị, bọn em sợ.” Lý Lan mặc dù cảm thấy như vậy thật không đúng nhưng cô rất sợ, suy nghĩ một chút nói lên.

Hộc máu, Lý Quả cảm thấy mình sắp không xong rồi, hại bạn, hại bạn mà....

“Có đi không?” Vu Tú Tình vỗ vỗ vai cô, cười hì hì hỏi.

Lý Lan và Hà Tiểu Ngân đứng bên cạnh, các cô là chị em tốt, luôn luôn là bốn người giúp đỡ nhau, cùng tiến cùng lui, thường cùng nhau chơi đùa rất ít khi bỏ bạn. (đây là chuyển cảnh rồi!)

“Mình chưa muốn quay về.” Lý Quả quả quyết lắc đầu, chỉ cần nghĩ đến vừa trở về rất có thể lại nhìn thấy rắn, cô liền không xong.

Ba người nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu rõ suy nghĩ của cô. Nhưng nhớ đến đám rắn kia chưa từng làm hại bọn họ nên cũng không gượng ép. Lý Quả nhìn mọi người rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nằm sấp xuống bàn không động đậy.

Bên trong phòng ngủ, ba người Vu Tú Tình cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách, lại kinh ngạc phát hiện không có một con rắn nào.

“Tốt quá, tốt quá.” Đám người Vu Tú Tình vỗ vỗ ngực, thật sâu thở phào. Bọn họ sợ rắn nhưng chỉ cần có Lý Quả, bọn họ liền không sợ.

Lý Quả vẫn ngồi bất động, một lúc lâu sau, mới không cam lòng quay về phòng, không thể không về a, nếu không thì cô ngủ ở đâu? Hơn nữa bọn họ cũng đã nấu cơm cho mình rồi.

Thế nhưng, lúc trở về phòng cô liền kinh ngạc phát hiện trời yên biển lặng, không hề có rắn cho cô bắt giống hai ngày trước, bởi vì hôm nay chúng không có bò đến.

Tâm tình Lý Quả cuối cùng cũng tốt lên, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rất vui vẻ. Nếu ngày nào cũng như vậy nữa thì cô liền thuê phòng dọn ra ngoài ở.

“Về rồi à, ăn cơm đi.” Lý Lan thấy cô, lập tức lấy cơm cho cô, săn sóc nói, vẫn là người thân tốt hơn.

Lý Quả vô cùng cảm động, nhận lấy hộp cơm đi đến bên bàn, im lặng vùi đầu ăn, cảm giác tự do thật tốt, tâm tình rất thoải mái.

“Quả Quả, lạ thật đấy, hôm nay không thấy người thân của cậu tới thăm. Chẳng lẽ chúng nó không thích cậu nữa rồi?” Vu Tú Tình chính là độc miệng, không đả kích cô cả người liền khó chịu.

“Đúng vậy a.” Hà Tiểu Ngân phụ họa, từ trước đến nay cô cùng Vu Tú Tình vẫn luôn một xướng một họa, vô cùng tổn thương người.

Lý Quả nghe xong, suýt chút nữa thì phun hết cơm ra, hóa ra bọn họ đều hy vọng rắn tới mỗi ngày sao? Thật quá đáng nha.

“Bọn chúng tới, các cậu tự đối phó, đừng tìm mình.” Cô có chút tức giận, cái gì gọi là bạn tốt? Giờ cô đã hiểu rõ rồi.

Đám người Vu Tú Tình vừa thấy cô giận lập tức cười lấy lòng, vội nói: “Ai da, Quả Quả, bọn mình không có ý này, chính là bọn chúng không làm hại cậu. Nếu đổi lại là bọn mình có thể sẽ không được như vậy, các cậu nói có đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy nha.” Hà Tiểu Ngân bên cạnh vội vàng gật đầu, không dám kích thích cô nữa, chỉ sợ cô thật sự trở mặt.

Lý Quả liền dịu xuống, nếu bọn họ đã nói như vậy, cô còn làm gì được nữa? Thấy chết mà không cứu sao? Hay là trốn tránh nhau?

Cô đang định nói chuyện thì bị một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt.

“Xin hỏi, các cô có thấy sủng vật của tôi hay không?” Thanh âm từ tính vang lên, ngoài cửa một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đứng, khẽ mỉm cười nhìn các cô.

Quá đẹp trai nha! Vu Tú Tình, Hà Tiểu Ngân cùng Lý Lan ánh mắt rực sáng, vẻ mặt si mê, nhìn chằm chằm đối phương, hoàn toàn không chú ý đến lời nói của người ta.

Sủng vật? Lý Quả nhíu mày một cái, vốn không muốn chú ý đến lại phát hiện mọi người đều không có lên tiếng, tò mò nhìn bạn tốt, lúc này mới phát hiện bọn họ vẫn đang nhìn chằm chằm người đàn ông ngoài cửa.

“Ở chỗ chúng tôi không có sủng vật, anh tìm nhầm chỗ rồi.” Thấy không ai nói chuyện, cô đành phải trả lời hắn.

Thế nhưng, không nghĩ đến, cô vừa dứt lời, Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân liền vọt đến cạnh cửa, vẻ mặt thẹn thùng.

“Sủng vật của anh là cái gì vậy? Em có thể tìm giúp anh.” Hai người đồng thanh nói, dáng vẻ hăng hái, tích cực.

Lý Quả nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, hai người này có lòng tốt như thế từ lúc nào vậy?

Mặc Nhật Tỳ khóe miệng hơi nhếch, cười như không cười nhìn hai hoa si trước mắt, sau đó ánh mắt lướt qua bọn họ hướng về phía Lý Quả.

“Là mấy con rắn.” Hắn thản nhiên nói, tao nhã lịch sự.

“Rắn?” Ngay lập tức, mấy tiếng kêu thất thanh vang lên, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đưa mắt nhìn nhau.

Mặc Nhật Tỳ gật đầu một cái, khiêm nhường hỏi: “Các cô đã thấy qua sao?”

Mấy cô gái đồng loạt gật đầu, giống như vô thức.

“Những con rắn đó là của anh?” Đột nhiên, Lý Quả cơm cũng không ăn, đứng lên đi đến bên cửa, mắt trợn to hỏi.

Mặc Nhật Tỳ cười híp mắt, gật đầu. “Đúng vậy, tôi để bọn nó ra ngoài đi dạo nhưng giờ lại không thấy bọn chúng. Xin hỏi bọn nó có phải đang ở đây hay không?” (anh có nhầm ko vậy, cho rắn đi dạo sao??????)

“Ném rồi.” Lý Quả vừa nghe đến những con rắn kia thật sự là của hắn thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, không khách khí nói. Nhớ lại hai ngày đau khổ qua vừa qua, cô liền phát hỏa.

Ném?

Mặc Nhật Tỳ không hề bất ngờ, vẻ mặt cũng không mấy thay đổi nhưng ánh mắt lại lóe sáng.

“Ai ném?” Hắn trầm giọng hỏi, không có nhìn ra được hắn đang tức giận.

“Cô ấy.” Lời vừa nói ra, ngay lập tức, hai ngón tay duỗi ra chỉ về phía Lý Quả, chính là Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân.

Lý Quả bị bọn họ bán đứng, lửa giận trong lòng liền dâng cao, không phải vì các cô mà là nghĩ đến mấy con rắn kia, cô không nhịn được càng giận hơn.

“Không sai, là tôi ném, sủng vật của anh bò đến phòng chúng tôi còn bò lên giường của tôi, anh có biết loại vật này rất nguy hiểm không? Ngộ nhỡ cắn chết người thì phải làm sao? Tôi còn chưa tìm anh tính sổ đó.” Cô giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi nói, hoàn toàn không quan tâm người đàn ông trước mặt là một soái ca, một chút cảm tình cũng không cho.

Mặc Nhật Tỳ yên lặng nhìn cô, sau đó dưới ánh mắt không thể tin của Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân mới nhã nhặn nói: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Hắn một lời hai ý, hàm chứa thâm ý.

“Không cần.” Lý Quả lập tức quả quyết từ chối, không cho hắn một vẻ mặt hòa nhã.

Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân rốt cuộc cũng sực tỉnh, bị lời của cô chọc cho tức chết, cô không cần nhưng bọn họ cần a.

“Quả Quả không hiểu chuyện, soái ca anh đừng để ý nhé. Đúng rồi, anh tên gì vậy? Có muốn chúng em giúp anh tìm về không?” Vu Tú Tình liền bày ra dáng vẻ hiểu rõ đạo lý, lén trừng mắt Lý Quả mấy lần.

“Đúng , đúng nha.” Hà Tiểu Ngân cũng phụ họa, vội vàng nói.

Hai người này sợ rắn muốn chết còn yêu cầu tìm giúp, Lý Quả nghe xong suýt chút nữa hộc máu, thấy sắc quên bạn. Cô cũng căm hận, trừng mắt liếc hai người kia một cái, lại chạy về tiếp tục ăn cơm.

Mặc Nhật Tỳ liếc mắt cũng nhìn thấu ý định của hai người này nhưng hắn chỉ hơi mỉm cười, sức quyến rũ vô hình liền tản ra khắp nơi.

“Cám ơn hai vị tiểu thư xinh đẹp, nhưng mà các cô biết bọn chúng bị ném đến chỗ nào sao?” Hắn vẫn giữ nguyên vẻ lịch sự, nhã nhặn nhưng lời của hắn chính là hỏi Lý Quả.

Lý Quả coi như không nghe thấy, tiếp tục cắm đầu ăn.

Thái độ của cô làm cho Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân lo lắng, lập tức chạy về phía cô, cướp đi cơm của cô còn vỗ vai cô.

“Mau nói cho người ta biết.”

Mặc Nhật Tỳ vẫn thản nhiên đứng bên ngoài không đi vào nhưng nhất cử nhất động bên trong hắn lại nắm rõ.

“Mình không biết ném ở chỗ nào cả.” Lý Quả tức giận, trơ mắt nhìn cơm bị cướp đi.

Vu Tú Tình e thẹn liếc nhìn người đàn ông đứng ở ngoài cửa bên ngoài, sau đó dí sát tai cô, vừa đe dọa vừa dụ dỗ: “Cậu mau nói đi, tối nay mình mời cậu ăn đại tiệc.”

Đại tiệc? Lý Quả một bụng lửa giận sau khi nghe câu này liền tức tốc hạ nhiệt, nước dãi suýt chảy xuống, đã lâu rồi cô không có ăn đồ ngon.

“Tôi ném vào bụi cỏ bên ngoài cách đây không xa, chỉ là không biết bây giờ còn ở đó không nữa.” Cô không khỏi có chút sung sướng khi người gặp họa, bởi vì cô tin rằng những con rắn kia sẽ không ngốc đến nỗi còn ở đó.

Nhưng là, cô vừa dứt lời, Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân đã chạy về phía Mặc Nhật Tỳ ở bên ngoài kia rồi.

“Soái ca, chúng em tìm giúp anh.”

Ai ngờ, Mặc Nhật Tỳ chỉ mỉm cười, từ chối hai người.

“Không cần, các cô sẽ sợ. Hay là mời bạn của các cô người đã ném sủng vật của tôi tìm lại giúp tôi, lát nữa tôi xin mời các vị mỹ nữ dùng cơm.” Ánh mắt của hắn hướng về phía Lý Quả cách đó không xa.

Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân tuy có chút không cam lòng nhưng vừa nghe trai đẹp có thể sẽ trở lại tìm mình, hơn nữa còn mời các cô ăn cơm, dĩ nhiên liền đồng ý.

“Quả Quả, cậu đi tìm giúp anh ấy đi.”

Dựa vào cái gì chứ?

Lý Quả tâm không cam lòng không nguyện, bĩu môi, vô cùng bất mãn đi phía trước, tuyệt không muốn quan tâm đến người phía sau, cho dù hắn có đẹp trai đến đâu đi nữa.

Mặc Nhật Tỳ đương nhiên biết cô gái phía trước kia rất miễn cưỡng, vẻ mặt lộ ra sự mất kiên nhẫn, cũng biết cô bị ép buộc.

“Kia, chính là chỗ này, tự anh tìm đi.” Đi một lúc, Lý Quả cuối cùng cũng dừng lại, chỉ bụi cỏ cách đó không xa, nhàn nhạt nói.

Mặc Nhật Tỳ nhìn về phía bụi cỏ, tuy bên trong đã không còn bóng rắn nhưng hắn biết cô nói là sự thật.

“Anh từ từ tìm đi, tôi về trước.” Lý Quả không muốn giúp anh, càng không muốn nhìn thấy bầy rắn kia. Cô đối với rắn không có thiện cảm lại càng không có cảm tình với người đàn ông này.