Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hình bóng của Bạch Mạn Nhu đứng ở bên vách núi chậm rãi chậm rãi biến mất. Hơi thở của Tô Úc càng ngày càng nặng, càng ngày càng nhanh. Đột nhiên, cô xốc chăn lên ngồi dậy, khí tức ám muội trong phòng đã tản đi, đợi đến khi cô nhanh chóng mở mắt ra mới phát hiện ánh mặt trời bên ngoài đã lặng lẽ chiếu đến bên giường. Bạch Mạn Nhu đã không còn bên cạnh cô, trên tủ đầu giường để lại một tờ giấy, là Bạch Mạn Nhu viết cho cô: Tiểu Úc, cả ngày hôm qua không mở cửa siêu thị rồi, hôm nay chị muốn mở siêu thị sớm một chút. Sau khi tỉnh dậy rồi thì nhớ uống một ly nước ấm đấy.

"Hóa ra chỉ là mơ thôi!" Tô Úc đem tờ giấy đọc tới đọc lui nhiều lần, mới thở ra một hơi thật dài. Chị Mạn Nhu của cô vẫn là chị Mạn Nhu quan tâm chu đáo như trước, nếu không quan tâm mình, chị cũng sẽ không cố tình để lại tờ giấy cho mình. Lại nhìn nét chữ thanh tú xinh đẹp trên mặt giấy, Tô Úc bất giác cong lên khóe môi, gấp kỹ chăn xong rồi mặc áo ngủ lề mề về phòng của mình, chuẩn bị thay quần áo đến siêu thị.

Trở lại phòng của mình, Tiền Thục Mai đang ngồi xổm trên mặt đất thu dọn quần áo dơ của Tô Úc. Thấy cô tới đây, Tiền Thục Mai liền đứng dậy, ngồi xuống ở bên giường, nói: "Tối hôm qua mày không ngủ ở phòng mày?" Bà hỏi rất tùy ý, nhưng trong lòng lại âm ỷ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Vốn cô và Bạch Mạn Nhu thân cận như vậy, quan hệ của hai người trở nên thân mật là chuyện khiến người ta rất hài lòng. Thế nhưng, bà luôn cảm thấy hai người các cô ở chung với nhau không đơn giản như là kiểu quan hệ chị em bình thường, về phần tại sao lại cảm thấy như vậy, Tiền Thục Mai lại cho rằng bản thân lớn tuổi rồi, đầu óc suy nghĩ nhiều chuyện lung tung nên mới có thể liên tưởng như vậy.

"Vâng, tối hôm qua nói chuyện với chị Mạn Nhu đến tối muộn nên chẳng muốn về phòng mình, có lúc con sợ ngủ một mình muốn ngủ với mẹ thì mẹ lại không cho, cho nên lúc này con mới chạy đến chị Mạn Nhu ngủ cùng." Tô Úc uể oải đáp trả lại câu hỏi của Tiền Thục Mai, càng là tỏ ra uể oải thì trong lòng càng là căng thẳng, cô không phải là một người giỏi nối dối, mỗi lần nói xong đều sợ đến phèo phổi loạn tùm lum.

"Nói nhảm, mày lớn thế rồi còn theo bà già này ngủ, không sợ người ta cười chê à. Cũng may tính nết của Mạn Nhu nó tốt, nếu đổi thành người khác thì ai thèm ngủ cùng mày, đôi lúc còn lý sự!" Tiền Thục Mai đem những quần áo đã dọn xong cất vào chiếc túi bện to, trước khi ra khỏi phòng còn nói: "Hôm nay đừng có ăn cơm bên ngoài, hôm qua mày đi đến gần tối mới về rồi. Tao gọi điện thoại cho Thiểu Phong, bảo nó buổi trưa tới đây dùng cơm, lúc đó mày nhớ biểu hiện tốt một chút, có nghe không!" Tiền Thục Mai là người nóng vội, đã nhận định chuyện gì là đều phải tranh thủ thời gian... Mà Đặng Thiểu Phong là con rể bà nhận định, bà cũng mặc kệ Tô Úc có ý khác hay không, dù sao con gái lớn đều phải nên tìm người yêu, bây giờ đàn ông tốt rất ít, hơn nữa trước đây bà đi xem bói đã được người ta nói rằng bạn đời của Tô Úc lớn tuổi hơn Tô Úc, trong lòng bà thì càng thêm nhận định Đặng Thiểu Phong chính là chân mệnh thiên tử của con gái bà.

"Mẹ! Mẹ có cần vồn vã như thế không? Anh ta là tổng giám đốc, chủ nhật còn phải xã giao rất nhiều chuyện, làm sao có thời gian ăn cơm với dân thường như chúng ta! Con khuyên mẹ nên bỏ ý nghĩ đó đi, đừng có gom củ cải với dưa hấu vào cùng một chỗ được không? Con không có loại cảm giác đó với anh ta!"

"Gì mà cảm giác với không cảm giác, hồi đó tao với cha mày làm gì có cảm giác với nhau, đều là do thân thích giới thiệu rồi sau khi kết hôn, hai người từ từ mới bồi dưỡng tình cảm. Người trẻ tuổi như tụi mày toàn thích mới mẻ, cảm giác hả, đó là sau khi hai người ở bên nhau rồi mới nảy sinh quen thuộc. Thằng bé Thiểu Phong kia thành thục ổn trọng không kể, tao thấy nó đối xử với mày cũng không tệ, hai chúng bây đến với nhau tuyệt đối là long phượng kết duyên, chắc chắn có thể dài lâu!" Tiền Thục Mai lườm một cái về phía Tô Úc, không có cảm giác thì làm sao? Bà đã quyết nhận định Đặng Thiểu Phong, cho dù có ép buộc lôi kéo cũng phải tác hợp cho hai đứa nó.

"Mẹ!" Tô Úc bực mình rống lên, tiếc là Tiền Thục Mai đã ra khỏi phòng. Bây giờ cô thật có loại cảm giác dở khóc dở cười, này là chuyện gì thế này? Chỉ mới thấy mặt người ta thôi mà đã muốn dâng mình đưa cho anh ta, mình là con gái ruột của bà mà, tại sao lại không thèm hỏi mình muốn cái gì chứ!

Trong lòng ngột ngạt nên Tô Úc cũng chẳng thấy ngon miệng khi ăn bữa sáng. Cô ở trong phòng vệ sinh rửa mặt qua loa một phen, vì để tránh cho Tiền Thục Mai sẽ lải nhải ở bên tai mình, cô nhanh chóng trốn vào siêu thị của Bạch Mạn Nhu. Thứ nhất là lỗ tai sẽ được thanh tĩnh, thứ hai là cô cũng nhớ Bạch Mạn Nhu, muốn thừa dịp những ngày nghỉ ngơi hưởng thụ thế giới hai người với chị.

Cô không nói cho Bạch Mạn Nhu chuyện khi nãy mẹ cô nói với cô, vì Tô Úc cho rằng, vừa thấy được Bạch Mạn Nhu thì tức giận trong lòng đã bớt đi phân nửa rồi. Cô thỉnh thoảng nói ba chuyện lặt vặt với Bạch Mạn Nhu, muốn ôm chị hôn chị lại vướng bận bởi khách hàng lần lượt tiến vào, chỉ có thể đứng ở bên cạnh Bạch Mạn Nhu thay khách cất đồ vật vào bên trong túi nilon.

Lúc có người yêu bên cạnh thì đều cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng nhanh. Đảo mắt đã gần sắp đến giữa trưa, khách hàng mua đồ đã không còn nhiều như lúc buổi sáng, thừa dịp lúc này không có khách hàng, Tô Úc cuối cùng không kiềm chế được ôm lấy Bạch Mạn Nhu, chơi đùa những sợi tóc trên trán chị, rồi lại không kìm lòng nổi hôn lên môi chị. Ôn tồn nhất thời, hai người đều nhắm mắt lại, căn bản không chú ý đến cửa sổ đối diện các cô đã có một bóng người đứng ở đấy, sau khi bờ môi hai cô tách ra thì bóng dáng đó đã biến mất ở bên ngoài cửa sổ.

"Tiểu Úc, em bây giờ càng ngày càng sắc!" Gò má Bạch Mạn Nhu ửng đỏ, hiện ra thi vị thẹn thùng chỉ có những cô gái nhỏ mới có, làm Tô Úc phơi phới bập bềnh thiếu chút nữa không nhịn được lại hôn thêm lần nữa. Cô đưa tay ma sát qua lại môi của Bạch Mạn Nhu, thắm thiết nhìn chăm chú chị, nói: "Không biết tại sao, chị luôn có thể khiến em làm ra rất nhiều chuyện mà em không thể tưởng tượng nỗi. Trước đây em vô cùng thụ động, bây giờ lại luôn luôn chủ động đến ngay cả bản thân cũng không nhận ra."

"Đồ ngốc, em vẫn là em, chỉ là đối mặt với người khác, với chuyện khác thì nó khác nhau mà thôi." Bạch Mạn Nhu mím môi nở nụ cười, chị ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, lấy những tờ giấy mà trước đây Tô Úc viết cho chị trong ngăn kéo sổ sách ra: "Nhìn này, đây toàn là em viết cho chị... buồn nôn chết đi được! Còn bánh nướng nữa, chị xem em là chính là một con quỷ chỉ biết tham ăn thôi!"

"Chị Mạn Nhu, lúc thì chị nói em sắc lúc thì chị nói em tham ăn, vậy chị nói thử nói xem em sắc chỗ nào, tham ăn chỗ nào hả? Vả lại, cho dù em có sắc có tham ăn, cũng là vì nhìn thấy chị nên mới sắc mới tham thôi." Tô Úc giả vờ cười lưu manh đến nỗi run vai, tiện tay nâng lên cằm Bạch Mạn Nhu, nói: "Ấy, cô gái nhỏ... để đại gia ta hôn một cái nhé?"

"Xì! Không nghiêm chỉnh gì cả!" Bạch Mạn Nhu vỗ nhẹ tay cô ra, đem những tờ giấy ngọt ngào kia đều nghiêm túc thu dọn xong mới đặt lại trong ngăn kéo, đang định mở sổ ra ghi chép thì nghe thấy giọng gào thét của Tiền Thục Mai, âm thanh vẫn chưa truyền hết vào trong tai Tô Úc thì bà đã đứng ở trước cửa nhìn ngó xung quanh: "Mạn Nhu nè, bố con đâu? Không tới đây à?"

"Bố con? Không có, con và Tô Úc luôn luôn ở đây chưa từng rời đi, nếu ông ấy đến đây nhất định tụi con sẽ biết."

"Mẹ, không phải mẹ không thấy chú Bạch ở trong phòng khách nên nổi điên chạy tới đây tìm chứ?" Tô Úc bất đắc dĩ nhún vai, Bạch Bách Tùng vốn chưa từng tới đây, mẹ cô lại chạy đến đây hỏi thăm tăm tích, ít nhất cũng nên đi phòng của ông tìm một chút chớ.

"Mày đi chết đi, bà này không có điên nhé! Lúc ta đang xào rau thì hết nước tương, Bách Tùng bảo để ông ấy đến đây lấy chai nước tương, rốt cục rau của ta đã chín mà còn chưa thấy ông ấy đem nước tương về!" Tiền Thục Mai nói một mình, đi vào hàng cuối cùng quen thuộc cầm chai nước tương trên kệ, đang định ra cửa thì nói thêm một câu: "Thức ăn ta đã làm gần xong rồi, hai đứa mau mau dọn dẹp rồi nhanh về ăn cơm đi. Bách Tùng cũng thật là, bảo ông ấy đến lấy nước tương mà chẳng thấy mặt mũi đâu."

Hết chương 50.