Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 38: Cơm chiều

Nếu không phải vị trí trước người Tần Dĩ Mục rất nhỏ, Đan Kì Diệp thế nào cũng phải đi vào, che ở trước mặt hắn.

Ai biết omega có phải có âm mưu gì hay không, vạn nhất thừa dịp hắn chưa chuẩn bị chụp một tấm ảnh, vậy thì Tần Dĩ Mục càng nói càng không rõ rồi.

Thế nhưng, giờ phút này Đan Kì Diệp đã bật chế độ bảo vệ, ở một nơi im lặng như thư viện cũng có hơi bất ngờ.

Vẻ mặt nhìn omega kia đột nhiên không kiên nhẫn, chợt quay đầu cười hỏi: “Làm sao vậy ngồi cùng bàn?”

Omega kia nhìn thấy, tức giận thở cũng bắt đầu kinh sợ.

Người này là ai!

Tần Dĩ Mục nói: “Ngồi tốt.”

Đan Kì Diệp không muốn ngồi xuống, ngược lại còn muốn đi tới đổi diện, đem cái omega kia kéo lên đá đi, nhưng Tần Dĩ Mục đã mở miệng, hắn cũng không thể không cho ngồi cùng bàn mặt mũi, vì thế hắn yêu cầu nói: “Vậy hai chúng ta đổi vị trí đi.”

“Không đến mức đó? Thực cho tôi là sài lang hổ báo sao?” omega kia đều bị hai người làm tức giận đến nở nụ cười, hắn vừa ngồi xuống chỗ này, cái gì cũng chưa nói, hai người này hồi hộp như vậy làm gì? Hắn nếu thực muốn làm gì, ngay sau đó có phải sẽ báo cảnh sát bắt hắn đúng không?

Omega cười nhạo một tiếng, “Một alpha mà tránh ở phía sau omega, cậu cũng không sợ mất mặt.”

Đan Kì Diệp nhíu mày, “cậu là một omega làm việc gì cũng phải tự mình làm, ngay cả một alpha giúp đỡ cậu cũng không có, cậu cũng có thể mở miệng ra nói như vậy.”

“Cậu—-!” omega kia vỗ bàn, nâng tay giận bừng bừng chỉ tay vào hắn.

Đan Kì Diệp không né tránh, chỉ đợi hắn ra tay, hai người bọn họ nếu đánh thật, ai có hại ai có lợi nhìn một cái liền biết.

Nếu ra tay trước không chiếm được lý, Đan Kì Diệp đã sớm đem người túm ra ngoài dạy dỗ, còn cần phải phiền toái như vậy sao, đứng ở đây nói chuyện vô nghĩa.

Nhưng mà, không đợi omega ra tay, ngay sau đó, Tần Dĩ Mục liền ôm lấy eo hắn, kéo hắn qua một bên.

Đan Kì Diệp đứng ở một bên, mờ mịt nhìn hắn: “Ngồi cùng bàn…..?”

Tần Dĩ Mục mở ra nước ấm mang theo, “Uống một ngụm.”

Đan Kì Diệp liếm môi cánh hoa khô khốc, vừa rồi nói nhiều lắm, chính hắn cũng không ý thức được không đúng, nhưng giờ phút này dừng lại liền có thể cảm giác miệng hơi khô.

Ly nước Tần Dĩ Mục đưa qua rõ ràng không giống loại dùng một lần ở bên ngoài, cái ly này là màu đen, có cảm giác vừa nhẹ vừa cổ xưa, càng nghiêng về phong cách thể thao hơn.

Uống một ngụm.

Nghĩ là nước khoáng, thế nhưng vào miệng lại hơi ngọt.

Không nặng, giống như lông chim chạm nhẹ lên mặt nước, hương vị thực nhạt, nhưng lại ngoài ý muốn uống ngon.

Sau đó Đan Kì Diệp lại uống một ngụm.

Cảm giác bên trong còn có mùi hoa.

“Ngồi cùng bàn, nước này được ngâm với gì?” đóng nắp lại, còn hơn phân nửa ly, hắn không uống được nữa, thế nhưng có thể hỏi cách làm, lúc về lại tự mình làm cho mình một ly.

Rất phù hợp với khẩu vị của hắn.

Tần Dĩ Mục nhận lấy cái ly một lần nữa mở ra, nói: “bảo mật.”

Đan Kì Diệp kêu rên một tiếng, nắm tay đặt trên tay Tần Dĩ Mục, còn không kịp làm nũng xin cách làm, chỉ thấy Tần Dĩ Mục nâng tay, đem nước trong ly nước hất thẳng vào mặt omega kia!

—-“a!” omega kia hoảng sợ, tất cả xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp né tránh, chờ phục hồi tinh thân thì đã ướt sũng.

Có lẽ bởi vì không phải là nước khoáng, nên khi bị hắt vào còn có cảm giác dinh dính.

Omega kia nháy mắt muốn tan vỡ, không để ý mình đang ở nơi nào, lớn tiếng: “Tần Dĩ Mục cậu điên rồi sao? Cậu sao dám đối xử với tôi như vậy!”

Đan Kì Diệp cũng mơ màng, tâm nói, đúng vậy, cậu sao có thể đối với hắn như vậy—- nước kia là vô tội!

Tôi mới uống được mấy miếng!

Sớm biết cậu muốn hắt hắn, tôi dù thế nào cũng phải uống thêm mấy miếng.

Đan Kì Diệp hít mũi, ngồi xổm bên người Tần Dĩ Mục, hai tay đặt lên đùi đối phương, ngửa đầu nhìn đối phương vẻ mặt miễn bản là tủi thân biết bao nhiêu, “Ngồi cùng bàn ~”

“Trở về nói cho cậu.”

“Được.”

Đan Kì Diệp nháy mắt không tức giận.

Duyên dáng đứng sang một bên, đột nhiên phát hiện mấy quyển sách đặt trước người Tần Dĩ Mục bị ảnh hưởng tới, hắn vội vàng đem sách kéo lại, dùng khăn giấy ở phía trên cẩn thận đè xuống—- không thể dùng sức chà lau, trang giấy yếu ớt sẽ chịu không nổi.

Nhân viên quản lý mặc đồng phục đi tới đây, hơi hơi hạ thấp người, nói: “Vị tiên sinh này, thư viện cấm lớn tiếng ồn ào.”

Môi omega vừa mở lại đóng, ấp a ấp úng nửa ngày  một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói ra, bộ dạng chật vật như thế, bị mọi người trong thư viện đều thấy!

Cả đầu óc đều là một màn xấu hổ của mình, hít sâu mấy hơi, omega tức giận trực tiếp dùng đầu đập vào trên bàn.

Chỉ nghe ‘cộp’ một tiếng, người liền không động đậy gì.

Đan Kì Diệp đem sách đặt qua một bên, muốn từ phía dưới nhìn xem người nọ là giả vờ hay là thật sự.

Nếu thật té xỉu, đó là bị tức ngất, chính là tự mình làm cho mình ngất.

Nếu là cái sau, omega kia cũng thực đủ độc ác.

Trách không được có thể ép Tần Dĩ Mục đến bây giờ, bộ dạng của hắn còn ngoan như vậy, nếu thật sự nghiêm túc, chẳng phải là diễn viên chuyên nghiệp rồi sao?

Hơn nữa omega được chăm sóc đặc biệt, nếu thật sự khóc lên, vậy thì Tần Dĩ Mục có nhảy vào sống hoàng hà cũng không rửa sạch được.

Nhân viên quản lý nhíu mày, không có phản ứng quá lớn, hình như đối với trường hợp này rất quen thuộc, ngược lại còn thảnh thơi hỏi một câu: “Vị tiên sinh này, là bạn của ngài sao?”

Đan Kì Diệp vội vàng lắc đầu, “không phải, không biết, chưa thấy qua.”

Trực tiếp phủ nhận ba lần.

Kiên quyết không muốn cùng omega này có quan hệ gì, nhìn thấy đầu ngón tay của đối phương nhẹ nhàng nhúc nhích, Đan Kì Diệp không cần đoán cũng biết, người này là đang giả vờ.

Nhân viên quản lý cũng không nhiều lời, trực tiếp ấn vào nút trên lỗ tai, “Trên lầu cho một người xuống, có một omega té xỉu, có thể là còn sự sống, mau chóng cho người đưa lên. Lặp lại, trên lầu….”

“phụt!” Đan Kì Diệp ở một bên trực tiếp phụt cười.

Nhân viên quản lý liếc mắt nhìn hắn, có gì mà cười, rất buồn cười sao, vì sao phải cười?

Không đợi nhân viên quản lý mở miệng, Tần Dĩ Mục nâng tay đem Đan Kì Diệp che ở phía sau, động tác tùy ý, hình như cũng chỉ là trùng hợp, nhưng cố tình lại đúng dịp  như vậy, đem Đan Kì Diệp che ở phía sau.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, nhân viên quản lý yên lặng thu lại tầm mắt.

Vừa lúc đồng nghiệp đi từ phía sau tới, mấy người liền đem omega ngất xỉu kia nâng đi.

Vì cam đoan trong lúc đó mấy người không có tiếp xúc, bọn họ còn chọn dùng cáng nguyên thủy nhất, đem người đưa lên trên, mọi chuyện đã được chuẩn bị.

Nhân viên quản lý đem omega kia đi, chuyện này giống như một khúc nhạc đệm, Đan Kì Diệp ngồi nhàm chán, dứt khoát cọ vào bên người Tần Dĩ Mục, “Ngồi cùng bàn, chúng ta….”

“không được.”

Đan Kì Diệp bị nghẹn, chợt căm giận nói: “Tôi còn chưa nói cái gì?”

Tần Dĩ Mục từ từ nâng mắt, nói từng chữ từng chữ: “đều không được.”

Đan Kì Diệp: “…..”

Ngồi cùng bàn, cậu thật nhẫn tâm.

Tần Dĩ Mục đưa bài tập cho hắn, “viết.”

Đan Kì Diệp thở dài.

Nghĩ tới lúc trước mình ra ngoài chơi, đều lấy cớ đi ra ngoài học hoặc là ra ngoài học cùng bạn bè, sau đó cùng anh em đi phóng túng.

Không nghĩ tới, tới trung học thật sự là dùng tới.

Thực sự đi ra ngoài cùng bàn bè học tập.

Bình thường Đan Kì Diệp cuối tuần cũng sẽ học tập, chỉ là không giống với Tần Dĩ Mục, ở thư viện ngồi lâu như vậy.

Có lẽ cũng bị bầu không khí im lặng cuốn hút.

Đan Kì Diệp cũng theo Tần Dĩ Mục làm không ít đề.

Chờ cảm giác mệt mỏi, ngẩng đầu thả lỏng gân cốt rồi tiếp tục làm, mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Vội vàng cầm lấy di động nhìn, “đã bảy giờ rồi sao?”

Thư viện vẫn mở đèn cảm ứng, chính là loại từ ánh sáng bên ngoài biến thành ánh sáng của đèn.

Khi bạn chăm chú làm một chuyện gì đó, căn bản không để ý mình đang ở nơi đâu, có ánh sáng gì thay đổi.

Đan Kì Diệp cắn cắn môi dưới, nhìn thấy bài tập mình làm được hơi không dám tin, hắn thế nhưng thật sự dùng thời gian một ngày viết xong tất cả bài tập.

Còn cả viết phạt của Tần Dĩ Mục—- ngồi cùng bàn của hắn ban ân dấu ngắt câu không cần chép lấy về!!!

Đan Kì Diệp vẫy vẫy cổ tay, mơ màng cảm giác được đau đớn, sau này nhất định chú ý thời gian, tuyệt đối không học tới trễ như vậy nữa.

Lại nhìn bên cạnh, Tần Dĩ Mục vẫn duy trì hiệu suất cao như trước, chia đều cứ mười phút là xong một đề…. Viết ra toàn bộ cách giải khác nhau.

Tần Dĩ Mục tuy rằng không nói, nhưng Đan Kì Diệp đều thay hắn mệt đến phát hoảng, bỏ bút xuống, kiễng hai đầu ngón tay, ở trên bàn làm thành hai cái chân đi về phía trước, sau đó lén lút dùng bụng ngón tay đụng vào ngòi bút của Tần Dĩ Mục, chờ hắn nhìn qua, nhỏ giọng nói: “Ngồi cùng bàn, cậu có mệt không?”

“không.” Nói xong, Tần Dĩ Mục khép sách lại, “mệt mỏi?”

Đan Kì Diệp lắc đầu, sau đó suy nghĩ lại lại gật đầu.

Tần Dĩ Mục nhíu mày.

“Có mệt hay không không quan trọng, tôi cảm giác, bây giờ tôi có thể cùng cậu viết một lúc, nhưng mà chúng ta vùi đầu học tập như vậy đối với thân thể cũng không tốt, nếu không, nghỉ ngơi một lúc trước, chờ lát nữa lại tiếp tục học được không?”

Đan Kì Diệp chính là một miếng cơm cũng chưa ăn.

Cả ngày hôm này ngoại trừ điểm tâm sáng và nước Tần Dĩ Mục mang đến, còn lại, hắn ngay cả uống cái khác cũng chưa uống qua.

Tự mình nghĩ còn cảm thấy thực thảm.

Đan Kì Diệp thấy Tần Dĩ Mục không có phản ứng gì, liền cho rằng hắn ngầm thừa nhận suy  nghĩ của mình, nói: “Ngồi cùng bàn, chúng ta đi thôi.”

“ừ.”

Thời gian quả thật không còn sớm, bài tập cũng đã làm gần xong, tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Lúc này Đan Kì Diệp kích động vỗ bàn, “chúng ta đi ăn cơm đi! Đi ăn đồ nướng được không?”

Lúc trước có hẹn nhau đi ăn đồ nướng, vừa lúc thừa dịp này đi ra ngoài bổ sung.

“được.” Tần Dĩ Mục đối với ăn cái gì, đi đâu ăn cũng không có ý kiến gì, chỉ cần Đan Kì Diệp thích, tự hắn chọn nơi đi là được rồi.

“Đi một chút đi.” Đan Kì Diệp kéo Tần Dĩ Mục đi ra ngoài, đem bài tập trên bàn ném không còn một mảnh, vẫn là Tần Dĩ Mục nhắc nhở hắn một câu, hắn mới phục hồi tinh thần lại, cầm lấy bài tập.

Vì thuận tiện, cũng cho bớt việc, Đan Kì Diệp ra cửa trực tiếp ngoắc taxi.

“bác tài, đi chợ đêm.”

“được.”

Bác tài đồng ý, trên tay nhanh chóng thay đối tay lái.

Đan Kì Diệp hỏi; “Ngồi cùng bàn, cậu muốn đi quán đồ nướng lúc trước, hay là đi nơi khác?”

Tần Dĩ Mục nói: “Tùy cậu.”

Đan Kì Diệp nhíu mày, trong đầu nháy mắt nhảy ra một suy nghĩ, hơi cười cười nâng cằm với đối phương, nhếch mày nói: “tùy tôi? Tôi muốn ăn đồ cậu nướng được không?”