Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 53: Vĩ thanh (2)

Câu nói trách móc xen lẫn hăm doạ của Thy khiến ai đó nở nụ cười thật hạnh phúc, mặc dù chiếc cổ đang rất đau, nhưng Đăng vẫn muốn cúi xuống hít hà mái tóc nâu thơm mát thật lâu.

Trò chơi cá cược này cũng không tồi chút nào. Nó giúp Đăng nhận ra Thiên Thy có sức ảnh hưởng rất lớn với anh, lớn hơn những lo lắng khắc khoải và chiến thắng cái tôi đã hành hạ anh suốt mấy năm qua. Bây giờ có cho Đăng bất cứ thứ gì để đánh đổi lấy vòng ôm này anh cũng không đành lòng. Bây giờ, anh mới nhận ra điều mình nên làm là làm tất cả mọi thứ để khiến mình xứng đáng với cô sinh viên suất sắc này. Chứ không phải bỏ đi để lại hạnh phúc ở phía sau.

Có lẽ vì Thy hành động quá nhanh nên tất cả mọi người đều ngạc nhiên hết mức có thể. Ai cũng tròn xoe mắt trước cảnh tượng cô sinh viên ưu tú ôm chầm lấy chàng trai có chút bụi bặm và đơn giản quá mức. Riêng các sinh viên khác thì đây là lần đầu tiên trong đời họ nhìn thấy Thiên Thy gần gũi với một chàng trai. Trong suốt năm năm học chung, họ còn nghi ngờ Thiên Thy có vấn đề về giới tính nên mới không hứng thú với con trai như thế. Ai ngờ…

Còn gia đình của Thy ai nấy đều mỉm cười thật mãn nguyện khi thấy đôi trẻ ấy cuối cùng cũng được ở bên nhau, nhất là kẻ đứng gần đôi tình nhân đã không thể ngậm miệng mà cười toe suốt. Nụ cười tỏa nắng của hotboy bóng rổ cute ngày nào đã trở lại nguyên vẹn, có chăng là còn hạnh phúc hơn khi được vợ chưa cưới tặng cho cái ôm đầy tự hào. Lúc này đây, Trúc Anh cũng mừng thay cho cô bạn thân.

- Không ngờ anh cũng nghĩ ra được kế này, giỏi lắm chồng à!

Trúc Anh day mũi Bảo Duy, khiến cậu chàng càng cười toe toét hơn. Nhưng sau đó, cả hai đều ái ngại cho chàng trai đội nón kết đen gần đó. Không biết là may mắn hay xui xẻo khi Minh Đăng được cô sinh viên ưu tú “ Không – hứng – thú – với – con – trai” ôm chặt cứng.

- Thy! Anh đau.

- Đáng đời! Hình phạt đấy!

Cho đến bây giờ, tất cả mọi người mới biết Trần Thiên Thy đây cũng có một nụ cười tươi tắn như thế. Không nhếch miệng. Không cười đểu. Cũng chẳng cười buồn. Mà đó là nụ cười thật vui và hạnh phúc! Một nụ cười theo đúng nghĩa của nó. Tuy không nhìn thấy được nụ cười ấy, nhưng Minh Đăng biết rõ khuôn mặt Thy bây giờ chắc hẳn đang rất khoái trá khi được chừng phạt anh, vì càng lúc cánh tay ấy càng ghì mạnh chiếc cổ tội nghiệp. Cô có quá ác không khi vừa là thủ phạm vừa là kẻ thù của vết thương?

- Thiên Thy! – Minh Đăng nhẹ nhàng gỡ vòng ôm ấm áp ra khỏi người mình mặc dù không hề muốn – Anh bây giờ không còn như xưa nữa, là một kẻ tay trắng, không có gì cả. Sẽ rất vất vả nếu như…

- Em không cần biết tay anh trắng hay đen. Nếu anh thích tay đen, em sẽ mua mực về bôi lên nó. Còn nói anh không có gì cả là sai rồi. Anh có mẹ, có em… và có cả hai người thân thích nữa. Tất cả đều đứng ở phía sau ủng hộ anh!

- Hai người thân thích?

- Phải. Hai người đó cũng yêu thương anh rất nhiều. Đó là hai người em trai của anh.

Thiên Thy càng nói Minh Đăng thấy mù tịt chẳng hiểu gì cả. Khuôn mặt anh ngây ra trông thật đáng yêu. Mức độ ngây ngốc không những giảm xuống mà còn tăng lên khi Bảo Duy đứng bên cất tiếng:

- Muốn anh Đăng hiểu, tốt nhất là dẫn anh ấy đến gặp ba!

Tiến Hào cũng đến bên hai đôi tình nhân tự lúc nào, anh rất đồng tình với ý kiến của Bảo Duy. Còn Minh Đăng thì cảm thấy bất an khi hai người đã từng xem anh là kẻ thù bây giờ lại đang nở nụ cười rất chân tình.

Để rồi chỉ một giờ sau Đăng đã gần như muốn chết đứng tại chỗ khi họ dẫn anh đến trước ngôi mộ của chú Hải và nói đó là ba ruột của mình. Lúc ấy, bàn tay run run của Đăng đã nắm chặt tay Thy đến phát đau, đôi mắt café hoang mang đến không tưởng, hoảng loạn tìm kiếm sự giải thích của mẹ để rồi phải lặng thinh khi nhận được cái gật đầu của bà.

Đây là một sự thật mà cái đầu của Minh Đăng dù nhạy bén đến đâu cũng chẳng thể lường tới. Cho nên người ta mới nói chẳng trò chơi nào éo le lắm nguy bằng trò đời. Hôm nay, Minh Đăng đã bị trò ấy ban tặng một cú shock mà có lẽ đến lúc nhắm mắt vẫn chẳng thể quên.

- Minh Đăng! Bây giờ anh có còn ghen tị với em vì em có người cha tuyệt vời không?

Câu nói của Bảo Duy khiến đôi mắt café đọng lại, đặc quánh một màu u ám cùng những màng sương mỏng tang. Hóa ra sự hi sinh ấy không phải chỉ là vô tình như Đăng nghĩ. Hoá ra sự sống này là do chính người cha ruột của anh đã ban tặng. Một người cha chỉ có thể tồn tại trong những giấc mơ của cậu thiếu niên ngày nào. Trớ trêu thay, cậu ấy đã không biết rằng chính mình cũng có một người cha như thế!

- Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến, thấy những đứa con đoàn tụ xung quanh chắc là ba vui lắm. – Tiến Hào cất tiếng xóa tan sự im lặng, đặt tay lên vai Đăng với tất cả niềm tin. – Minh Đăng, bây giờ anh đã biết rằng mình không hề đơn độc rồi chứ?

- Cho nên… hãy tự tin lên… anh trai à! Tất cả đều muốn chuộc lỗi với anh. Anh hãy cho họ cơ hội ở bên cạnh và giúp đỡ anh để bản thân họ không còn dằn vặt nữa…Em là một ví dụ điển hình – Bảo Duy tuy hơi trầm mặc, nhưng cũng bắt trước Tiến Hào đặt tay lên vai Đăng để tạo cho anh một sự tin tưởng tuyệt đối – Còn về việc đánh bại công ty Hoàng Minh để trả thù cho ba và anh… em nghĩ với sự giúp đỡ của anh, chúng ta nhất định sẽ làm được.

Trên ngọn đồi vi vu gió thổi, có những con người đứng lặng mình trước ngôi mộ sạch cỏ xanh. Mỗi người đều bận bịu đuổi theo những nỗi niềm riêng biệt nhưng tất cả đều cảm thấy lòng an yên lạ.

Chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng giờ khắc này đây, Minh Đăng đã hiểu cuộc đời mình đang bước qua một trang giấy mới trắng tinh. Và anh sẽ nỗ lực hết mình để viết vào những trang giấy ấy những dòng chữ thật đẹp và ý nghĩa để sau này sẽ không phải hối hận khi nhìn lại quá khứ và tuổi trẻ của mình.

Nếu thành công của Thiên Thy bắt đầu từ những nỗi đau thì Minh Đăng sẽ bắt đầu lại từ đầu bằng niềm tin và trách nhiệm. Anh không thể khiến những sự hi sinh của người khác dành cho mình trở nên vô nghĩa. Nhất định, Minh Đăng sẽ làm lại cuộc đời và khiến nó rực rỡ hơn cả thời hoàng kim trước kia. Nhất định là như thế!

Ngọn đồi hoang vu bỗng trở nên ấm áp lạ!

****

Mọi chuyện cứ thế qua đi, ngày lại nối chiều yên ả, vì thời gian vốn chẳng đứng yên bao giờ. Nhưng nó có nghĩa hay vô vị đều phụ thuộc vào sự lựa chọn và cách sống của con người. Nếu ngày ấy, Minh Đăng chọn cách rời xa Thy thêm một lần nữa, có lẽ hạnh phúc vẫn mãi là thứ xa xỉ trên cao.

- Thiên Thy! Đàn một bản nhạc cho anh nghe đi!

Mặt trời hồng đỏ bắt đầu giấu nửa mình vào mặt biển, từng giọt nắng nhạt dần trên đầu sóng trắng, vô tư chao nghiêng theo rặng dừa xanh. Hoàng hôn trên biển vắng lúc nào cũng đẹp lạ lùng như thế, hôm nay bức tranh ấy còn tuyệt hảo hơn khi có đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau sánh đôi trên nền cát trắng. Một buổi chiều quá đỗi yên bình sau những chuỗi ngày đau thương!

- Love Is Like A Flower ha!

Cô gái tươi cười bước lên trước, chặn bước chân chàng trai rồi lôi tuột tay anh đến chiếc đàn trắng tinh được đặt trên cát. Đôi mắt café khẽ rung động khi nhìn thấy chiếc đàn yêu quí đã xa cách hơn năm năm. Nhưng làn môi mỏng đã nhoẻn thành một nụ cười hạnh phúc khi tiếng đàn được cất lên.

Vẫn là tiếng đàn hòa vào tiếng sóng. Nhưng vị trí và thân phận đã bị đôi tình nhân hoán đổi cho nhau.

Còn nhớ cách đây hơn năm năm, tại nơi này, Minh Đăng đã ngồi chơi đàn bên cạnh cô bé láo lếu, thích dùng bạo lực với anh. Và anh đã cười như điên như dại khi nghe bé con “ấn ấn” bài “Kìa con bướm vàng”. Vậy mà bây giờ có ai ngờ cô nhóc láo lếu ấy đang đàn cho anh nghe “ Love Is Like A Flower” mê đắm lòng người. Còn anh không biết làm gì hơn ngoài việc ngồi ngắm cô ấy với trái tim rung động. Chẳng còn điều gì tuyệt vời hơn cho bằng được nhìn thấy những thứ mà ta yêu thương trân quý nhất hòa quyện vào nhau. Đối với Đăng, những thứ ấy chính là Thiên Thy và piano!

- Cám ơn em, Thiên Thy!

Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu, Minh Đăng thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi người con gái anh yêu đã cố gắng nối tiếp đam mê đã đứt gãy trong anh từ lâu. Nhìn cách cô ấy chơi đàn, Đăng như thấy chính mình trong đó. Thấy cả tình yêu của cô ấy dành cho lớn lao đến nhường nào. Vậy mới biết anh đã quá ngốc khi muốn rời bỏ một nửa linh hồn của mình.

- Em đàn hay bằng anh khi trước không?

- Đây là bản nhạc hay nhất mà anh từng nghe.

- Xạo xạo nịnh nịnh – cô gái làm mặt nghi ngờ, liếc chàng trai sắc lẻm.

- Nịnh? Nịnh vợ là một điều nên làm!

Đăng thừa cơ hội hai đôi má kia đang xị xuống mà nựng một cái rõ đau rồi cười vô tư lự. Nhưng chỉ vài phút sau cái đầu đáng thương của Đăng lại choáng váng vì bị cái đầu khác binh vô không hề thương tiếc. Tại sao năm năm rồi mà cái đầu ấy vẫn ngang ngược như thế không biết. Tại sao vợ người ta càng nịnh càng nũng nịu còn vợ anh càng nịnh thì càng ác?

- Có một chuyện anh còn nên làm hơn tất cả đấy biết không? – Giọng Thy bỗng trở nên nghiêm túc hẳn - Minh Đăng, tại sao còn chần chừ về lời mời làm CEO cho Phong Cường? Ba em thực sự đang rất cần người có kinh nghiệm dày dặn và có tài quản lí lãnh đạo như anh mà.

- Thiên Thy! Chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu. Ngoài kinh nghiệm còn cần danh tiếng. Nếu thuê một CEO đã có tiền án như anh về làm thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của công ty, cho nên hãy chờ thêm một thời gian nữa.

- Nhưng mà trước sau gì…

- Không nhưng nhị gì cả. Nhắm mắt vô đi!

- Làm gì?

- Em quên rồi hả? Bạo lực là sẽ hôn.

- Đăng đểu!



- Minh Đăng! Cái này là gì đây? – Thy chỉ lên hình xăm chữ T toả lửa trên tay Đăng, làm điệu ngây ngô.

- Em nghĩ là gì?

- Chắc là tên của người sở hữu anh! Chắc vậy! Chính anh cũng thừa nhận mình thuộc quyền sở hữu của người ta mà còn…

Câu nói láo lếu của Thy khiến Đăng trừng mắt. Cô xem anh là đồ vật hay sao mà sở hữu? Chẳng lẽ cái đầu thông minh của cô ấy không nghĩ ra nổi một từ ngọt ngào nào sao? Nhưng Đăng cũng chẳng vừa mà hỏi vặn lại: “Vậy còn Minh Thiên là gì? Có phải là tên em ghép với tên người em thuộc về đúng không?” Và Thy đã cứng họng trước câu hỏi ấy, nên đành lơ qua câu hỏi khác. Thy lúc này như một đứa trẻ lâu ngày không gặp bạn, có rất nhiều câu muốn hỏi, nên cô cứ hỏi ríu rít mãi không thôi.

- Lúc trước anh nói sẽ kể em nghe tại sao nhận ra em là con nhóc năm xưa đúng không? Bây giờ kể đi!

- Tất cả là nhờ vào một buổi chiều, anh tình cờ thấy một con bé láo lếu đánh nhau với bọn du côn trên sông Hàn. Nói năng thì hóng hách lại còn thích bạo lực, nhưng đôi mắt rất buồn không lẫn vào đâu được. Sau đó anh lái xe đi theo con bé đó về nhà, rồi tình cờ gặp ở quán Ciao café. Vô tình biết con bé thích đi mưa, thấy lạ nên đi theo, cuối cùng là bị đá cho một cú trời giáng. Lúc đó anh mới nhận ra em chỉ vì cái ước mơ độc nhất vô nhị.

- Ước mơ gì cơ?

- “Không muốn có mặt trên đời này!” Hồi nhỏ anh đã từng nghe em nói câu ấy và nhớ như in trong đầu.

- Vậy anh biết ước mơ của em lúc năm năm trước là gì không? Là được soán ngôi pianist John. Vậy nên mới có được ngày hôm nay! Anh cũng phải vì em mà cố gắng như em đã vì anh đấy. Biết không?

Thy vênh mặt, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy biết ơn Minh Đăng rất nhiều. Vì ai mà Thy từ một con bé sống một cuộc sống vô vị tẻ nhạt trở thành một cô gái thành công như ngày hôm nay? Nhưng có lẽ câu nói ấy của Thy vào lúc này là điều dư thừa. Vì khỏi cần ai nhắc, Minh Đăng cũng sẽ tự mình cố gắng thật nhiều để đáp lại những hi sinh của cô gái ấy.

- Thy! Trong khoảng thời gian không có anh. Em có hay dầm mưa không đấy?

- Không! Vì mưa không giúp em xóa bỏ những nỗi đau, ngược lại còn đau hơn rất nhiều. Bây giờ em thích chờ mưa, nhìn mưa hơn là đi mưa.

- Tại sao?

- Tại vì mưa gắn liền với anh, với tuổi trẻ của em. Em thích ngắm mưa để tìm về những ngày xưa hơn.

- Thy! Em trưởng thành thật rồi…

- Mà chúng ta về thôi. Về còn chuẩn bị cho ngày mai nữa.

- Anh ghét ngày mai.

- Tại sao?

- Không quen với việc làm anh trai của chú rể! – Minh Đăng nói đầy ẩn ý, nhưng Thy hiểu anh đang muốn nói điều gì.

- Rồi anh sẽ quen với việc có em trai. Cũng giống như đã chấp nhận được những cú shock của năm năm trước thôi mà. Rồi sẽ quen – Thy siết chặt bàn tay Đăng khiến anh yên tâm hơn một chút.

- Hơn nữa chẳng ai thích thú khi bị em trai đi trước cả. Sao nhóc Duy cưới sớm quá vậy?

- Anh không muốn em trai đi trước thì bây giờ đi luôn đi.

- Không được. Vợ anh kén chọn lắm. Cho nên đến khi nào đủ điều kiện tiêu chuẩn anh mới dám cưới.

- Được! Và điều kiện đầu tiên đưa ra cho anh là cõng vợ anh về nhà!

- Chuyện nhỏ!

Và rồi chàng trai khom người xuống để cô gái nhảy lên lưng, tiếng cười tiếng nói hòa vào ánh chiều tà làm rộn ràng cả vùng biển vắng. Là hai người cùng đi nhưng trên cát chỉ in dấu chân của một người. Dấu chân theo tiếng cười tan dần nơi hoàng hôn biến mất. Họ cứ thế mà đi trong niềm hạnh phúc bất tận. Mặc cho bao hỗn độn của thế giới ngoài kia. Mặc cho những cơn mưa hè dịu nhẹ bắt đầu chuyển đến. Họ vẫn đi. Lúc thì cười nói rộn ràng. Lúc thì im lặng để nghe nhịp đập của trái tim đang hòa vào nhau trong hạnh phúc.

- Minh Đăng! Mưa rồi kìa.

- Ừ! Từ cơn mưa này trở đi, em sẽ không còn phải chờ mưa để tìm về tuổi trẻ nữa. Vì anh sẽ ở đây giúp em xây một tuổi trẻ mới, không còn đau thương hay đơn độc gì cả.

Câu nói dịu dàng trong làn mưa bay phất phới khiến nụ cười trên lưng ai đó thật hạnh phúc. Thiên Thy thầm cảm ơn chính mình vì năm năm trước đã mở lòng ra với người con trai này. Thầm cảm ơn anh đã dạy cho cô biết yêu, biết hi sinh và biết đau khổ để hiểu được cuộc đời này luôn phải nhấp nhô, ghồ ghềnh như thế thì con người mới trưởng thành được. Nhưng trước tiên là phải mở lòng ra chấp nhận chính con người của mình thì mới có thể bước đi và đón nhận cuộc đời đa diện ấy.

- Minh Đăng! Một năm yêu thương và vấp ngã. Năm năm chờ đợi và nhớ thương. Cuối cùng đã tìm được hạnh phúc. Cũng đáng phải không anh?

- Thiên Thy! Bây giờ em đã biết nói những lời dễ nghe hơn rồi đấy!

Và rồi, nụ cười hạnh phúc của hai trái tim mang đầy vết thương đã khiến cho những giọt mưa trở nên ấm lạ. Hôm nay, ngay tại giờ khắc này, hạnh phúc và ấm áp đã vượt qua bao gió lộng, bão tố để đến trong mưa. Đúng như ước nguyện của cô gái yêu mưa tha.

Hết.