Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dạ dày Tô Úc đột nhiên được rót vào chất lỏng kích thích mà trở nên khó chịu, cô không phải là người hay ăn cay, vị cay vừa rồi đã đủ khiến cô nhe răng nhếch miệng rồi, mãi không trở về trạng thái bình thường được. Bộ dáng ấy bị Tiền Thục Mai thấy được, lại vướng bởi đang có khách ở đây nên không tiện chỉa mũi về phía cô, mắng cô kỳ cục. Thật sự không chịu được nữa rồi! Tô Úc đứng vụt lên, quăng một câu: "Mọi người trò chuyện trước đi ạ, con đi toilet!" rồi đi thẳng về phòng mình.

Trở lại trong phòng, Tô Úc cầm chai nước suối ở trên mặt đất, rất nhanh mở nắp ra rồi ừng ực ừng ực uống xuống cái bụng của mình. Cảm giác chua cay trong bụng bị nước suối hòa tan một chút, mắt thấy một chai nước suối lớn đã bị cô uống hết một nửa, lúc này Tô Úc mới thở phào nhẹ nhõm, ngã về đằng sau giường mình. Cô không định đi ra ngoài nữa, cô sợ sau khi ra ngoải rồi không biết Bạch Mạn Nhu lại làm thêm cái gì đưa cô uống nữa. Cô không hiểu nỗi, khoảng thời gian từ trước tới nay các cô vẫn luôn rất ăn ý hiểu ngầm sống chung với nhau, cô lại không làm chuyện gì khiến chị tức giận, vậy tại sao chị lại làm ra cái đồ uống hành hạ con người như thế đưa cô uống nhỉ? Lại còn dùng ngữ điệu ngọt ngào mềm mỏng dụ dỗ cô uống cạn sạch...

Người ta hay nói mỹ nhân như rắn rết, xem ra những người phụ nữ càng xinh đẹp thì càng tâm sâu khó lường, chỉnh người ta cũng chỉnh trong vô hình...

"Tiểu Úc..." Cửa phòng bị Bạch Mạn Nhu đẩy ra, trên mặt của chị vẫn chứa ý cười như trước, dựa lưng vào cửa phòng đã được đóng lại, nói: "Sao không ra ngoài? Không phải nói đi toilet sao? Chạy vào phòng làm cái gì?"

"Chị Mạn Nhu... Không phải là em làm gì sai chứ?" Tô Úc ngồi quỳ chân ở trên giường, oan ức đầy mặt nhìn Bạch Mạn Nhu, thật sự cô không suy nghĩ ra được lý do gì mà Bạch Mạn Nhu lại làm thế với mình, cô không làm sai cái gì mà! Lúc làm việc, tâm tư đều dồn vào trong tài liệu phiên dịch, sau khi tan việc, tâm tư đều dồn vào trên người Bạch Mạn Nhu, vốn không có khả năng chọc giận chị chỗ nào mà?

Ơ? Hình như không đúng.... Tô Úc gãi gãi đầu nhìn Bạch Mạn Nhu, chị đang cười mà như không cười nhìn chằm chằm vào mình, hình như mình quả thật đã quên mất chỗ nào.... như.... A! Tô Úc tức khắc tỉnh ngộ, hai tay nắm lấy ga trải giường, sợ hãi nói: "Chị Mạn Nhu, em và tổng giám đốc của em không có gì! Ban nãy chị nhìn thấy chúng em ôm nhau phải không? Thật sự là hiểu lầm, khi nãy suýt tý nữa em ngã chống vó xuống đất, may mà anh ta kéo em qua được, là hiểu lầm thôi! Chị Mạn Nhu, chị tin em được không, em chỉ yêu thích mỗi mình chị.... Em đối với tổng giám đốc nhiều nhất là tình cảm bạn bè đồng nghiệp thôi... Ôi không đúng nha, chị Mạn Nhu, không lẽ chị ghen hả!"

"Đúng đấy, chị ghen đấy... Nhưng chị lại không muốn ghen tuông một mình, vì thế chị để em nếm thử vị giấm chua của chị là vị gì đấy!" Bạch Mạn Nhu rất tự nhiên thừa nhận, chị đi đến bên giường cô, ngồi xuống, đưa tay sờ lỗ tai Tô Úc: "Tiểu Úc... khi nãy chị làm vậy có phải là rất quá đáng hay không? Thế nhưng khi nãy, trong lòng chị thật sự rất buồn phiền, cho dù là biết cậu ta đang giúp đỡ em, nhưng chị vẫn hoảng sợ lắm."

Bạch Mạn Nhu đổi giọng điệu như cô gái nhỏ đang ôm ấp tình cảm, khiến cho Tô Úc quên chuyện chỉnh mình khi nãy vừa phát sinh. Cô ôm lấy Bạch Mạn Nhu, thật cẩn thận như sợ chị sẽ như đất cát bình thường, trôi đi từ trong tay cô: "Chị Mạn Nhu, em hiểu được sự lo lắng của chị, chị cảm thấy em vẫn chưa đủ trưởng thành, chưa đủ kiên định đối với chuyện tình cảm. Thế nhưng chị đã quên rồi sao, em 24 rồi.... Em không còn là con nhóc mười mấy tuổi, em thừa nhận đây là lần đầu tiên em dành tình cảm cho một người khác, đối với những chuyện này em vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng không vì thế mà nó đại biểu rằng em sẽ xem nhẹ chuyện tình cảm này. Em đã nói thời gian sẽ chứng minh tất cả, cho em một cơ hội được không? Để chúng ta bên nhau, để em chứng minh cho chị thấy, em sẽ là một người để chị tin tưởng và cho chị cảm giác an toàn...."

"Tiểu Úc, em ôm chặt quá... chị sắp không thở nỗi..." Giọng nói Bạch Mạn Nhu rầu rĩ, không biết là sắp khóc hay là vì Tô Úc quả thật ôm chị chặt quá làm chị nghẹt thở.

"Xin lỗi, xin lỗi..." Tô Úc vội vàng buông ra Bạch Mạn Nhu, đưa tay đùa nghịch mái tóc quăn thật dài trước thái dương chị. Rung động trong lòng sớm đã hóa thành thiên ngôn vạn ngữ, chẳng qua là chưa kịp nói ra miệng thôi, mà cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, cũng chỉ đành biết ôm đối phương, khiến cho chị hiểu được sự quan tâm của mình đối với chị đâu chỉ là một chút.

"Thật ra, trong khoảng thời gian này, giữa chúng ta chỉ thiếu một câu chúng ta yêu nhau đi thôi phải không?" Thân mình được buông ra, Bạch Mạn Nhu lại chủ động dựa vào trong lồng ngực Tô Úc, đè lên gối ôm báo hồng nằm ngang ở trên giường, chờ Tô Úc gật đầu. Thật ra rất nhiều chuyện đều cần một bước ngoặt, nếu đêm nay không phải nhìn thấy màn Đặng Thiểu Phong ôm lấy Tô Úc, Bạch Mạn Nhu cũng sẽ không biết khát vọng độc chiếm hữu của mình với Tô Úc lại trào ra mãnh liệt như vậy.

"Nếu bây giờ em lập lại câu hỏi trước đây một lần nữa, chị Mạn Nhu, em thích chị.... chúng ta quen nhau được không? Thì chị có.... đáp ứng em hay không, để chúng ta ở bên nhau?" Hô hấp Tô Úc trở nên dồn dập vì khẩn trương, tay cô bất giác bắt lấy quần áo hai bên của Bạch Mạn Nhu, rất sợ chị sẽ nói ra đáp án trái ngược với lòng mình, vậy thì cô thật sự sẽ sụp đổ mất.

"Chị tin tưởng Tô Úc sẽ đối xử tốt với chị, sẽ không tùy tiện rời bỏ chị..." Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, nụ cười vừa đẹp đẽ cũng vừa ngọt ngào. Chị gật đầu liên tục, cuối cùng vẫn nói ra đáp án đã nhẫn nhịn rất lâu, mặc dù chị vẫn cảm thấy có hơi quá nhanh, nhanh đến mức cả chị cũng nắm bắt không nỗi nữa rồi.

"Thật sao?!" Tô Úc đột nhiên xoay mình đè Bạch Mạn Nhu xuống dưới, cô dạng chân ở bên hông Bạch Mạn Nhu, biểu cảm trên mặt đã không thể hình dung bằng hai chữ mừng rỡ: "Chị nói thật sao? Em không nằm mơ chứ? Chị Mạn Nhu, chị thật sự đồng ý rồi?!"

"Em không nằm mơ.... Đồ ngốc, nằm mơ chỗ nào mà chân thực như thế? Không tin thì chị cấu em mấy phát xem em có phải đang nằm mơ hay không?"

"Haha... Hì hì... Chị Mạn Nhu, không... em không gọi chị là chị Mạn Nhu nữa, sau này em gọi chị là bánh nướng nhé! Hì hì hì, rốt cục chị đã đồng ý rồi, rốt cục chị đã đồng ý rồi... Chị không biết em đã chờ đợi rất lâu rồi đấy!" Tô Úc liên tục cười khúc khích không ngừng, nâng lên khuôn mặt Bạch Mạn Nhu, cúi người hôn xuống một nụ hôn sâu đậm lại uyển chuyển dịu dàng.

Cơ thể được đặt ở phía dưới mềm mại như gối ôm, Tô Úc hôn Bạch Mạn Nhu, một tay đang vuốt ve xương quai xanh của chị chậm rãi tiếp cận về phía dưới, trong bụng dâng lên một luồng ấm áp, Tô Úc rất vất vả mở ra một cúc áo của Bạch Mạn Nhu, sau lại hôn lên con mắt của Bạch Mạn Nhu: "Em có thể không... có thể cùng chị không...."

"Tiểu Úc, em sắc lắm... Biết rõ chị luôn luôn chưa từ chối em, em còn hỏi nữa!" Bạch Mạn Nhu hờn dỗi nói, nhưng lại cho Tô Úc một đáp án rất rõ ràng, chỉ cần cô muốn, chị sẽ không từ chối.

"Em không sắc..." Tô Úc nhỏ giọng nói, đỏ mặt dùng bàn tay hơi run rẩy của mình tiến vào trong quần áo Bạch Mạn Nhu, cởi ra dây móc áo ngực của chị. Đây là lần đầu tiên cô làm với phụ nữ, ngoài những tình tiết từng xem trong phim ảnh ra, giờ khắc này cô cũng chỉ là dựa vào bản năng nguyên thủy mà hành động. Trong lòng vô cùng khẩn trương, tất cả giác quan đều bởi vì bàn tay đang chạm đến một vật mềm mại mà nhạy cảm lên. Hô hấp hai người đều trở nên dồn dập, Bạch Mạn Nhu nhắm mắt lại, cho dù đây không phải là lần đầu tiên của chị, trong lòng lại cứ khẩn trương như Tô Úc không thôi.

"Em thích chị..." Tô Úc nhẹ giọng nói ở bên tai chị, kèm thêm hơi thở nóng bừng đang tinh tế cọ xát lấy môi chị, tay nhẹ nhàng xoa nắn lấy vật mềm mại ẩn giấu bên trong áo ngực. Báu vật! Là từ duy nhất mà Tô Úc có thể hình dung, cô chưa bao giờ biết rằng hành động vuốt ve cơ thể của một người phụ nữ lại mang đến hưng phấn và kích thích như vậy, cô cảm thấy như mình đang bị lún sâu vào, thông qua xúc cảm từ lòng bàn tay truyền đến mà không thể tự kiềm chế.

Hai người đều đang chuyên tâm vào bên trong việc làm của mình, hết thảy xung quanh đều trở nên không quan trọng. Cũng bởi vì như thế, cho dù hai người đều nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, lúc phản ứng được thì cũng chậm vài lần so với bình thường. Cửa phòng bị Tiền Thục Mai đẩy ra, phát sinh ra âm thanh kẽo kẹt to lớn. Tô Úc bị âm thanh này làm sợ hết hồn, nhanh chóng rụt tay từ trong áo ngực Bạch Mạn Nhu ra. Đầu óc của cô nhanh chóng chuyển động, giả vờ như không có thấy Tiền Thục Mai đi vào, hai tay cong nách chị, nói: "Xem chị nhột hay không nhột! Haha...."

Hết chương 42.

Editor: Hụt hẫn chưa ai dà =)))))))