Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 20: Biết tâm ý anh

Giang Thủy nhanh chóng buông tay ra nhưng tay Dương Mai không có lực nên anh vừa buông ra, tay cô lại theo quán tính đập trở lại.

Yên tĩnh một hồi lâu, bỗng nhiên có một chiếc xe lái tới, Lâm Dương ngồi ở trong xe, hướng ra phía ngoài vẫy tay: “Lên xe không?”

Dương Mai bình tĩnh nhìn Giang Thủy, như là đang đợi Giang Thủy trả lời. Cô xưa nay đã ngoan cố như vậy, giống như giọt nước mềm mại, bám riết không tha mà khoét xuống, liều chết cũng muốn đem cục đá cứng rắn này đục ra một cái động.

Giang Thủy né tránh ánh mắt thẳng tắp biết nói này, chỉ vào xe tập lái đang ngừng bên cạnh, nói: “Cô ăn cơm rồi thì lên xe đi, luyện xe cho tốt.”

Mắt anh không nhìn Dương Mai nhưng lời nói lại là nói với Dương Mai.

Dương Mai thở sâu, lại chậm rãi tiêu hóa lửa giận này, như là đang nhẫn nại. Cuối cùng cô gật gật đầu: “Luyện xe luyện xe luyện xe… Được, luyện xe.”

Cô đi vài bước đến bên cạnh xe mở cửa ngồi vào. Lâm Dương mong đợi nhìn phia ngoài xe, nói: “Anh Thủy, anh thì sao?”

Giang Thủy nâng hộp cơm trong tay: “Lát nữa tôi tới.”

Thời điểm luyện xe buổi chiều Dương Mai chuyên chú ngoài dự đoán, tập trung đến mức trầm mặc.

Bất luận nói chuyện phiếm về đề tài gì cô cũng không tham dự, bất luận đề tài gì không có liên hệ tới cô cô cũng không tham gia vào. Đến phiên mình thì lẳng lặng luyện tập, thời điểm thay người cô lại lẳng lặng mà ngồi.

Từ đầu đến cuối Dương Mai đều không mở miệng, Lâm Dương ban đầu cũng cảm thấy có chút kỳ quái, muốn nói gì đó cho không khí sôi nổi lên nhưng khi chủ động tìm Dương Mai nói chuyện, thông thường là cậu nói liên thanh, giống như súng máy bắn phá không ngừng, Dương Mai lại luôn nặng nề mà “Ừ” một tiếng hoặc “à” một tiếng.

Lâm Dương cảm thấy, đạn của cậu toàn bắn vào bông, một chút ý nghĩa cũng không có. Đến cuối cùng, cậu cũng không muốn dính vào bãi nước đục này nữa, dứt khoát chỉ cùng Trương Tây Tây tú ân ái. (tú ân ái đại khái là khoe tình cảm thắm thiết giữa hai người yêu nhau)

Dương Mai im miệng không nói, ngược lại cũng không khiến một xe người này có bao nhiêu kỳ quái, bởi vì Giang Thủy cũng là người ít nói. Khi hai người ngồi ở hàng ghế trước thì một câu cũng không nói trong khi đó đôi tình nhân ngồi ghế sau lại nói chuyện đến khí thế ngất trời, trước xe sau xe dường như tự động vẽ ra một đường phân cách.

Lâm Dương chú ý tới điểm này, như suy tư gì đó. Cậu đã sớm cảm thấy Giang Thủy và Dương Mai có điểm kỳ quái, biểu hiện của hai người hôm nay càng khiến lòng nghi ngờ của cậu nổi lên bốn phía.

Khi kết thúc tập xe, Giang Thủy theo thường lệ đưa mọi người về nhà.

Trên đường rất an tĩnh, chỉ có Lâm Dương và Trương Tây Tây ngồi sau đang khe khẽ nói nhỏ. Bọn họ có thể lớn tiếng nói chuyện, nhưng mà cả ngày nay, không khí trong xe thật nặng nề, khiến bọn họ áp lực đến mức chỉ dám nhỏ giọng giao lưu.

Thời điểm tiếng chuông đột ngột vang lên làm Trương Tây Tây sợ tới mức run lên một cái.

Trương Tây Tây thấy Dương Mai nhận điện thoại liền hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái từ phía sau. Cô ấy cảm thấy chính mình vẫn luôn phải hạ thấp âm lượng nói chuyện thật là ủy khuất, nhưng Dương Mai vừa mở miệng lại là âm lượng bình thường, trong lòng cô ấy cảm thấy không cân bằng.

Là luật sư ly hôn của Lý Diễm gọi tới, luật sư này họ Trịnh, là bạn của Dương Mai. Luật sư Trịnh trong điện thoại nói với Dương Mai, không tìm thấy Lý Diễm.

Dương Mai không tự giác mà nhíu mi, đang muốn dò hỏi kỹ càng nội dung lại nghe thấy tiếng động bên kia, di động của luật sư Trịnh hình như bị người khác ngang ngược cướp đi, tiếp theo, Dương Mai liền nghe thấy thanh âm của một người đàn ông khác.

Bên kia lớn tiếng ồn ào vài câu khiến ấn đường Dương Mai càng nhíu chặt: “Tôn Uy?”

Ngón tay Giang Thủy đang nắm tay lái phản xạ có điều kiện động động, anh theo bản năng liếc nhìn Dương Mai một cái.

Tất cả lực chú ý của Dương Mai đều đặt trên điện thoại.

“Lý Diễm ở đâu?” Dương Mai hỏi.

“…”

“Anh đừng nói chuyện có không với tôi, tôi chỉ hỏi anh, Lý Diễm ở đâu.”

“…”

“Không biết? À, cũng không có gì khó hiểu, anh căn bản không quan tâm đến cô ấy, sao biết được.”

“…”

“Được rồi, hiện tại anh nói những lời này có ý nghĩa gì. Anh đưa điện thoại cho luật sư Trịnh đi.”

“…”

“Luật sư Trịnh, mọi người hiện tại ở đâu, tôi tới rồi chúng ta nói chuyện trực tiếp.”

Dương Mai ngắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trước có điểm dừng xe. Cô gõ gõ cửa sổ xe nói: “Ngừng ở phía trước một chút, tôi có việc đi trước.”

Xe Giang Thủy lại vèo một cái chạy qua điểm dừng xe kia.

Dương Mai trừng mắt nhìn anh: “Không phải bảo anh dừng lại?”

Giang Thủy không nhìn cô: “Cô đi đâu, tôi đưa cô đi.”

“Không cần.” Dương Mai ôm cánh tay, thanh âm rất thấp, “Anh thả tôi ở ven đường là được, tôi tự mình đi.”

Giang Thủy không nói tiếp, cũng không dừng lại.

Dương Mai buồn cười nhìn chằm chằm sườn mặt đờ đẫn của anh: “Thầy Giang, đừng quên phía sau còn có hai người.”

Giang Thủy nói: “Tôi không quên, tôi đưa bọn họ về trước rồi lại đưa cô đi.”

Dương Mai: “Tôi không nhiều thời gian như vậy.”

Giang Thủy: “Rất nhanh.”

“Hai hướng khác nhau, có nhanh cũng vô dụng.”

“Cô cứ nói mình cần đi đâu trước đã.”

Giang Thủy khó có khi cố chấp, Dương Mai không lay chuyển được đồng thời cũng cảm thấy lúc này kiên trì xuống xe cũng không tốt lắm, cô xuống xe lại phải tìm taxi, không chừng để Giang Thủy đưa đi sẽ nhanh hơn.

Dương Mai lạnh mặt nhìn về phía cửa sổ pha lê, bình tĩnh lãnh đạm báo một cái địa chỉ.

Tốc độ xe rất nhanh, sau khi Giang Thủy đưa Lâm Dương và Trương Tây Tây về nhà liền đi tới địa chỉ Dương Mai nói.

Sau khi đến nơi, Dương Mai lập tức xuống xe: “Cảm ơn, anh có thể đi trước.”

Cô nói một nửa liền đi mất, bước chân gấp gáp, giống như có chuyện gì lớn đã xảy ra.

Giang Thủy tắt máy, ra khỏi xe, lấy thuốc lá ra hút. Đôi mắt rời đi trong chốc lát rồi lại đi tìm bóng dáng Dương Mai nhưng đã không tìm thấy nữa.

Giang Thủy để xe lại đây, đi đến ngồi xuống băng ghế bên đường.

Phụ cận nơi này là một công viên miễn phí, được xanh hoá rất tốt, sau khi Giang Thủy ngồi xuống mới cảm thấy cành lá rậm rạp từ cây lớn rủ xuống, ngẫu nhiên có chiếc lá bị gió thổi rụng xuống, bay tới đỉnh đầu Giang Thủy, anh không có bất kỳ cảm giác gì, chỉ ngồi yên tại chỗ xuất thần.

Cho đến khi sắc trời dần tối, trên cánh tay Giang Thủy đã bị muỗi cắn mấy vết, anh mới đứng lên, vừa gãi ngứa vừa trở lại trong xe.

Anh tổng cộng hút ba điếu thuốc, nhưng đây cũng không đại biểu cho thời gian anh chờ ở đây. Bởi vì đại bộ phận thời gian anh đều ở bên trong xe — hút xong thuốc anh lại an vị trong xe nghe radio truyền phát tin về tình hình giao thông. Anh ngửa đầu dựa lưng vào ghế, xuất thần nhìn ra xa qua cửa kính.

Bỗng nhiên một tiếng “đinh” vang lên đánh gãy suy nghĩ của Giang Thủy. Anh lấy di động ra xem, là tin nhắn từ tổng đài 10086. Anh không nhìn kỹ, trực tiếp ấn tắt.

Lúc này anh mới nhớ ra nhìn thời gian một cái — đã hơn ba tiếng kể từ lúc Dương Mai đi vào, đến bây giờ cô còn chưa ra.

Giang Thủy hơi có vẻ bực bội gãi gãi tóc, lại xuống xe. Hộp thuốc bị anh bóp bẹp lại, anh theo bản năng lại rút ra một điếu, sau khi rút ra mới thấy mờ mịt — vì sao anh muốn rút nó ra? Kỳ thật anh căn bản không nghĩ đến việc hút thuốc.

Anh đứng tại chỗ cọ cọ mắt cá chân, giống như muốn lập tức chạy vào tìm người.

Nhưng mà anh nên đi đâu tìm? Anh căn bản không biết cụ thể Dương Mai đi đâu.

Lại chờ thêm mười phút, Giang Thủy nghĩ, anh sẽ chờ thêm mười phút nữa.

Mười phút hẳn là đã qua, anh lấy ra di động lại thấy chỉ mới được ba phút.

Mặc kệ, Giang Thủy trực tiếp gọi cho Dương Mai.

Thanh âm “tút tút tút” từ đầu kia di động truyền đến giống như một thông báo nào đó, thanh âm nhắc nhở bình thường như vậy vào giờ phút này mang đến cho Giang Thủy cảm giác không giống nhau. Thần kinh anh trở nên căng thẳng, mãi cho đến khi thanh âm Dương Mai truyền tới, đến chính anh cũng không biết, mình vừa thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện gì?” Dương Mai ở bên kia rất an tĩnh, thanh âm của cô cũng thực bình tĩnh, chỉ là hơi dồn dập, dường như cũng không tính nói chuyện lâu cùng anh.

Giang Thủy cũng không muốn nói chuyện lâu với Dương Mai, anh chỉ muốn xác nhận cô đã an toàn: “Cô ở đâu?”

“Tôi ở nhà.” Dương Mai tạm dừng một giây lại nói, “Anh vẫn còn ở đó?”

Giang Thủy không trả lời, Dương Mai lại là chắc chắn: “Sao anh không quay về.”

Giang Thủy vẫn trầm mặc, Dương Mai cũng không tiếp tục hỏi, anh nghĩ cô hẳn là biết đáp án.

Dương Mai còn muốn nói cái gì, Lý Diễm ở bên người lại rầm rì tỉnh lại, cô vội vàng tạm biệt rồi tắt điện thoại.

Lý Diễm là Dương Mai tìm được, sau khi tìm được cô lập tức gọi điện báo bình an với luật sư Trịnh nhưng không nói cho Tôn Uy. Cô nghĩ Tôn Uy không xứng nhận được tin tức của Lý Diễm.

Dương Mai đưa Lý Diễm về nhà mình, làm cho cô ấy một bát mì nóng, lại giám sát cô ấy ăn xong rồi thúc giục cô ấy đi ngủ. Ngủ được một giấc, Lý Diễm tự mình tỉnh lại.

Sau khi tỉnh dậy, sắc mặt Lý Diễm vẫn khó coi như cũ, vàng vọt, tối tăm. Đây là biểu hiện của việc trường kỳ mất ngủ.

Dương Mai bỗng nhiên nhớ tới lời luật sư Trịnh nói với cô qua điện thoại —

Lý Diễm khá mềm yếu, hoàn toàn tương phản với cô. Bề ngoài thoạt nhìn cô ấy cứng rắn nhưng kỳ thật nội tâm rất mềm. Cô ấy tựa như một con trai, có được tấm vỏ cứng rắn cùng một trái tim mềm mại.

Một trái tim mềm mại.

Dương Mai xoa xoa tóc Lý Diễm, nghe thấy cô ấy nói không rõ: “Tớ khát …”

“Khát?” Dương Mai từ trên giường đứng lên, “Tớ lấy nước ấm cho cậu.”

— trực tiếp đi con đường pháp luật đối với cô ấy mà nói thực tàn nhẫn. Cô không thể để cô ấy dựa theo phương pháp của cô để giải quyết vấn đề, cô ấy không được bình tĩnh và quyết đoán như cô. So với thói quen dao sắc chặt đay rối của cô, cô ấy càng như là một dòng nước ôn hòa, sẽ bị cắt ngang dòng chảy.

Lý Diễm là người có cá tính nhưng không có đầu óc lý trí như cô.

Dương Mai đưa ly nước đến bên miệng Lý Diễm, nhẹ giọng nói: “Nước đây, cậu ngồi dậy một chút, tớ đút cho cậu.”

Lý Diễm xem ra là quá khát quá rồi, một ly nước tràn đầy mà một hơi đã uống xong.

Dương Mai dùng lòng bàn tay giúp cô ấy lau miệng, Lý Diễm cầm tay cô, tròng mắt hướng lên trên: “Dương Mai, tớ rất khổ sở.”

“Tớ biết.” Dương Mai nắm chặt tay Lý Diễm.

“Nhưng mà tớ không muốn mình thống khổ mà bọn họ lại sung sướng như vậy…”

“… Tớ biết.”

“Quá tiện nghi cho bọn họ…” Lý Diễm cắn chặt răng, nước mắt lập loè, “Đôi nam nữ chó má không được chết tử tế.”

Dương Mai ôm cả người Lý Diễm, tới gần bên tai cô ấy nói: “Lý Diễm, nếu cậu không nuốt được cơn giận này, tớ sẽ giúp cậu trả thù, cho bọn họ nhìn chút màu sắc.”

Lý Diễm gật đầu: “Đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất.”

Dương Mai: “Đúng, đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất.”

“…”

Không bao lâu sau, Lý Diễm lại nặng nề đi vào giấc ngủ. Chỉ có ở chỗ Dương Mai, cô ấy mới cảm thấy an ổn.

Dương Mai chậm chạp chưa đi vào giấc ngủ. Cô vòng một vòng ở phòng khách, gõ gõ lu cá cảnh nhiệt đới. Đầu óc cô quá thanh tỉnh, chỉ là loại thanh tỉnh này không được bình tĩnh.

Cuối cùng cô đứng bên cửa sổ, thấy ánh trăng đêm nay thật sáng, màu bạc như tẩy, chiếu sáng rõ ràng vành đai xanh tối đen.

Bởi vậy cô dễ dàng nhìn thấy chiếc xe tập lái màu đỏ giấu dưới tàng cây bạch quả.

Bốn cửa sổ đều đóng chặt, người ngồi ở bên trong cũng không biết có thể bị ngạt chết hay không.

Dương mai trực tiếp đi dép lê xuống lầu, gõ gõ cửa sổ xe bên ghế điều khiển. Vài giây sau, Giang Thủy đi ra.