Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 18: Mang ơn đội nghĩa

Từ Ung Thành đến Vân Hoa Môn, cũng không mất quá nhiều thời gian. Trên đường Chu Thương tranh thủ hỏi thăm hai vị đệ tử tin tức của đệ đệ, cũng không biết là do hai người giả ngu hay tuổi trẻ không hiểu ám chỉ, từ đầu tới đuôi đều không đề cập tới việc đó.

Tới ngoài đại điện Vân Hoa Môn, đoàn người đáp phi hành kiếm xuống dưới. Chu Thương cuối cùng cũng nhịn không được, đem lời muốn hỏi nói ra trực tiếp: “Hai vị tiểu hữu, cũng không biết tên đệ đệ không nên thân kia, gần đây có biểu hiện hối cải tốt hay không?”

Không Hầu dẫn đường phía trước nghe vậy, quay đầu lại cười sáng lạng với Chu Thương, làm Chu Thương không tự giác được tăng thêm hai phần tính nhiệm.

“Thỉnh môn chủ yên tâm, vị Nguyên Anh tu sĩ này tuy đã phạm đại sai, nhưng chưởng môn sư bá từ trước đến nay xử sự công bằng, chỉ là đem hắn an bài trong phòng yên tĩnh, cũng không có làm gì khác.” Không Hầu trên mặt cười rộ lên, mang theo vài phần trẻ con ngây thơ.

“Hành Ngạn chưởng môn nhân phẩm tốt, tại hạ thật không có ý này. Chỉ là lo tên đệ đệ không nên thân đã làm phiền quý phái.” Chu Thương thở phào nhẹ nhõm, không có dùng tư hình thì tốt, lần này trở vềm hắn liền đem cái hỗn trướng này nhốt lại trong viện, không cho đi chỗ nào nữa.

Không Hầu thấy Chu Thương như vậy, không nói thêm gì, quan cảm với Chu Thương phai nhạt vài phần. Mấy năm nay, nàng lãnh linh thạch của Ngự Tiêu Môn không ít, cho nên đối với môn phái này tự nhiên có hảo cảm, không nghĩ tới môn chủ mới nhậm chức lại như vậy……..

Không phải nói vị môn chủ này không tốt, mà là dung túng thân nhân quá mức, không biết quản thúc, đồng nghĩa trợ trụ vi ngược. Cái tên Nguyên Anh tu sĩ kia dám kiêu ngạo, ương ngạnh như thế còn không phải là do ỷ vào vị huynh trưởng này sao?

Bước vào chính điện Vân Hoa Môn, Không Hầu liền đứng một bên nghe sư phụ cùng Tùng Hà phong chủ hàn huyên, hai người có lẽ là chỗ quen biết cũ, nói đến vui vẻ vô cùng, chỉ là không ai chủ động nhắc tới việc của Nguyên Anh tu sĩ Chu Hưng.

Hai người trò chuyện, liền nói đến việc giáo đồ đệ.

“Sau có thể cùng đệ tử Lưu Quang Tông so sánh, ba cái đồ đệ này của ta đều không nên thân.” Vong Thông rung đùi đắc ý, tự cho là khiêm tốn nói: “Lão đại hai năm trước mới đột phá Kim Đan Kì, lão nhị gần đây bế quan, cũng không biết có thể đột phá thành công hay không?”

“Vong Thông huynh khiêm tốn, Thành Dịch cùng Đàm Phong mới có bao nhiêu tuổi tác, liền có tu vi như vậy, phóng nhãn toàn tu chân giới, cũng là người xuất sắc.” Tùng Hà phong chủ tâm tình giống như lá trà trong tách vậy, quay cuồng đến khó chịu.

Toàn bộ Tu chân giới, ai không biết Vong Thông thu được hai hảo đồ đệ, mấy năm trước còn thu được Ngũ linh Căn thiên tài đệ tử, lúc này chạy đến trước mặt hắn nói cái gì không nên thân, còn không phải là muốn hắn khen một chút sao? Đều là lão nhân sống đến mấy trăm năm, còn không hiểu rõ nữa hay sao?

Tùng Hà nội tâm bực tức, trên mặt còn phải duy trì mỉm cười, đem mấy đồ đệ Vong Thông từ đầu đến chân khen một lần.

“Nơi nào nơi nào, bọn chúng còn trẻ, không gánh vác được nhận khích lệ của phong chủ.” Vong Thông ngoài miệng khiêm tốn, trên mặt lại viết hai chữ đắc ý.

Chu Thương ngồi bên cạnh muốn nói, lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Hiện tại nghe Tùng Hà khen đồ đệ Vong Thông, vội vàng vuốt theo: “Vong Thông phong chủ thật biết cách dạy đồ đệ, làm tại hạ bội phục. Chân truyền đệ tử còn nhỏ tuổi đã là Trúc Cơ tu vi, làm việc chu toàn, khiến tại hạ hâm mộ không thôi. Tạ hạ dạy đệ đệ không nghiêm, làm phiền đến quý phái.”

Vong Thông cùng Tùng Hà nói chuyện nửa ngày hừ lạnh: “Chu môn chủ đúng là quá khiêm nhường, đệ đệ này của ngài còn muốn nạp tiểu đồ đệ ta thiếp đâu.”

Chu Thương sắc mặt cứng đờ, cảm thấy da mặt như đang bị thiêu đốt, mất mặt cực điểm. Hắn biết đệ đệ từng đùa giỡn hai vị thân truyền đệ tử, không nghĩ tới trong đó lại có đệ tử của Vong Thông.

Quay đầu thiếu nữ mắt ngọc mài ngài yên tĩnh đứng phía sau, Chu Thương vẻ mặt đau khổ hành lễ, “Không Hầu cô nương, xá đệ vô lễ, tại hạ thay hắn bồi tội.”

Không Hầu vội vàng né tránh lễ này, mặt đầy kinh ngạc nói: “Chu môn chủ, ngài như vậy là làm khó Không Hầu, Không Hầu tuy tuổi nhỏ nhưng cũng hiểu không thể giận chó đánh mèo, thỉnh môn chủ trăm ngàn lần đừng như thế.”

Đệ đệ làm sai, ca ca nhận lỗi tính là cái gì?

“Chu môn chủ, đồ đệ này của ta còn nhỏ, không chịu nổi lễ của ngươi.” Vong Thông đứng lên, ngăn giữa Chu Thương và Không Hầu, làm Chu Thương thế nào cũng không thể đem cái lễ này hướng Không Hầu, “Nếu đã nhắc tới việc này, chúng ta liền ngồi xuống từ từ nói.”

Chu Thương trong lòng khổ, lại không thể không theo lời ngồi xuống.

Tùng Hà ngồi bên cạnh, nhấm nháp tách trà, thái độ tuyệt đối không mở miệng, chuẩn bị an tĩnh từ đầu tới đuôi.

Một đĩa điểm tâm được mang đến trước mặt, hắn nghiêng đầu nhìn lại, đúng là Vong Thông tiểu đồ đệ Không Hầu.

Không Hầu chỉ đĩa điểm tâm, híp mắt cười với Tùng Hà, rồi thối lui đứng sau Vong Thông. Tùng Hà bắt đắc dĩ thở dài, Vong Thông lão bất điểm này, vận khí thu đồ đệ tốt, làm cho người cùng thế hệ không khỏi hâm mộ.

Lưu Quang Tông tuy không thiếu đệ tử thiên phú, nhưng thu chân truyền đệ tử chú ý duyên phận, hắn ở tông môn nhiều năm như vậy, cũng không tìm thấy cái hợp tâm đệ tử.

“Chu môn chủ, ngươi hẵn là biết quy củ Vân Hoa Môn. Vô cớ ức hiếp bá tánh, đùa giỡn nữ tử, cho dù có giết cũng không quá đáng.” Nói đến chính sự, Vong Thông trên mặt biểu tình phi thường nghiêm túc, “Hắn ở địa hạt do Ngự Tiêu Môn quản lí làm những việc gì ta không can dự, nhưng tới Ung Thành, liền phải thoe quy củ Vân Hoa Môn ta.”

“Vong Thông phong chủ, xá đệ phạm phải đại sai, là lỗi ở ta quản giáo không nghiêm, xin người nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, thỉnh giơ cao đánh khẽ.” Chu Thương đứng lên, vái sâu Vong Thông một cái.

Tu vi Vong Thông cao hơn Chu Thương, lễ này hắn có thể thoải mái nhận.

“Chu Thương, mặc kệ là người thường hay là tu sĩ, đều phải có chừng mực, ngươi che chở đệ đệ là không sai. Nhưng bá tánh bị hắn khi dễ, cũng là người thân, là hài tử của người khác, ngươi nói ai cho họ một cái công đạo đây?”

Chu Thương biết Vong Thông nói đúng, hắn đuối lí, nữa chữ cũng không dám phản bác.

“Hắn lần này đùa giỡn chính là đệ tử Vân Hoa Môn, các nàng có Vân Hoa Môn chống lưng. Nhưng nếu hắn là đùa giỡn nữ tử bình thường, vậy những nữ tử vô tội đó có ai tới chống lưng?”

Không Hầu phát hiện, ngày thường sư phụ cười hề hề trước mặt nàng, nghiêm túc lên lại có khí thế đến như vậy, nàng đứng sau lưng sư phụ cũng không dám thở mạnh, càng đừng nói đến Chu Thương ở trước mặt, lúc nào đã mồ hôi đầm đìa.

“Đệ đệ của Chu Thương ngươi là người, còn những người khác liền không tính?” Vong Thông lạnh giọng nói một câu, “Ta nếu là ngươi hôm nay liền không dám vì hắn mà cáo tội, bởi vì không có mặt mũi mà nói ra.”

Chu Thương biết Vong Thông nói không sai, chính là hắn chỉ có một đệ đệ duy nhất này, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn chết trong tay Vân Hoa Môn? Chu Thương rơi vào đường cùng, đầy phải nhìn Tùng Hà cầu cứu, nhưng lúc này Tùng Hà bận uống trà, ăn điểm tâm không có quan tâm đến hắn.

“Thỉnh phong chủ tha cho xá đệ một mạng.” Chu Thương một lần nữa thi đại lễ hướng Vong Thông.

Đứng phái sau Vong Thông, Không Hầu nhìn Chu Thương cúi đầu khom lưng như vậy, trong lòng có chút phức tạp, Chu Hưng bên ngoài kêu căng, ngạo mạng như vậy có từng nghĩ đến huynh trưởng vì hắn mắt hết mặt mũi?

Chu thương làm huynh trưởng, nuôi dạy đệ đệ như vậy, có từng nghĩ đến một ngày, cái đệ đệ này bị sủng đến vô pháp vô thiên, gây ra đại họa?

Nàng trộm nhìn Vong Thông, âm thầm hạ quyết định, nàng về sau hảo hảo tu luyện, cũng không ở bên ngoài gây chuyện, miễn cho liên lụy đến sư phụ cùng sư huynh vì mình phải khom lưng uốn gối, chỉ cần suy nghĩ đến cảnh này, nàng thấy vô cùng đau xót.

Cho nên nàng tuyệt đối không trở thành người như Chu Hưng.

Nhận thấy tiểu đồ đệ cảm xúc dị thường, Vong Thông liền nói: “Ở đây không có việc gì, con trở về hảo hảo tu luyện đi.”

“Đồ nhi cáo lui.” Không Hầu hành lễ với Tùng Hà cùng Chu Thương rồi ra ngoài, cử chỉ đơn giản lại mang theo vài phần quý khí hoàng gia.

Tùng Hà mắt hơi nheo lại, tiểu đệ tử này của Vong Thông trên người lại có mỏng manh long khí, ngày sau tiền đồ vô lượng.

“Như thế nào ra đây?” Thành Dịch thấy Không Hầu từ chính điện đi ra, bộ dáng ngiêm túc,”Là Chu môn chủ kia nói lời khiến muội khó nghe?”

Không Hầu lắc đầu, nhìn đại sư huynh trên mặt biểu cảm quan tâm: “Sư huynh, muội sau này lớn lên nhất định sẽ không giống như hắn.”

“Ai?”

“Là cái tên bị nhốt trong lao kia.” Nói đến lao ngục, Không Hầu liền nghĩ tới những kết cục trong đó, nguwoif không khỏi run lên, “Muội không muốn sư phụ cùng sư huynh phải chịu nhục nhã.”

“Không có tiền đồ, lại đi so với loại người đó.” Thành Dịch cười khẽ ra tiếng, “Như thế nào không so cùng Trọng Tỉ, Lăng Ba?”

Không Hầu liên tục lắc đầu, nàng mới không nghĩ  lớn lên cao tới chín thước như vậy (Không Hầu từng đọc thoại bản viết Trọng Tỉ cao chín thước), như vậy không thể mặc váy áo xinh đẹp, “Không thể so, không thể so.”

“Thật không có tiền đồ.” Thành Dịch cười nói, “Đều bị các sư huynh, sư tỷ khác dạy hư.”

“Sư huynh sư tỷ rất tốt a” Không Hầu nhỏ giọng nói, “Hư, đại sư huynh nhỏ giọng chút, đừng để người khác nghe thấy.”

Thành Dịch lại cười lớn hơn. Vừa tức vừa cười trừng Không Hầu.

Cuối cùng cũng không biết Vong Thông cùng Chu Thương nói cái gì, Chu Thương tặng Vân Hoa Môn chi phí cảm tạ, còn dán thông cáo xin lỗi tại cửa hàng mở ở Ung Thành.

Ngày huynh đệ Chu gia rời Vân Hoa Môn, Không Hầu cố ý đến sớm tiễn đưa.

ở lao ngục mấy ngày, Chu Hưng phá lệ thành thật, đôi mắt không ngó loạn, cúi đầu thành thật, điều khiến nàng bất ngờ là, tu vi của hắn thế nhưng là Trúc Cơ.

Nhưng nhìn bộ dáng Chu Thương mang ơn đội nghĩa, Không Hầu dùng truyền âm thuật hỏi Linh Tuệ đang xem nháo nhiệt bên cạnh, “Linh Tuệ sư tỷ, tu vi Chu Hưng làm sao lại giảm nhiều như vậy?”

“Nga, Lưu Quang Tông cùng tông môn chúng ta nghiêm túc bàn luận, cuối cùng cảm thấy Chu Hưng tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó dung, nên phế nửa tu vi của hắn, miễn cho hắn lại ỷ mạnh hiếp yếu.” Linh Tuệ đưa nửa túi ăn vặt cho Không Hầu, “Lần này trở về, vị trí trưởng môn của Chu Thương phải đổi người ngồi rồi.