Chờ Gió, Đợi Em

Chương 37


 
Một học kỳ mới lại bắt đầu, Thời Cấm kéo vali hành lý đứng trước cổng trường, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn đồng thời xuất hiện.
 
Nhớ năm ngoái  vẫn còn là một sinh viên năm nhất bỡ ngỡ bước vào cánh cửa đại học, thời gian thoáng chốc trôi qua, cô bây giờ đã trở thành một học tỷ năm hai, trong lòng lại cảm thấy không chân thật.
 
“Cấm muội muội.’’
 
Sau lưng  vang lên một giọng nói quen thuộc, Thời Cấm xoay người lại thì thấy Cao Nhã đang kéo vali đi về phía này.
 
“Cao Nhã.’’
 
Cao Nhã đi tới bên cạnh Thời Cấm, hai người cùng sóng vai nhau bước vào cổng trường, “Vừa rồi nghĩ chuyện gì mà ngẩn người ra vậy?’’
 
“Cũng không có gì, chỉ là hơi xúc động một chút,  thời gian trôi qua thật nhanh.’’
 
“ Có phải cảm thấy không chân thực lắm đúng không?’’
 
“Ừ, tưởng chừng cái ngày chúng ta nhập học vẫn như  hôm qua đây thôi mà bây giờ quay đầu lại thì chợt nhận ra một năm đã  trôi qua rồi.’’
 
Cao Nhã cười một tiếng,  khoác tay lên bả vai Thời Cấm.
 
“Chờ đến lúc tốt nghiệp, cậu sẽ thực sự cảm thấy… Không đúng…’’
 
“Không đúng cái gì?’’ Thời Cấm khó hiểu nhìn cô.
 
Cao Nhã buông tay ra, dừng lại, quan sát Thời Cấm từ trên xuống dưới mấy lần, Thời Cấm bị cô nhìn có chút không được tự nhiên.
 
“Sao vậy?’’
 
“Cấm muội muội, tớ thấy cậu dường như cao hơn.’’
 
Thời Cấm, “…….”
 
“Tớ nói thật đấy, có vẻ như cao hơn một chút so với thời còn là sinh viên năm nhất.’’ Cao Nhã  thành thật nói.
 
Thời Cấm bật cười, “Cao lên không phải là một chuyện rất bình thường, tớ vẫn còn đang trong tuổi dậy thì đấy.’’
 
Thời Cấm vừa dứt lời, Cao Nhã đã ồ lên một tiếng, âm cuối nâng lên, sau đó làm ra vẻ có hứng thú lướt qua vòng một của Thời Cấm.
 
Thời Cấm theo ánh mắt của cô cúi xuống nhìn ngực mình, một giây kế tiếp, vội vàng đưa tay ôm lấy ngực.
 
“Mẹ kiếp, Cao Nhã, cậu quá lưu manh.’’
 
Cao Nhã  nở nụ cười rạng rỡ, “Tớ thế nào, tớ cảm  thấy cậu mới là lưu manh ý.’’
 
“Cậu không cần phải giải thích, cậu đã bị Mộc Hân làm cho hư hỏng rồi.’’
 
Lúc này Mộc  Hân  vẫn đang còn ở trên xe bất thình lình hắt xì một cái, cô xoa xoa lỗ mũi mình, tự lẩm bẩm, “Nhất định là Cấm muội muội nhắc đến mình rồi.’’
 
*
 
Phòng tập múa.
 
“Thẳng lưng lên, khom lưng còng xuống như thế  để làm gì?’’
 
“Học múa thì phải có phong thái của người học múa, tại sao học đến bây giờ rồi mà vẫn còn chưa học thế này?’’
 
Chung Nhạc vừa uốn nắn tư thế cho học sinh vừa tiến hành giáo dục tư tưởng cho bọn họ.
 
“Trời ạ, chân tớ đau lắm rồi, thầy Chung hiện tại không phải là thầy Chung khi xưa nữa rồi.’’ Mộc Hân đau khổ nhắm mắt lại.
 
Đã gần mười phút trôi qua, đôi chân này của cô sắp tàn phế rồi.
 
“Suỵt, đừng nói chuyện, thầy ấy đang đi về phía này đấy.’’ Cao Nhã thấp giọng nói.
 
Mộc Hân ngay lập tức im lặng, thậm chí  thở mạnh cũng không dám.
 
“Đang cằn nhằn gì đấy, ngay cả những động tác cơ bản đơn giản nhất cũng không thể làm được.’’ Thầy Chung đứng giữ mấy người các cô, hai tay chắp ở sau lưng, khí  thế mạnh mẽ.

 
“Kéo thẳng bàn chân ra.’’
 
Chung Nhạc đưa tay ấn bàn chân của Thời Cấm xuống đất, ngón chân gần như đã chạm vào mặt đất, lòng bàn chân đã tạo thành một hình vòng cung, Thời Cấm cắn răng cố chịu đựng, nhưng sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.
 
Mấy người ở bên cạnh cô không hẹn mà đồng thời nuốt nước miếng một cái, càng tự giác kéo thẳng bàn chân,  rất sợ người tiếp theo bị ấn chính là mình.
 
Khoảng gần một phút sau, Chung nhạc mới  buông tay ra.
 
“Không sai, tiếp tục giữ như thế.’’ Hắn nhàn nhạt nói một câu rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước.
 
“Thời Cấm, cậu không sao chứ?’’ Cao Nhã quay đầu lại, trong ánh mắt lộ rõ sự quan tâm.
 
“Tớ không sao?’’ Thời Cấm mỉm cười, quả thực lúc đầu có hơi đau một chút, nhưng dưới sự đè ép tàn bạo của Cố Uyển, chỉ số chống ngược trong người cô đã đạt đến cảnh giới cao nhất.
 
“Yên lặng.’’ Mặc dù Chung Nhạc không nhìn về phía này, nhưng ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
 
Hai người thức thời ngậm miệng, không nói gì thêm nữa cho đến khi tan lớp.
 
“Thầy Chung bây giờ  thật đáng sợ.’’ Trong lòng Mộc Hân vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
 
“Còn không phải sao, áp lực càng ngày càng lớn.’’
 
“Mỗi khi thầy ấy đi đến bên cạnh chúng ta cũng khiến tớ toát mồ hôi lạnh, phải rồi, Cấm muội muội, chân cậu không sao chứ?’’
 
Thời Cấm lắc đầu, hoạt động đôi chân một chút, “Không sao, thật ra thì cũng không đau như vậy.’’
 
“Cấm muội muội, cậu thật sự là người cuồng ngược mà.’’
 
“Thời Cấm.’’
 
Ba người đồng thời dừng bước xoay người lại, Thời Cấm nhìn người  nam sinh đang gọi mình, rất đẹp trai, nhưng cô không quen biết cậu ta.
 
“Triệu Trăn?’’ Mộc Hân hơi ngạc nhiên.
 
“Cậu quen sao?’’
 
“Triệu Trăn ư, cậu ta là tiểu thịt tươi* của các em sinh viên năm nhất đấy, không thể không biết được sao?’’
 
(Tiểu thịt tươi là tên mà truyền thông dùng để gọi các bạn nam thần trẻ tuổi đẹp trai và đang hot. Nguồn: Sưu tầm.)
 
Thời Cấm đưa ngón tay chỉ vào mình, hơi nghi ngờ hỏi, “Cậu đang kêu tôi sao?’’
 
Triệu Trăn gật đầu rồi sải bước đi đến trước mặt các cô.
 
“Có chuyện gì không?’’
 
Triệu Trăn mỉm cười rồi kiên quyết nói, “Tôi thích em, em làm bạn gái của tôi đi.’’
 
“Mẹ kiếp.’’
 
“Wao.’’
 
Nghe cậu ta nói như vậy, chân mày của Thời Cấm nhíu chặt lại.
 
Cậu ta và Kỷ Hoài là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
 
Cô không thích cậu ta.
 
“Tôi rất thích em, từ lần đầu tiên gặp em tôi đã…’’
 
Một học sinh năm nhất tỏ tình với một vị học  tỷ năm hai, tin tức này khá hot, những người xung quanh cùng tò mò nhìn về phía này.
 
Thời Cấm mặt không đổi sắc cắt đứt cậu ta, “Xin lỗi, tôi không thích cậu.’’
 
Triệu Trăn hơi sửng sốt, anh không nghĩ tới Thời Cấm lại dứt khoát từ chối mình như vậy.
 

“Không thích cũng không sao, tình cảm có thể từ từ nuôi dưỡng.’’
 
“Tôi không muốn cùng cậu nuôi dưỡng tình cảm, đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa.’’
 
Nói xong, Thời Cấm trực tiếp xoay người rời đi, Cao Nhã và Mộc Hân liếc nhìn cậu ta một cái rồi vội vàng đuổi theo.
 
“Thời Cấm, đợi tớ với.’’
 
“Người anh em, chắc chắn là bị từ chối rồi, tớ đã nói rồi mà, Thời Cấm không phải là người có thể dễ dàng theo đuổi đâu.’’ Lúc này, một nam sinh đi tới vỗ vỗ bả vai Triệu Trăn.
 
Triệu Trăn nhìn theo bóng lưng của Thời Cấm, đưa tay sờ cằm, “Ừ, đúng vậy, nhưng tớ nhất định sẽ theo đuổi được cô ấy.’’
 
“Tớ thật sự không hiểu, trong trường chúng ta còn có rất nhiêu học sinh xinh đẹp hơn Thời Cấm rất nhiều, tại sao cậu lại chỉ để ý một mình cô ấy?’’
 
“Vừa gặp đã yêu, nhất kiến chung tình, cậu có hiểu không?’’
 
    *
" Cấm muội muội, người cậu vừa từ chối lúc nãy là Triệu Trăn đấy.’’
 
“Vậy thì sao?’’
 
“Triệu Trăn là tiểu thịt  tươi của trường chúng ta nha.’’
 
“Cậu đã quên rằng tớ đã có bạn trai rồi sao?’’ Thời Cấm nói.
 
Mộc Hân bĩu môi, “Tớ không quên, nhưng mà được một tiểu thịt tươi thổ lộ tình cảm, trong lòng cậu không có cảm giác gì sao?’’
 
Cao Nhã thở dài một cái, đưa tay gõ gõ lên đầu Mộc Hân.
 
“Cậu suốt ngày cứ nghĩ đi đâu vậy?’’
 
Mộc Hân bị đau, “Này… Đau.’’
 
“Cũng có cảm giác .’’
 
“Vậy sao cậu lại từ chối…’’
 
“Cảm thấy rất phiền.’’
 
Mộc Hân, “……….”
 
“Nếu như tớ thích cậu ta thì chắc chắn tớ sẽ rất hạnh phúc, nhưng không thích là không thích, hơn nữa, tớ đã có Kỷ Hoài rồi, cho nên không thể để cho cậu ta chút hy vọng nào.’’
 
“Kỷ Hoài, Kỷ Hoài , Kỷ Hoài, tớ thấy trong đầu cậu chỉ toàn là Kỷ Hoài.’’ Mộc Hân trợn mắt trừng cô.
 
Thời Cấm bật cười, “Dĩ nhiên rồi, Kỷ Hoài nhà tớ mà.’’
 
Cao Nhã im lặng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Thời Cấm.
 
Có vẻ như Kỷ Hoài là một người rất quan trọng với cô ấy, quan trọng đến mức không phải Kỷ Hoài thì không thể.
 
Trong chuyện tình yêu nam nữ cô có thể hiểu được, nhưng cô hơi lo lắng, Thời Cấm yêu sậu nặng Kỷ Hoài như vậy, sâu đến mức cuộc sống của cô ấy chỉ có nhảy múa và Kỷ Hoài.
 
Điều này đối với cô ấy là tốt hay không tốt, vẫn còn là một ẩn số.
 
*
Tiểu thịt tươi năm nhất Triệu Trăn tỏ tình bị từ chối.
 
Tin tức này nhanh chóng được  lan truyền rộng rãi khắp cả trường Học viện Điện ảnh Nghệ thuật  S, Triệu Trăn, Thời Cấm chính là hai nhân vật chính của câu chuyện này.
 
“Cấm muội muội, cậu nổi tiếng rồi.’’ Mộc Hân lấy nước xong đi vào phòng ký túc.
 
Thời Cấm  từ trong sách ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn cô.
 
“Chuyện của cậu và Triệu Trăn bây giờ đã lan  rộng ra khắp cả trường học.’’
 
“Ồ.’’
 
Thời Cấm ồ lên một tiếng,  dáng vẻ tựa như mình không liên quan đến chuyện này, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
 
Mộc Hân thật sự nhìn không nổi nữa, “Cậu thân là người trong cuộc sao có thể bình tĩnh như vậy?’’
 
“Không quan tâm đến những tin đồn mới là người thông minh.’’
 
“Tớ đồng ý với câu này của cậu ấy, những chuyện như thể này càng nói càng bôi đen hơn mà thôi, không cần thiết phải quan tâm nhiều.’’ Cao Nhã vừa đắp mặt nạ vừa nói.
 
Mộc Hân đặt mông ngồi trên giường, “Phải rồi, tư tưởng của hai cậu rất thoáng.’’
 
“Mà Hi Duyệt đã hơn một tuần không về ký túc rồi sao?’’
 
“Ừ, sao vậy?’’
 
“Không có gì, tớ chỉ cảm thấy cô ấy ở hay không ở ký túc cũng chẳng có gì khác nhau.’’
 
Học kỳ này, số lần Quản Hi Duyệt ngủ lại trong ký túc có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoài trừ những giờ lên lớp vào ban ngày, chỉ cần tan lớp một cái là đã không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy đâu, lúc đầu các cô còn gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm, nhưng tất cả đều tựa như đá chìm đáy biển, sau đó cũng không liên lạc lại một lần nào nữa.
 
Chút tình cảm cố gắng xây dựng  ban đầu cứ như vậy chẳng còn bao nhiêu, mọi người giống như những người xa lạ, lúc gặp nhau chỉ thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười một chút mà thôi.