Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 6: Dưới mưa

<>

Một buổi tối kết thúc nhường chỗ cho ánh đêm buông màn. Quán đóng cửa, quả là một ngày mệt mỏi, bước chân Thiên Thy lững thững trên con đường cạnh bờ sông Hàn, vừa đi vừa thả hồn vào gió để rồi cái câu hỏi mà không ai có thể trả lời cứ vang vọng trong suy nghĩ của cô, rằng không biết trên thế gian này, có nơi nào là dành cho cô không nhỉ? Câu hỏi được lặp đi lặp lại như một lập trình, càng làm cho chủ nhân của nó trở nên khó chịu, muốn gạt bỏ cái sự cô quạnh này sang một bên quả thật không dễ chút nào.

Đi được một đoạn đường dài Thiên Thy mới chợt nhận ra đôi vai của mình đã thấm ướt lúc nào không hay, thì ra nãy giờ trời đổ mưa lấm tấm mà cô lại không để ý. Thôi kệ, như vậy cũng tốt, trời mưa sẽ giúp cô cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Nếu người khác nhìn mưa mà cảm thấy cô đơn thì đối với Thiên Thy, mưa chính là một người bạn vô giá.

Mưa xoa dịu những đắng cay trong lòng.

Mưa mang nỗi buồn gửi vào cơn gió bay thật xa.

(Hali)

Phải công nhận đi dưới mưa làm cho tâm hồn của kẻ cô độc cảm thấy thoải mái thật, không còn thấy cô quạnh nữa, mà thay vào đó là một sự đồng cảm giữa thiên nhiên và con người, một sự đồng cảm của mưa.

Đang thả hồn hoà vào cơn mưa phùn đáng yêu kia thì cái giây phút vui vẻ thoải mái hiếm hoi ấy của Thiên Thy cũng chẳng kéo dài được bao lâu khi mà trước mắt cô giờ đây lại là toàn cảnh của một trận đánh người. Phải nói là đánh người vì ở đây là một đám người du côn, đầu tóc loè loẹt đang thay phiên nhau dùng chân để thụng vào kẻ đang nằm co ro dưới đất. Không được, cứ như thế này chắc chắn sẽ xảy ra án mạng, nhất định phải ngăn lại. Nghĩ là làm, Thiên Thy liền xông vào cứu kẻ xấu số kia.

- Này cô em, ở đây không phải là chỗ dành cho con gái đâu nhé – Một tên tóc đỏ chóe dở giọng điệu nham nhở khi Thiên Thy chạy

lại phá đám “ thú vui ” của bọn chúng.

Nhìn thẳng vào tên có mái đầu đỏ như mào gà, một nụ cười nhếch mép khiến đôi môi mỏng cong lên, chẳng thèm bận tâm đến lời nói nham nhở kia, Thiên Thy tặng hẳn cho tên đó một cú đá trời giáng vào khuôn mặt khiến cho mái đầu kia nổi đầy sao vàng. Những tên còn lại thấy thế đều bắt đầu xông lên “xử” con bé láo lếu kia.

Bọn người đó tuy chỉ là võ thuật đường phố tất nhiên sẽ thua xa Thiên Thy về mặt kĩ thuật và sự chuẩn xác thế nhưng chúng lại có khá đông người và tên nào cũng cầm cái dùi cui cứng chắc. Cái người đang nằm dưới đất đấy giờ đây cũng có thể gượng dậy và phụ Thiên Thy một tay, những chống trả đang dần yếu ớt trong khi bọn kia càng đánh lại càng hung. Một mình cô với cái người đang chao đảo kia quả thực là không địch lại được bọn này. Nhìn vào thì có thể dễ dàng kết luận phe nào thắng cuộc.

Thiên Thy đã thấm mệt, bây giờ chỉ có thể phòng thủ mà không có bất cứ cú đánh trả nào, nếu cứ như thế cô sẽ khuỵu mất thôi.

Bỗng cô có cảm giác bàn tay mình bị ai đó nắm chặt và kéo đi trong sự hỗn độn của trận đánh theo sau là đám người hung hăng kia. Thiên Thy cũng chẳng biết làm cách nào mà con người này có thể nắm tay cô lôi đi trong sự bao vây của bọn hung tợn kia, chỉ biết là bây giờ cô và hắn đang chạy thộc mạng mà chẳng biết chạy về hướng nào. Đến khi chạy vào con hẻm thì họ mới cắt đuôi được đám du côn kia. Tụi nó đã chạy thẳng theo con đường rộng mà không để ý đến phía bên trái có một con hẻm nhỏ.

Trời vẫn cứ mưa rả rích, hai con người người mình đầy thương tích đã thấm mệt. Họ khuỵu xuống ngay đó sau khi nhận thức được rằng đằng sau mình bây giờ chỉ còn là không gian yên tĩnh đến vắng lặng.

Chàng trai ngồi dựa vào vách tường miệng không ngừng phả ra những hơi thở mệt nhọc, cô gái cũng chẳng khá khẩm hơn khi cũng lấy tường làm gối và mắt nhắm hờ, dường như một cuộc thi thở được ngầm bắt đầu khi cả hai người đều chỉ biết thở và thở.

- Cám ơn em

- Bao nhiêu tuổi mà gọi tôi bằng em?

Vẫn đôi mắt bất cần dán chặt lên bầu trời, tận hưởng những giọt mưa mát lạnh đến buốt người. Thiên Thy đáp lại lời cám ơn của một ai đó bằng một câu hỏi xoáy. Đúng là thái độ dửng dưng là phong cách đặc trưng của Thiên Thy…

- Lớn hơn em đấy! - câu trả lời đi kèm với nụ cười nửa miệng kia cuối cùng cũng đã thu hút được ánh nhìn của cô nhóc.

Đến bây giờ Thiên Thy mới để ý đến kẻ vừa được mình cứu. Đó là một chàng trai trẻ, mặc chiếc áo sơ mi xanh dương kẻ caro kết hợp với chiếc quần jean xanh đen ôm gọn đôi chân dài đang duỗi thẳng. Khuôn mặt thanh tú nếu không muốn nói là đẹp, đôi mắt ẩn sau hàng lông mi dài đang chiếu tia nhìn về phía cô, mái tóc đen ngắn ướt hơn nửa mái đầu và nơi khoé môi có một chút chất lỏng màu đỏ, chiếc khuyên tai màu ngọc bích ánh lên những tia xanh óng ánh trong bóng tối.Trông anh ta có vẻ lớn hơn Thiên Thy thật.

- Lớn hơn hay không gì cũng được, tôi về- Thiên Thy vừa nói vừa đứng lên một cách khó khăn và uể oải

- Để tôi đưa em về

- Thôi khỏi, lo cho cái thân anh đi.

Với ánh nhìn mệt mỏi, cô chỉ buông một câu nhạt nhẽo rồi lại lững thững bước đi. Nơi khoé môi cô cũng có một chất lỏng màu đỏ, và chân trái thì phải lết theo từng bước của người bạn đồng hành là chiếc chân còn lại. Phải nói là bọn du côn hồi nãy đã gây ra cho cô khá nhiều vết thương chưa kể những vết bầm tím ở bên trong lớp áo mỏng.

Cứ thế Thiên Thy bước đi từng bước chậm rãi và mệt nhọc cánh tay nhức mỏi bám chặt vào bức tường xám xịt mặc cho người đằng sau đang bước đi theo cô với tình trạng không mấy khá khẩm hơn. Và rồi chuyện gì đến rồi cũng đến, sức chịu đựng của con người cũng giới hạn của nó.

Chân Thiên Thy đã khuỵu xuống không đi nổi nữa. Cái chân phản chủ, mày có biết là ngã trước mặt người khác là một nỗi nhục lớn đối với Trần Thiên Thy này không hả. Một nỗi bực dọc xâm chiếm lấy con người cô bé.

- Để tôi cõng em

- Cõng ư? Chẳng phải anh cũng đang lết giống tôi đó sao?

- Nhưng tôi đâu có gục ngã như em…

- Gục ngã? Dùng từ cho cẩn thẩn đấy. Tôi ngã chứ không có gục- Thiên Thy nhìn người đang ngồi trước mặt cô bằng một tia lửa. Gì chứ, trên đời này cô ghét nhất là cúi đầu trước mặt người khác và gục ngã thì cũng đại loại là giống như thế. Nói chung những từ yếu đuối ấy không bao giờ được phép dành cho cô.

- Vậy có muốn về nhà không? Hay là ngồi đây chơi với mưa? – Chàng trai cố nín cười trước câu biện luận ngang hơn cua kia

- Mặc tôi, anh đi đi.

- Okay, mặc em.- nói xong chàng thanh niên mặc cho cô vùng vẫy không cho anh đụng vô người mình, bằng một cách khó khăn nhất cuối cùng anh cũng có thể để cô trên lưng anh rồi đứng lên đi tiếp đoạn đường bằng chính đôi chân mà chỉ vài phút trước cô cho là lết chứ không phải đi.

Mưa vẫn cứ rơi lạnh buốt

Nhưng ở nơi nào đó đang dần được sưởi ấm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Thy Thy! Em không sao chứ?

- Tiến Hào? Tôi bị sao thế này? – Thiên Thy khó nhọc mở đôi mắt mệt mỏi, cổ họng cô bé cũng trở nên đắng nghét.

- Em bị sốt suốt đêm qua đấy, từ nay đừng có dầm mưa nữa, có được không?

- Nhưng sao tôi về được đây?

- Có người cõng em về. – Tiến Hào nói mà như thở dài, anh thật sự rất lo lắng cho Thy Thy, hôm qua thấy cô ấy ngất trên vai của kẻ khác, lòng anh không khỏi xót xa.

- Nhưng sao anh ta lại biết nhà nhỉ?

- Em nói gì cơ?

- À, không! - khuôn mặt Thiên Thy trở nên đăm chiêu khi nhớ lại tối hôm qua. Lúc anh ta cõng Thiên Thy trên lưng, cô bé đã rất mệt mỏi và đôi mắt dù đã cố gắng chống chọi nhưng cơn buồn ngủ ở đâu ập tới rất nhiều khiến cho đôi mắt buông lỏng và nhắm nghiền lúc nào không hay. Trong cơn mơ hồ, cô còn có cảm giác rất ấm áp ở đâu đó trong cơ thể mình nhưng chẳng biết rõ là ở đâu

Em lại đi đánh nhau nữa sao, Thy Thy? Giọng Tiến Hào có chút chua xót, anh đang bôi thuốc vào những chỗ bầm tím của cô.

- Tiến Hào, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như thế?

- Đây là lần thứ mấy em hỏi anh câu này rồi nhỉ?

- Tại vì anh chẳng bao giờ anh trả lời tôi thành thật cả.- một cái thở dài đầy mệt mỏi lẫn thất vọng, đôi mắt Thiên Thy vẫn đang dán vào chùm đèn vàng gắn trên tường.

- Vậy thì lần này em cũng không biết được câu trả lời theo ý muốn của em đâu.

- Anh muốn gì ở tôi?

- Muốn em được sống vui vẻ - Tiến Hào trầm ngâm, ánh mắt anh xoáy sâu vào Thiên Thy, nhìn Thiên Thy sống và lớn lên trong cô độc, anh thực sự muốn che chở cho cô bé ấy, không chỉ là với danh nghĩa là anh trai….

- Tiến Hào, đừng mong chờ gì ở tôi cả….!! Một tiếng thở dài đến não lòng …

- Ohm anh có mong em trả tiền chăm sóc vết thương đâu kia chứ. Đồ lạnh lùng.- Tiến Hào vừa nói, vừa làm mặt giận đôi chân điều khiển anh ra ngoài để lại mình Thiên Thy trong phòng….

- Tiến Hào!!!!!! Tôi thực sự rất quý anh….

Trước khi cánh cửa được đóng kín, ai đó đã kịp nghe thấy lời thật lòng của cô bé. Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi.: “ Cứ chờ đi Thy Thy, một ngày nào đó trái tim ngang ngược của em sẽ thuộc về anh”

Tiến Hào, tôi thật sự rất quý anh, nhưng chỉ là như thế thôi, sẽ chẳng có thể đi xa hơn được đâu…

Trên chiếc giường đen xám, Thy Thy lại nằm đấu mắt với trần nhà. Trong căn nhà này ít ra vẫn còn có người quan tâm đến cô. Thật nực cười khi đó chính là đứa con trai của mụ dì ghẻ giả tạo.

Nhưng phải công nhận rằng từ ngày anh về chung sống với gia đình cô, cô cảm thấy bớt cô đơn hơn rất nhiều. Ngay từ nhỏ Tiến Hào đã rất thích chơi với cô em bé bỏng lúc nào cũng lủi thủi một mình, có lần hai anh em còn bị ba đánh khi dám trèo lên lan can hành lang ngồi đó thả lỏng đôi chân trên không. Cũng may là được người lớn phát hiện ra sớm nếu không bây giờ chẳng biết ngôi nhà này có còn hai người nữa hay không.

Nhưng điều Thiên Thy căm phẫn nhất là lúc nào cũng bị ba đánh đòn nặng hơn Tiến Hào, chẳng cần biết là do lỗi của ai. Và bao nhiêu lần bị đánh là bấy nhiêu lần Tiến Hào bôi thuốc vào những chỗ bầm của Thy Thy. Từ nhỏ anh đã biết chăm sóc cho Thiên Thy rất chu đáo, mặc kệ cho người mẹ của mình cấm cản anh không được lại gần cô bé. Cái tên Thy Thy cũng chính anh đặt cho đứa em không cùng huyết thống của mình với tất cả sự cưng nựng. Nhưng theo năm tháng anh đã biết đó không phải chỉ đơn thuần là tình cảm anh em.

Vì cớ gì mà một Tiến Hào luôn được các cô nàng xinh đẹp săn đón lại không có nổi một cô người yêu nhỉ. Chẳng phải anh là một hotboy ở trường đại học Kinh tế đó sao? Điều đó chỉ có anh mới biết rõ mà thôi…