Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa

Chương 17: 017

Edit: Lazy Girl.

Lời Tiểu Hải nói làm Ngốc Mao không khỏi lâm vào suy tư.

Không sai, các đội viên của GI ngoại trừ Thẩm Tư Niên ra, từ trước đến giờ đều là những tuyển thủ hàng đầu quốc gia.

Hiện tại chỉ mới thay đổi người đi rừng mới. Mặc dù biểu hiện của người đi rừng mới này cho đến hiện tại đều đáng để chú ý, nhưng nó không phải là những màn trình diễn quá suất sắc. Làm sao lại có thể khiến cho cả đội GI trông như mới được vậy.

Bên này, CEO cũng cảm nhận được áp lực, quyết định tránh giao tranh, tập trung farm lính phát triển bản thân trước đã.

Ở một góc bản đồ con chỉ thấy biểu tượng chân dung của súng thần thoắt ẩn thoắt hiện đang đứng yên yên tĩnh farm lính.

Tô Hành cũng đoán được suy nghĩ của súng thần, nhưng sao có thể để yên cho hắn farm lính ngon ơ như vậy được.


Tô Hành thản nhiên cướp bùa xanh ở khu vwujc rừng đối diện, nhẹ giọng nói: "Tiếp theo đi ăn rồng lửa. Súng thần hẳn là sẽ đi xuống đường dưới farm lính, không thể để cho hắn thoải mái như vậy. Wave cùng Lão Ngư núp bụi ở đường dưới gϊếŧ hắn xong tới ăn rồng cùng tôi. Chu Lệnh Hành nhớ giữ chân xà nữ Cassiopeia một chút."

Thẩm Giai Niên nhìn theo bóng dáng của Tô Hành từ vị trí là một người khán giả, sợi dây căng thẳng trong lòng anh cuối cùng cũng được nới lỏng.

Tôn Hòa đã quyết định không hề sai, mà chính anh cũng đã không phí lời.

Tô Hành, chính là người mà bọn họ đang tìm kiếm.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Giai Niên tháo tai nghe xuống, đầu ngón tay có hơi ngứa ngáy.

Anh đưa tai nghe lại cho nhân viên, sang một bên, lấy hộp thuốc lá trong túi áo vest ra rồi bước ra ngoài.

Nhân viên công tác thấy Thẩm Giai Niên rời đi liền khó hiểu hỏi: "Anh liền cứ như vậy rời đi à? Anh không phải là huấn luyện viên sao?"


Thẩm Giai Niên quay đầu lại, tự tin cười: "Không cần xem nữa, một trận này đã phân thắng bại rồi."

Trừ bỏ người nhân viên ấy đang ngây ngốc ngạc nhiên ra, thì không một ai nhận ra được Thẩm Giai Niên rời đi.

Nửa sau của trận đấu cũng diễn ra rất nhanh, trong tai nghe của GI chỉ truyền đến từng đợt từng đợt âm thanh chỉ huy của Tô Hành.

"Tôn Hòa bắt đầu mở giao tranh."

"Súng thần đang E lên."

"Lão Ngư chắn Ashe lại."

"Đánh xà nữ Cassiopeia."

"Tôn Hòa nhảy vô tách họ ra đi."

"Rồng bạo chúa."

"Đánh Lee Sin."

"Rút lui."

"Không cần phải vội, trước tiên đánh sập ba trụ thủy tinh cuối cùng đã."

Ngay khi trên màn hình Tô Hành hiện lên dòng chữ "Victory."

Ánh đèn trên sân khấu bắt đầu nhấp nháy, từng đợt tiếng la hét truyền đến từ các khán giả có mặt tại hiện trường thi đấu.

Tô Hành tháo tai nghe xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình.


Một lúc sau, Chu Lệnh Hành vỗ vai cô.

"Đi, đi bắt tay."

Tô Hành ngước lên nhìn khán giả đang náo loạn. Cô đang đối mặt với năm khuôn mặt  tiều tụy vì vừa thua trận, và những đồng đội đang tươi cười bên cạnh cô.

Hóa ra, đây là thế giới của họ.

Không, kể từ giờ phút này, nơi này cũng đã trở thành thế giới của cô.

Tô Hành cố gắng kìm chế sự nỗi lòng của mình lại.

Đi theo Chu Lệnh Hành đến đối diện bắt tay với đối thủ.

Sắc mặt của năm người đó rất khó coi, thậm chí lúc nắm tay còn siết tay Tô Hành lại: "Cứ tưởng GI đã thuê một đại nhân vật gì ghê gớm lắm, cuối cùng còn không phải là nằm thắng à."

Gương mặt của Tô Hành không thay đổi, từ chối cho ý kiến.

Nhưng Chu Lệnh Hành sau khi nghe xong liền mở miệng: "Lợi hại hay không, không phải do cậu phán xét, " liếc nhìn Tô Hành bên cạnh, "chỉ có đồng đội của cô ấy mới có quyền phán xét."
Cái người vừa mỉa mai Tô Hành cũng không lên tiếng nữa, nhanh chóng buông bàn tay Tô Hành ra, quay mặt đi.

Sau khi bắt tay xong, năm người quay lại thu dọn trang thiết bị của mình. Tô Hành tạm chưa có thiết bị riêng nên đứng bên cạnh chờ.

Ngay khi cô vừa thả lỏng người thì cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới, mí mắt cô bắt đầu sụp xuống.

Chu Lệnh Hành thấy thế liền hiểu rõ cười, nhẹ giọng nói: "Lát nữa không có việc gì, cô lên xe trước chờ đi."

Tô Hành cũng không miễn cưỡng, thuận theo gật đầu rồi rời khỏi sân khấu.

MVP trận đấu này là Tôn Hòa.

Khi biết người mà mình cần phải phỏng vấn là Tôn Hòa, Miya nhẹ nhàng thở ra. Cô sợ rằng nếu mình đi phỏng vấn Tô Hành thì khung cảnh chắc chắn sẽ không hề hài hòa.

Miya cầm kịch bản, hướng Tôn Hòa nở nụ cười: "Hòa Thần, biểu hiện ở ván đấu này của anh thật sự suất sắc, đặc biệt là ở những tình huống giao tranh. Lần nào anh cũng là người đóng vai trò quyết định."
Tôn Hòa ôn tồn cười: "Cũng không hẳn, chủ yếu vẫn là do Sleeping chỉ huy tốt."

Dưới đài truyền đến từng trận reo hò, Miya không thể chịu đựng được nữa. Nếu có thể, cô không hề muốn nhắc tới người kia tí nào.

Nhưng bên này, tổng đạo diễn đang giơ tấm bảng nhắc nhở kịch bản lên. Chữ viết trên tấm bảng rất qua loa, như được viết vội lên vậy —— "Hỏi Sleeping"

Miya cắn môi: "Sleeping, với tư cách là một người đi rừng mới của đội, cũng là chỉ huy? Tôi thật sự không nhìn ra được, haha."

Tôn Hòa nhanh chóng trả lời: "Đúng vậy, thực lực cá nhân của Sleeping rất mạnh, nhưng đây là trận thi đấu đầu tiên của cô ấy nên có thể không biểu hiện ra rõ lắm."

Nhìn thấy Miya không hề trốn tránh đề tài về Tô Hành, Tôn Hòa bất chấp tất cả nói: "Không thấy cũng đâu nhất thiết là sự thật. Dù sao thì cô ấy cũng là một nữ tuyển thủ nên sẽ có rất nhiều tranh cãi."
Tôn Hòa liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục nhìn vào máy quay: "Tranh luận vẫn luôn tồn tại. Nó sẽ không tăng lên vì cô ấy là nữu tuyển thủ, cũng không giảm đi vì thực lực của cô ấy. Nhưng mặt khác, tranh luận cũng đã khiến mọi người chú ý đến. Cảm ơn các bạn dã chú ý theo dõi."

Miya trong lòng tỏ ra khinh thường, nói thì giỏi lắm, cô lại chẳng thấy Tô Hành có năng lực gì.

Nhưng vẫn cười hỏi: "Vậy Hòa Thần cảm thấy hiện tại, Sleeping với Thẩm Tư Niên, ai tốt hơn?"

Tôn Hòa nhíu mày, vấn đề này có chút bén nhọn.

Suy nghĩ một lúc liền mở miệng: "Thẩm Tư Niên cũng có chỗ tốt, Sleeping cũng có chỗ tốt, tất cả đều nỗ lực cố gắng. Phân biệt tốt xấu cũng không có ích gì, nhưng xét về thao tác cùng ý thức thì Sleeping nhỉnh hơn chút."

Khán giả ở dưới ồ lên.

Miya lại cười ngọt ngào: "Được rồi, cảm ơn Hòa Thần đã trả lời phỏng vấn. Lại lần nữa, chúc mừng GI giành được thắng lợi ngày hôm nay."
Khi Tôn Hòa cùng những người khác lên xe, Tô Hành đã ngủ say, tự động che chắn khỏi mọi sự can thiệp từ bên ngoài.

Bọn họ lại không biết rằng, trên mạng đang bùng nổ vì những lời nói của Tôn Hòa.

Rất nhiều fan đều để lại nhiều bình luận dưới trang Weibo chính thức của GI.

【 Xin lỗi, với tư cách là người xem toàn bộ trận đấu, tôi không hề thấy thao tác cùng ý thức của Sleeping tốt chút nào. 】

【 Kể chuyện cười cho mọi người nghe, Sleeping có thao tác cùng ý thức tốt kìa. 】

【 Mới thắng có một trận mà cái đuôi đã vểnh hết lên trời, ha hả 】

【 Nói một cách chính xác thì thao tác của Sleeping tốt hơn Thẩm Tư Niên nhiều. 】

【 Lầu trên, anh không thấy tổng giám đốc của GI còn không thèm quan tâm đến cô ấy cả trận đấu sao? Cô ấy không đe dọa người khác, và người khác cũng không gây áp lực lên cô ấy. tất nhiên là biểu hiện tốt hơn Thẩm Tư Niên rồi. 】
【 Còn nói cái gì mà Sleeping chỉ huy?? Một đội tuyển chuyên nghiệp mà lại để cho nữ tuyển thủ mới gia nhập đội chỉ huy?? 】

【 Nhưng nếu cả trận đấu thực sự đều do Sleeping chỉ huy.... thì đâu có gì là khó hiểu khi Tôn Hòa lại khen cô ấy đâu. 】

【 Không biết mọi người có phát hiện ra Sleeping sau khi kết thúc trận đấu liền lui xuống sân khấu không?  】

【 Chính xác!!! Tôi cũng thấy!! 】

【 Cô ấy lên sân khấu mà còn đeo khẩu trang nữa, đúng là tự tìm chết mà. 】

【 Thành thật mà nói, tôi cũng tò mò không biết Sleeping rốt cuộc trông như thế nào 】

【 tò mò +1】

【+2】

【+10086】

Wave vuốt đến đây thì tắt màn hình điện thoại.

Chỉ là trên mặt cậu không còn là nhếch mép cười nữa, mà toàn bộ đều là tức giận.

Wave quay đầu lại nhìn Tô Hành vẫn đang ngủ say, bực bội nhét điện thoại vào lại trong túi.
Bình tĩnh lại nào.

Xe buýt chạy không nhanh, nhưng nửa tiếng sau vẫn đến căn cứ, mấy người bọn họ tôi nhìn anh anh nhìn tôi nhìn cô gái đang ngủ yên bình, lần đầu tiên cảm thấy vấn đề này thật nan giải.

Tôn Hòa nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người đàn ông mập mạp đang cố thu mình lại thành quả bóng để giảm bớt sự hiện diện của mình: "Lão Ngư, " sờ sờ cằm, "Kêu cô ấy trở về phòng ngủ đi."

Lão Ngư có tật giật mình, thiếu chút nữa ngồi bịch xuống, trên mặt tràn đầy vẻ không tin nổi: "Em, em, em gọi như thế nào? Không phải nói đánh thức cô ấy sẽ rất nguy hiểm sao?"

Chu Lệnh Hành cười khẽ: "Người gặp nguy hiểm là cô ấy, không phải cậu. Được rồi, mấy người về nghỉ ngơi trước đi."

Sau đó, người đàn ông vội vỗ nhẹ vào lớp bụi không hề tồn tại trên quần mình, "Tôi đợi cô ấy tỉnh."
Tôn Hòa hướng Chu Lệnh Hành gật đầu, lại hướng sang Lão Ngư cùng Wave: "Đi thôi, chúng ta đi họp kiểm điểm trước đã."

Wave nhăn nhó: "Bọn họ không phải họp kiểm điểm sao?"

Tôn Hòa nhướng mày: "Hôm nay, người xảy ra vấn đề sai lầm nhất là cậu cùng Lão Ngư, bọn họ có tới hay không đều không quan trọng."

Hai thanh niên sụt sùi, cuối cùng đành ủ rũ bước xuống xe.

Ai không rõ tình huống còn tưởng rằng  bọn họ vừa thua trận nữa cơ.

Trên xe cũng an tĩnh lại, Chu Lệnh Hành nhìn về phía Tô Hành.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu vào tóc, lông mày và mũi của cô gái trẻ. Khuôn mặt cô nửa tối nửa sáng càng làm cho ngũ quan trở nên xinh đẹp hơn. Mái tóc dài đen nhánh làm cho làn da của cô trở nên trắng trẻo lạ thường.

Hô hấp của Tô Hành đều đều, bình tĩnh đến yên bình.
Chờ đến khi Chu Lệnh Hành hoàn hồn trở lại thì anh đã bước đến bên cạnh Tô Hành. Không hiểu tại sao, anh có chút nôn nóng, đơn giản ngồi xuống.

Ngay khi ngồi xuống, Chu Lệnh Hành liền hối hận.

Xe buýt không tính là nhỏ, nhưng khoảng cách giữa hai hàng ghế khiến Chu Lệnh Hành không thể duỗi chân, vì vậy mà anh luôn ngồi ở ghế đơn ở hàng đầu tiên.

Vừa định đứng dậy, trên vai đột nhiên có trọng lượng.

Người đàn ông nghiêng mặt sang nhìn, Tô Hành thế mà lại dựa vào anh ngay khi anh chỉ vừa mới ngồi xuống có hai giây.

Mùi dầu gội thoang thoảng vẫn còn vương vấn trên tóc cô.

Tháng 4, đột nhiên cảm thấy có một tia khô khốc.

Chu Lệnh Hành giằng co ba giây liền thỏa hiệp.

Chậm rãi móc di động ra, co chân ngồi xuống.

Lần này Tô Hành ngủ đến khi mặt trời lặn.

Thẳng cho đến khi Chu Lệnh Hành chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Buổi tối 8 giờ, người con gái mới từ từ tỉnh dậy.

Tô Hành tỉnh dậy, cảm thấy cổ có hơi đau nhức.

Chu Lệnh Hành ngủ không sâu, nên anh đã tỉnh dậy ngay khi Tô Hành có động tĩnh.

Anh nhìn Tô Hành ánh mắt vẫn còn đang mông lung, không nhanh không chậm, xoa xoa cổ: "Tỉnh?"

Tô Hành giật mình khi nghe thấy giọng đàn ông đột nhiên phát ra, ngước mắt nhìn kỹ lại, lúc này mới thấy vẻ mặt ủ rũ của Chu Lệnh Hành bên cạnh.

"Sao anh lại ở đây, mọi người đâu?"

Thanh âm của cô gái lúc này còn hơi nghẹn ngào, không hề khó nghe, thậm chí còn có chút gợi cảm.

-----

Dịch giả có lời muốn nói:

Lúc mới đầu dịch mấy chương đầu, do không biết ai lớn tuổi hơn ai nên cho đại mấy cái danh xưng. Viết một hồi tự dưng giờ lú luôn. Không biết mấy chap khác danh xưng có thống nhất không nữa :V :v :v