Chờ Gió, Đợi Em

Chương 53


“Được rồi, tiết học hôm nay đến đây là kết thúc, các em nhớ trở về ôn tập thật kỹ càng, tiết sau cô sẽ kiểm tra đấy.’’
 
“Vâng ạ.’’
 
“Ừ, giải tán đi.’’
 
Thời Cấm vừa dứt lời, những sinh viên trong phòng tập múa ngay lập tức chen chúc nhau vào phòng thay đồ, căn phòng  nhất thời trở nên ồn ào.
 
Cô không khỏi lắc đầu một cái, sau đó ngồi trên sàn nhà thay giày,  còn chưa kịp đổi dép thì nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
 
“Cơ thể không tốt, đừng ngồi trên mặt đất.’’
 
Thời Cấm vội vàng đứng bật dậy,  quay đầy lại nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình.
 
“Sao vậy, có tâm sự sao?’’ Cô ấy hỏi.
 
Thời Cấm mỉm cười lắc đầu: “Cô Cố, tại sao cô lại tới đây?’’
 
Cố Uyển đi tới: “Đi thăm em nha, đứa nhỏ này, gần đây em không  đến thăm cô, cô đành phải đi đến thăm em vậy.’’
 
Thời Cấm hơi áy náy nói: “Cô Cố, xin lỗi, gần đây công việc của em hơi…’’
 
Cố Uyển vỗ nhẹ vào bả vai cô: “Cô biết công việc của em rất bận rộn nhưng cũng phải chăm sóc cơ thể của mình chứ.’’
 
“Vâng, em biết rồi,  chắc cô còn chưa ăn cơm đâu nhỉ, đúng lúc buổi chiều hôm nay em cũng không có tiết, chúng ta đi ăn nhé.’’ Thời Cấm khéo léo nói.
 
“Ừ, được thôi.’’
 
Thời Cấm dẫn Cố Uyển đến một nhà hàng chuyên các món ăn Thượng Hải, chính là nhà hàng mà Triệu Trăn đã nói lúc trước.
 
Cách trang trí của nhà hàng cũng không tệ lắm, khung cảnh rất đẹp, sau khi Thời Cấm và Cố Uyển ngồi xuống, người phục vụ đi tới đưa thực đơn cho bọn họ.
 
Cô nhìn lướt qua rồi đọc một loạt tên các món ăn.
 
“Cấm Cấm, tất cả đều là những món cô thích ăn, vậy còn của em đâu?’’ Cố Uyển cười hỏi.
 
“Cô thích thì em cũng thích.’’
 
Cô Uyển liếc cô một cái, nha đầu này càng ngày càng miệng lưỡi trơn tru, thật khiến người ta yêu thích không thôi.
 
Sau khi các món ăn được đưa lên, Thời Cấm rót cho Cố Uyển một ly trà lúa mạch.
 
“Cô uống trà trước đi đã.’’
 
Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
 
“Cấm Cấm, lần trước em bị trật chân, bây giờ có thấy khá hơn chút nào không?’’
 
“Sao cô  biết được điều này?’’ Thời Cấm hơi kinh ngạc, cô chưa hề đề cập với Cố Uyển chuyện mắt cá chân bị trật khớp mà.
 
Sau đó, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, trong lòng đã rõ ràng.
 
“Có phải tên tiểu tử Triệu Trăn kia nói cho cô đúng không?’’
 
“Cái gì mà tiểu tử này tiểu tử nọ, Triệu Trăn cũng chỉ nhỏ hơn em một tuổi thôi, em còn nghĩ rằng cậu ta còn là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi hay sao?’’
 
“Cô Cố, em thấy càng ngày cô càng bênh vực cậu ta đấy, có phải cậu ta còn quan trọng hơn em không?’’ Thời Cấm giả vờ ghen tuông nói.
 

“Đứa nhỏ này.’’ Cố Uyển bật cười.
 
Năm ấy khi Thời Cấm ngã xuống sân khấu,  Cố Uyển  thực sự bị dọa đến hồn bay phách lạc, rồi bác sĩ nói em ấy có thể sẽ không được nhảy múa nữa, Thời Cấm còn chưa khóc nhưng cô đã bật khóc nức nở, lớn đến chừng này, số lần cô khóc vẫn còn đếm được trên đầu ngón tay.
 
Ở trong thâm tâm cô vẫn còn canh cánh sự áy náy và thương yêu đối với cô học trò bé bỏng của mình, cô không chỉ một lần nghĩ tới, nếu như lúc đó mình không kiên quyết thuyết phục Thời Cấm  thể hiện xong bài múa “Hồng tụ” thì có lẽ tai nạn kia sẽ không xảy ra, cho đến tâm bây giờ cô vẫn cảm thấy bản thân mình đã mắc nợ em ấy rất nhiều.
 
Cho nên  khi bác sĩ đề nghị Thời Cấm nên cân nhắc việc ra nước ngoài điều trị, cho dù em ấy có muốn hay không, cô cũng sẽ cùng xuất ngoại, trải qua một năm điều trị, trong khoảng thời gian đó Thời Cấm thật sự không tốt chút nào,  sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần gần như khiến em ấy sụp đỏ, những ngày tháng đó, cô không thể làm gì khác ngoài việc tận lực chăm sóc.
 
Vào năm thứ hai ở nước Anh, đôi chân Thời Cấm mới từ từ bình phục,  sau đó trải qua một loạt chạy vạy mới thành công bước vào trường Đại học Surrey để tiếp tục học múa.
 
Rồi ở đó em ấy gặp lại Triệu Trăn, dưới sự giúp đỡ của đứa trẻ kia, tinh thần Thời Cấm đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây,  theo thời gian trôi qua đã dần dần trở nên giống như những người bình thường, chỉ là tính tình trầm tĩnh, lặng lẽ hơn trước rất nhiều.
 
Trong mấy năm đại học kia, toàn bộ cuộc sống của Thời Cấm dường như chẳng có gì ngoại trừ nhảy múa, chỉ là múa có hay có giỏi như thế nào đi chăng nữa thì đôi chân cũng không thể ủng hộ em ấy trở thành một vũ công chuyên nghiệp.
 
Cô còn lo lắng Thời Cấm sẽ cố chấp không thể chấp nhận sự thật này, nhưng may mắn thay là không phải vậy, sau khi tốt nghiệp đại học lập tức trở về nước làm giáo viên dạy múa, tuy không thể làm một vũ công, nhưng em ấy có thể tiếp tục được thể hiện tài năng của mình cũng đã đủ lắm rồi.
 
“Cấm Cấm, qua năm nay em cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, em nên cân nhắc chuyện chung thân đại sự của mình một chút đi.’’ Cố Uyển nói.
 
“Không vội ạ, em không muốn kết hôn sớm  nên tạm thời không nghĩ đến.’’
 
“Gần hai mươi tám tuổi rồi còn không gấp, có người tốt thì phải nhanh chóng giữ lấy, nếu không mất đi thì lại hối hận không kịp.’’
 
Ý tứ của Cố Uyển cô hiểu, cũng biết cái người tốt trong miệng cô ấy là ai.
 
“Cô Cố, cô đừng lo lắng về điều đó nữa, em và cậu ta không thể nào.’’
 
Nhiều năm như vậy, Cố Uyển đã sớm xem Thời Cấm như là con gái ruột của mình, chuyện gì cũng giúp cô xem xét, chu đáo đến mức ngay cả người mẹ ruột Dư Thu của cô cũng vô cùng xúc động.
 
“Tại sao lại không thể, cô nhìn thằng bé Triệu Trăn kia không tệ, hơn nữa cô cũng nhìn ra được cậu ta rất thích em.’’
 
“Cô, cô đừng quên, cậu ta còn ít tuổi hơn em đấy.’’
 
“Em đừng lấy chuyện này ra làm cái cớ của mình, chỉ cần em muốn hay không muốn mà thôi, với lại cũng chỉ ít hơn một tuổi thôi mà.’’
 
“Cô, chúng ta đừng nói chuyện này nữa,  nó không gấp gáp lắm."
 
Cố Uyển  bất đắc dĩ thở dài, thật ra thì Thời Cấm không nói, trong lòng cô cũng hiểu rõ, trong lòng nha đầu này vẫn còn có Kỷ Hoài, mặc dù mấy năm qua không hề nhắc tới trước mặt cô, nhưng  không nhắc tới không có nghĩa là  đã quên, chỉ là không muốn nói ra để các cô khỏi lo lắng mà thôi.
 
*
“Ông , ông, ông …’’
 
Hai người đang ăn cơm thì điện thoại di động của Thời Cấm đang đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, Thời Cấm nhìn thoáng qua một cái, trên màn hình hiển thị tên Kỷ Hoài.
 
Một lát sau, điện thoại vẫn không ngừng rung, Kỷ Hoài đã gọi cho cô mấy cuộc liên tiếp, âm thanh này dẫn tới sự chú ý của người đối diện, Cố Uyển ngẩng đầu nhìn Thời Cấm vẫn đang vùi đâu ăn cơm.
 
“Sao vậy, sao không nghe điện thoại.’’
 
“Không có gì đâu ạ, chỉ là mấy cuộc gọi quảng cáo, chúng ta ăn cơm đi.’’ Thời Cấm giấu giếm mỉm cười, sau đó tắt âm điện thoại rồi úp lên bàn.
 
Cố Uyển không hề nghi ngờ về câu nói của Thời Cấm, thật sự nghĩ rằng đó là điện thoại quảng cáo.
 
*
Kỷ Hoài nhìn cuộc gọi đã bị cúp máy.
 
Anh còn tưởng rằng sau cái đêm hôm đó thì mọi ngăn cách giữa hai người bọn họ sẽ biến mất, bọn họ lại  có thể thân mật như xưa, nhưng anh thật sự không ngờ tới, quan hệ của anh và Thời Cấm chẳng những không thân mật mà ngược lại càng  hời hợt xa cách, người này lại bắt đầu trốn tránh anh nữa rồi.
 
Mấy ngày nay anh đã liên tục gọi điện thoại cho cô nhưng chưa lần nào cuộc gọi được kết nối, những tin nhắn gửi đi tựa như đá chìm đáy bể,  không nhận được hồi âm, anh đến trước nhà cô cũng không thể đợi được.
 

“Khụ, khụ, khụ…’’
 
Kỷ Hoài lấy mu bàn tay che miệng, rõ ràng ho không nhẹ, Tưởng Chính đang ngồi trước mặt anh xoay người lại.
 
“Thầy Kỷ, bị cảm sao?’’
 
Kỷ Hoài gật đầu, “Ừ, có chút.’
 
Tưởng Chính nghe anh nói chuyện, giọng nói khàn khàn, gò má cũng đỏ bừng: “Có vẻ như không giống cảm mạo bình thường, bệnh này không thể để kéo dài như thế được, cần phải nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra thôi.’’
 
“Đúng vậy, không nên coi thường cảm cúm thông thường này, nhìn như thế nhưng sẽ khó chịu trong người đấy.’’
 
“…..”
 
“Cảm ơn mọi người nhưng mà thật sự không có chuyện gì đâu, nếu như khó chịu trong người,tôi sẽ đi đến bệnh viện ngay.’’ Kỷ Hoài cười nói.
 
Tưởng Chính lắc đầu một cái: “Không sao, mọi người đều là đồng nghiệp cả, cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ, tôi đi rót cho cậu ly nước, nhìn cậu ho khan kìa.’’
 
Kỷ Hoài cảm kích nhận lấy ly nước, uống một ngụm, sau đó cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại di động.
 
Cao Nhã nhìn Kỷ Hoài, nhìn dáng vẻ này của anh ta có vẻ như thật sự bệnh không nhẹ, không phải mấy ngày trước còn rất tốt sao, tại sao lại bây giờ lại thành ra như thế này rồi.
 
Cô trầm ngâm nhìn bàn làm việc trước mặt, mấy ngày gần đây Thời Cấm không có lớp nên không cần đến trường.
 
*
“Thời gian không còn sớm nữa, bên ngoài trời lạnh như vậy em không cần phải đưa cô về đâu, nhanh về nhà đi.’’ Từ nhà hàng đi ra, Cố Uyển nói với Thời Cấm.
 
“Không sao, em chờ cô lên xe rồi em sẽ về nhà sau.’’
 
Cố Uyển không thể lay chuyển được cô, cho đến khi nhìn cô ấy lên xe rời đi, Thời Cấm lướt  weibo một vòng rồi mới chuẩn bị đón xe về nhà.
 
Cô đột nhiên nghĩ đến việc lúc nãy Kỷ Hoài đã gọi điện cho mình,  vội vàng rút điện thoại ra một lần nữa, nhìn năm cuộc gọi nhỡ trong nhật ký, tâm trạng hơi phức tạp.
 
Từ khu trở về thành phố S sau ngày hôm đó, cô đã cố tình trốn tránh anh, bởi vì  thực sự trong lòng cô  đang rất hỗn loạn.
 
Kỷ Hoài ngoại trừ gọi điện thoại  thì còn có gửi mấy tin nhắn, ngay khi Thời Cấm đang định đọc  thì lại nhận được một cuộc gọi khác.
 
Cao Nhã.
 
Thời Cấm ấn nút trả lời.
 
“Ừ, Cao Nhã?’’
 
“Cấm muội muội, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?’’
 
Thời Cấm hơi khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ở Tân Thiên, sao thế?’’
 
“Có một việc tớ không biết có nên nói với cậu hay không?’’
 
“Cậu gọi điện thoại cho tớ không phải là đã quyết định nói với tớ rồi sao?’’ Thời Cấm bĩu môi.
 
Cao Nhã ở đầu giây bên kia lúng túng cười một tiếng: “Hôm nay ở nhìn thấy Kỷ Hoài, có vẻ như anh ta không ổn lắm, giống như là bị cảm, còn  hơi nghiêm trọng, giọng nói đều khản đặc rồi.’’
 
Khóe miệng Thời Cấm khẽ mấp máy, bàn tay đang cầm điện thoại vô thức siết chặt.
 
Kỷ Hoài bị cảm?
 
Cô ngẫm nghĩ một chút, có lẽ là khi còn ở Bắc Kinh, lúc ấy mưa lớn như vậy nhưng hơn nửa chiếc ô đều nghiêng sang bên người cô, sau khi trở về khách sạn cũng để cho cô tắm trước, sao có thể không bị cảm.
 
Vậy vừa rồi anh gọi điện thoại cho cô…
 
“Này, Cấm muội muội, cậu còn nghe không?’’
 
“Ừ, tớ đang nghe.’’
 
“Tớ nghĩ, lúc này Kỷ Hoài chắc chắn rất cần cậu.’’ Cao Nhã nói.
 
“Anh ta bị bệnh thì phải đi tìm bác sĩ mới đúng chứ, tớ cũng không phải là bác sĩ, tìm tớ thì có ích gì?’’
 
 Cao Nhã ở đầu giây bên kia trầm mặc một lúc.
 
“Đối với Kỷ Hoài  mà nói cậu chính là liều thuốc hữu hiệu nhất.’’
 
Sau khi cúp điện thoại, Thời Cấm mở ra đọc tin nhắn  của Kỷ Hoài, trên mặt vẫn không hề bộc lộ cảm xúc gì, cô chăm chú nhìn dòng xe nhộn nhịp qua lại trên dường, cuối cùng bắt một chiếc taxi.
 
“Tài xế, tiểu khu Bích Thúy.’’