Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar)

Quyển 5 - Chương 64

Hậu quả trực tiếp sau cái chết của Ức Đình là tôi phải ngồi một đêm ở đồn. Điều tra viên cho tôi hơn một tiếng đồng hồ trấn tĩnh lại mới hỏi cặn kẽ nguồn cơn.

Tôi đã định giấu biệt cái tên Diệp Linh Lung, nhưng thực lòng tôi không thể tự bào chữa, chỉ còn cách khai báo toàn bộ những gì biết được, tôi thèm ngủ, tôi mệt, nhắc đến cái tên ấy tôi vẫn cảm thấy mệt.

Tôi không thể hình dung trong nửa năm trước khi chết Ức Đình đã làm gì, càng không thể đoán ra vì sao ân oán ba năm đã qua giờ cô ta mới giết Cao Thiền, và lý do gì khiến cô ta bất cần mọi việc quyết định làm như thế, cuối cùng lại giơ súng tự sát, câu cô ta buột miệng nói với tôi ở mức độ nào đó hẳn có mối liên quan nhất định?

Và còn, khẩu súng ấy, Ức Đình kiếm đâu ra?

Bất kỳ ai cũng có những câu đố phải trả giá cả đời mà không thể lý giải, với tôi, Ức Đình là như thế. Chắc là 100 năm nữa ở một thế giới khác tôi mới có thể hỏi rõ Ức Đình.

Tảng sáng, tôi mệt mỏi cực độ trở về nhà, đặt lưng xuống sa-lông ngủ thiếp đi.

Vũng máu đỏ lòm dìm ngập trong giấc mơ.

***

Vào thời điểm mấu chốt của sự nghiệp, cái chết của Ức Đình phơi bày sự thật về Diệp Tử ra ngoài ánh sáng, chỉ qua một đêm, dưới con mắt của dư luận mọi lời đồn thổi thêu dệt trước đó đã được nghiệm chứng. Tôi không thể biết Diệp Tử đã phải khóc bao lâu, mà có lẽ, em không còn khóc được nữa.

Tôi gọi gọi gọi, máy đều tắt.

Tôi tìm mọi cách để liên lạc với em, và nhận ra hầu như ai cũng không thể liên hệ với Diệp Tử.

Trong cuộc họp báo tại Hong Kong trước ngày bấm máy bộ phim, một ký giả ép Diệp Tử phải trả lời thành thật, Diệp tử gần như mất hết lý trí và hoàn toàn sụp đổ, không kiềm chế được đã giận dữ ném chai nước khoáng về phía tay nhà báo.

Tôi gọi về nhà em ở Thanh Đảo, bố em nhận điện, khóc lóc trong điện thoại, ai oán: “Ông trời ơi, tôi có gây nên tội lỗi gì đâu, mà lại nuôi lớn cái thứ không biết nhục ấy…” Mẹ Diệp Tử phải đỡ lấy ống nghe, thông báo hôm kia Diệp Tử có gọi về, chỉ nói muốn yên tĩnh một mình, đợi mọi việc lắng xuống, sẽ về nhà. Những lời đồn đại đã làm tổn hại đến cả người thân Diệp Tử.  

Tôi hỏi dò khắp nơi, mà không tìm được bất cứ một thông tin đáng tin cậy nào.

Có người nói em đã theo một tay người Mỹ gốc Hoa sang Mỹ, có người nói em đã di cư, có người nói em bị điên rồi, thậm chí có người nói em đã nhảy lầu, và chẳng bao lâu, mọi người bắt đầu quên lãng em.

Như hoa quỳnh trong đêm nở rồi tàn.

Tình người mỏng nhạt như một tờ giấy, những đề tài đàm tiếu chốn trà dư tửu hậu càng ngày càng đầy ắp, càng ngày càng phong phú.

Không như tôi, mất đi một Diệp Lung Linh, như sinh mệnh mất đi sự sống.

Bất cứ thứ gì cũng có sự cân bằng, điều an ủi lớn nhất cho tôi là công việc lên như diều gặp gió, như mặt trời cao ngất giữa trưa, tôi cùng hai vị giám đốc điều hành công việc, xe lên đời BMW.

Tôi thay đàn bà bên mình, nhưng không một ai đáng để tôi yêu thương thật lòng, trừ hình ảnh những lúc họ châm thuốc hút đã đâm thấu tôi.

Ân tình của những năm qua, yêu thương hờn giận, từng thứ trách nhiệm tình cảm, từng lần xa cách hợp tan, đều bị tước khỏi tâm can tôi, hủy phá con tim tôi.

Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Tử ơi…Cuộc đời giống như một bàn cờ, có thể từ lúc anh trao em điếu thuốc đầu tiên, anh đã đi lầm bước, và, chỉ sai một nước mà anh thua cả ván cờ này.

Như con sông Hà làm biên giới giữa nước Sở và nước Hán, lẽ nào mọi việc đều đã được định đoạt?