Chờ Gió, Đợi Em

Chương 30


 
Vào cuối tháng tám, một mùa  khai giảng năm học mới sắp được bắt đầu.
 
“Cấm Cấm, concert của Tôn Yến Tư tổ chức ở Bắc Kinh lần này cậu có đi không ?’’ Lâm Tịch nằm ở đầu giường hỏi cô.
 
Thời Cấm quay đầu lại, “Tất nhiên là đi rồi, dù như thế nào đi chăng nữa tớ cũng sẽ không bỏ qua lần này đâu.’’
 
Lâm Tịch cau mày, “Nhưng concert diễn ra vào ngày hai mươi tám tháng tám, trùng với mùa khai giảng, tớ ngày mùng năm tháng chín mới nhập học không nói làm gì, nhưng cậu ngày mùng một tháng chín là bắt đầu rồi, đến lúc đó có quay về kịp không?’’
 
“Điều này không thành vấn đề, ngày hai mươi tám chúng ta đi, ngày hai chín quay về là được rồi.’’
 
Lâm Tịch chống cằm, “Vậy chúng ta chỉ có một ngày vui chơi thôi sao?’’
 
“Với tớ một ngày đã đủ rồi.’’
 
“Được rồi, nhưng mà chỉ có hai chúng ta đi thôi sao?’’
 
“Không phải.’’ Thời Cấm nháy mắt với cô, “Còn có Kỷ Hoài.’’
 
Ngay từ tháng bảy, cô đã ra sức thuyết phục Kỷ Hoài muốn anh đi với cô đến Bắc Kinh xem concert của Tôn Yến Tư.
 
Ban đầu anh từ chối không đi, nhưng cô mấy ngày liên tục quấn chặt lấy anh lải nhải vấn đề này không tha, cuối cùng Kỷ Hoài vẫn không thể chống đỡ nổi nên đã đồng ý.
 
Lâm Tịch không khách khí liếc Thời Cấm một cái, từ khi cô ấy và Kỷ Hoài xác định mối quan hệ thì hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đập thức ăn cho chó vào mặt cô.
 
“Chậu thức ăn cho chó này tớ không thèm.’’
 
Thời Cẩm mỉm cười dựa vào người cô, “Đúng rồi, có thể Lương Hòa cũng sẽ đi đấy.’’
 
“Anh ta cũng đi sao?’’
 
‘’Ừ, tớ chỉ nói là có thể, lần trước nghe Kỷ Hoài nói Lương Hòa vẫn chưa chắc chắn có thể đi hay không.’’
 
*
Ngày hôm đó, khi hai người đến ga tàu thì đã thấy Kỷ Hoài và Lương Hòa đứng chờ ở đó.
 
‘’Kỷ Hoài.’’ Thời Cấm đẩy vali cho Lâm Tịch, nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh.
 
Kỷ Hoài thấy cô chạy về phía mình cũng vội vàng giang hai cánh tay ra, khẽ cúi người xuống, Thời Cấm ngay lập tức lao vào trong lồng ngực anh.
 
‘’Tại sao lại chạy gấp như vậy ?’’ Anh mỉm cười hỏi.
 
Giọng nói dịu dàng quyến rũ vang lên trên đỉnh đầu, Thời Cấm cảm giác như lỗ tai mình sẽ hỏng mất.
 
"Chỉ cần thấy anh thì em sẽ không thể khống chế được mình.’’ Thời Cấm không hề dè dặt mở miệng nói.
 
“Khụ, tớ nói này, hai người có thể có một chút lương tâm được không, đừng bắt nạt những cẩu độc thân như bọn tớ vậy chứ.’’ Lương Hòa ở bên cạnh cảm thán nói.
 
Đúng lúc này, Lâm Tịch kéo vali hành lý đến, Lương Hòa vội vàng đi về phía cô.
 
“Tới đây.’’ Anh cầm lấy vali từ trong tay cô.
 
“Sao lại nặng như vậy?’’ Anh hơi ngạc nhiên.
 
“Đương nhiên rồi, bên trong chưa đồ của em và Thời Cấm mà.’’
 
“Được rồi, cũng chỉ ở Bắc Kinh hai ngày, chỉ cần một balo đã đủ rồi mà, còn phải mang vali đi làm gì không biết?’’
 

Lâm Tịch  ngẩng đầu anh ta một một cái, “Con gái bọn em có thể giống con trai các anh sao?’’
 
Con gái cần phải mang theo rất nhiều thứ, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, quần áo, váy vóc, giày dép, đồ đạc nhất định phải chuẩn bị đầy đủ nhất mới có thể ra ngoài.
 
“Đúng vậy, dĩ nhiên không giống nhau rồi, con gái rất phiền phức.’’ Lương Hòa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
 
“Anh nói gì cơ?’’ Lâm Tịch liếc Lương Hòa.
 
“Không có gì, không có gì, anh nói chúng ta đi nhanh lên, còn phải lên tàu.’’ Lương Hòa ngay lập tức phủ nhận.
 
Sau khi kiểm tra vé, bọn họ tìm thấy  vị trí của mình, chỗ ngồi của bốn người gần kề nhau, vừa hay lại đối diện nhau, Thời Cấm tất nhiên sẽ dính lấy Kỷ Hoài rồi, Lâm Tịch không còn cách nào khác là đành phải ngồi bên cạnh Lương Hòa.
 
Từ thành phố S đến Bắc Kinh mất sáu giờ đi tàu, bọn họ khởi hành lúc tám giờ, tức là trước ba giờ chiều sẽ có mặt tại Bắc Kinh.
 
Concert lần này bắt đầu vào lúc bảy giờ rưỡi tối, bọn họ phải tranh thủ thời gian đặt xong phòng khách sạn, cuối cùng con phải vào sân trước  khi khai mạc một giờ.
 
Ngồi ở trên tàu, mấy người cùng nhau chơi bài một lúc thì Thời Cấm không còn tinh thần để tiếp tục nữa, tối hôm qua bởi vì quá phấn khích nên cô không tài nào ngủ được, sáng hôm sau lại phải dậy sớm để đến nhà ga, bây giờ chỉ cảm thấy hai mí mắt trên dưới mắt đầu dính vào nhau, mơ màng buồn ngủ.
 
Kỷ Hoài nhìn dáng vẻ không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ của người bên cạnh, đưa tay rút mấy con bài từ trong tay cô ra rồi ôm cô dựa vào người mình.
 
“Được rồi, đừng chơi nữa, ngủ một lát đi.’’
 
Thời Cấm “Vâng” một tiếng rồi thuận thế tựa vào bả vai anh, chỉ một lúc sau đã thực sự ngủ thiếp đi.
 
Bốn người đánh bài, hai người không đánh nữa, Lâm Tịch và Lương Hòa bên kia chơi với nhau cũng không vui vẻ gì, cuối cùng Lương Hòa vẫn thu bài lại.
 
“Em có muốn ngủ không?’’ Lương Hòa quay đầu lại hỏi Lâm Tịch.
 
Lâm Tịch nhìn Thời Cấm ở đối diện đang  ngủ say, còn Kỷ Hoài cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, gật đầu.
 
“Ngủ thôi.’’
 
“Vậy em dựa vào…’’
 
Lời nói của Lương Hòa còn chưa dứt đã nhìn thấy Lâm Tịch khoanh tai tay đặt lên bàn kính, ngả đầu gối lên cánh tay nhắm mắt lại.
 
Anh không nhịn được bật cười, cô nàng này đúng là không biết hưởng thụ, cái gối dựa miễn phí cũng không muốn.
 
*
Vào buổi trưa, Thời Cấm miễn cưỡng thức dậy ăn mấy miếng bữa trưa bán trên tàu rồi lại dựa vào Kỷ Hoài ngủ tiếp.
 
Giấc ngủ này thẳng đến khi con tàu đến ga Bắc Kinh cô mới tỉnh dậy một lần nữa.
 
Bốn người xuống tàu rồi rời khỏi nhà ga, sau khi đặt phòng khách sạn và thu xếp hành lý ổn thõa, ăn tối xong xuôi, lúc này bọn họ mới bắt xe đi đến địa điểm tổ chức concert, mua gậy quỳnh quang, bảng tên và thứ quan trọng nhất là vé vào sân.
 
Ánh đèn trong hội trường mờ tối, xung quanh đã chật kín những người hâm mộ, bên trong vô cùng ồn ào, tiếng người cười nói rộn rã khắp nơi, tất nhiên đều không thể tách rời cái tên Tôn Yến Tư.
 
Bốn người bọn họ khó khăn lắm mới có thể tìm được chỗ trống ngồi xuống.
 
Khoảng chừng còn mấy phút nữa là đến giờ bắt đầu, Thời Cấm mở to mắt, chăm chú nhìn lên sân khấu.
 
“Kỷ Hoài, phải làm sao bây giờ, em rất hồi hộp.’’
 
Kỷ Hoài ngiêng người nhìn cô một cái, nhờ những cây gậy huỳnh quang với đầy đủ màu sắc xung quanh nên anh mới có thể nhìn rõ khuôn mặt Thời Cấm, mỉm cười nói.
 
“Tại sao lại phải hồi hộp?’’
 

“Em thích Tôn Yến Tư nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có thể gần cô ấy đến thế, không thể không hồi hộp lo lắng sao, anh sờ xem, lòng bàn tay em ướt đẫm mồ hôi rồi.’’
 
Vừa rồi, cô vừa xòe tay trước mặt anh, Kỷ Hoài nắm lấy tay cô, quả nhiên là một lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
 
Bàn tay cô mềm mại, ẩm ướt, không giống như đôi tay khô ráo của anh.
 
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng vuốt vẻ bày tỏ sự an ủi.
 
“Không sao đâu, đừng lo lắng.’’
 
Lâm Tịch ngồi bên cạnh hai người bật cười, “Thời Cấm, cậu có thể đừng tỏ ra yếu đuối vô dụng như thế nữa được không?’’
 
“Tớ cũng không muốn đâu, nhưng tớ lại không thể kiểm soát được bản thân mình.’’
 
Trên khuôn mặt Lương Hòa cũng tràn đầy ý cười, “Được rồi, được rồi, chúng ta phải hiểu cho tâm trạng của một fan hâm mộ đích thực, thấy thần tượng của mình không kích động mới lạ.’’
 
Lương Hòa vừa dứt lời, âm nhạc bỗng nhiên vang lên.
 
Ánh đèn trên sân khấu cũng sáng rực, những người hâm mộ dưới sân khấu như điên dại, tiếng reo hò điên cuồng vang lên bên tai, “Tôn Yến Tư, Tôn Yến Tư!’’ Một tiếng lại một tiếng, chấn động lòng người, đinh tai nhức óc.
 
Khoảng chừng mấy phút sau, Tôn Yến Tư mặc trên mình một bộ trang phục chiến sĩ màu vàng, mái tóc ngắn xinh đẹp từ từ xuất hiện giữa sân khấu, thể hiện ca khác mở màn “Mộng du.’’
 
Dưới sân khấu hoàn toàn sôi sục bùng nổ, rốt cuộc Thời Cấm cũng không thể không chế được bản thân và bắt đầu hét chói tai, cô ra sức vẫy vẫy cây gậy ánh sáng trong tay, điên cuồng  gào thét về phía Tôn Yến Tư trên sân khấu.
 
Kỷ Hoài bị tiếng hét bất ngờ của cô làm cho giật mình, anh thật sự không biết lực bộc phát của Thời Cấm hóa ra lại mãnh mẽ đến như vậy.
 
Từ đầu đến cuối tầm mắt của Thời Cấm vẫn rơi vào trên người Tôn Yến Tư ở trên sân khấu kia, còn ánh mắt của Kỷ Hoài lại một mực nhìn người con gái bên cạnh mình.
 
Anh chăm chú nhìn dáng vẻ kích động điên cuồng của cô, trong ánh mắt ấy dường như còn thấp thoáng ánh nước long lanh.
 
Anh không hiểu tại sao cô lại thích Tôn Yến Tư đến như thế,  từ trước tới nay anh không quan tâm lắm những ngôi sao trong giới giải trí, cho nên thực sự không thể nào lý giải nổi sự yêu thích và mến mộ  kia của Thời Cấm.
 
‘’Tôi là ai? Các bạn còn nhớ tôi là ai không? Tôi đã quay lại rồi đây, các bạn đã ăn cơm chưa?’’
 
“Còn nhớ buổi concert cuối cùng ở Bắc Kinh đã là chuyện của năm 2004, tình cảm nồng nàn của những người hâm mộ Bắc Kinh vẫn bùng cháy như vậy.’’
 
Tôn Yến Tư cầm micro trong tay mở miệng nói, chất giọng đặc biệt của cô ấy được những chiếc loa phóng thanh xung quanh truyền đến toàn bộ hội trường, truyền đến trái tim của mỗi người có mặt ở đây.
 
Cô vừa dứt lời, khán giả dưới sân khấu nhiệt liệt đáp lại, trong có bao gồm cả Thời Cấm.
 
“Tôn Yến Tư! Tôn Yến Tư! Nhớ! Nhớ! Ăn rồi! Ăn rồi!" Thời Cấm  không thèm quan tâm đến việc người trên sân khấu có nghe thấy hay không, chỉ lo trả lời, hòa chung với những câu trả lời của đông đảo người hâm mộ.
 
Bầu không khí của buổi concert càng ngày nàng nóng, tất cả sự nhiệt tình  khán giả dưới sân khấu đều được khuấy động.
 
Thời Cấm thích Tôn Yến Tư, cho nên Lâm Tịch cũng bị  rủ rê nghe những ca khúc của cô ấy, cuối cùng lại trở thành một fan hâm mộ đích thực. 
 
Mặc dù vừa rồi cô còn cười nhạo Thời Cấm, nhưng giờ phút này, hai người lại đứng dựa vào nhau vô cùng chặt chẽ, đong đưa bảng tên hoặc vẫy vẫy gậy ánh sáng trong tay, liên tục cuồng nhiệt gọi tên Tôn Yến Tư, hoàn toàn điên cuồng theo bầu không khí nơi đây rồi.
 
Kỷ Hoài nhìn Thời Cấm,  anh không say mê như các cô, chỉ lặng lẽ ngồi trong hội trường ồn ào náo nhiệt này yên tĩnh lắng nghe.
 
“A a a a a!’’
 
“Tôn Yến Tư! Em yêu chị!’’
 
“Em yêu chị!  Khụ , khụ ,khụ… Em yêu chị…’’ Thời Cấm gào thét quá mức, ngay lập tức bị sặc, giọng nói cũng trở nên khàn khàn trông thấy.
 
Lúc này, Kỷ Hoài thực sự nhìn không nổi nữa, bèn nắm lấy tay cô.
 
“Được rồi, nghỉ một lát đi.’’ Anh nói.
 
Nhưng xung quanh quá ồn ào, Thời Cấm chỉ có thể nhìn thấy được đôi môi Kỷ Hoài đang đóng đóng mở mở mà không nghe được anh đang nói gì.
 
“Kỷ Hoài, anh nói gì, em không nghe rõ.’’
 
“Anh nói em dừng lại nghỉ ngơi đi, nếu không cổ họng em sẽ hỏng mất.’’
 
“Cái gì, em không nghe thấy.’’
 
Vào lúc này, tiếng la hét dưới sân khấu càng trở nên bùng nổ sôi nổi hơn, Thời Cấm dứt khoát không để ý tới Kỷ Hoài nữa, nhanh chóng theo chân mấy người kia hò hét chói tai.
 
Bỗng nhiên, cổ tay bị người khác kéo mạnh khiến cô buộc phải ngồi xuống ghế, còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì thì một hơi thở tươi mát mang theo tính xâm lược rõ rệt của người thiếu niên đập vào mặt.
 
 Thời Cấm vẫn chưa thể ổn định cơ thể thì đầu đã bị éo về phía trước, đôi môi bị người mạnh mẽ chặn lại.