Chớ Cười Ta Hồ Vi

Quyển 1 - Chương 6

Vóc người hắn cực cao, mái tóc dài quá eo, đầu đội ngọc triện. Cẩm y màu thiên thanh, hai cánh tay có xăm hình rồng, thắt lưng to,…..

Bất quá, giờ phút này Tô Tô lại cực lực ẩn nhẫn để khỏi xúc động hộc máu. Bởi vì—

Mị Hỉ chỉ cho nàng thấy mặt sau lưng cùa Trụ vương! = =

«Làm sao trở thành sử thượng tối hoàn mỹ hồ ly tinh» Thế tiến công thứ hai: Sóng mắt mị hoặc.

Mị sắc chẳng hề nói ngươi đi trên đường cái, nhất định phải không ngừng đá lông nheo, mị lực bắn ra bốn phía, làm cho nam nhân mê đảo váng đầu mới kêu thành công. Như vậy rất thô tục dâm đãng.

Có sự khác biệt giữa hai dạng đó là—

Mị nhãn: Chính mình chủ động, tấn công nam nhân, thành bại trông chờ vào may rủi.

Nhãn nhi mị: Ở mặt ngoài đối phương là chủ động, nhưng trên thực tế mình mới là chân chính chủ đạo, bất động thanh sắc liền có thể làm cho đối phương chui đầu vô lưới nước chảy thành sông.

Nhãn nhi mị chẳng hề nói là ngươi phải câu chọn đối phương thế nào, ngươi có thể cảm tính, có thể thẳng thắn, thậm chí cũng có thể giống như Hoa Mộc Lan quơ đao kiếm chém giết chinh chiến, đương nhiên, ngươi phải nhớ một chuyện rằng Hoa Mộc Lan anh dũng giết địch cuối cùng mục tiêu cũng là mượn cơ hội câu dẫn xỏ mũi nam nhân của mình mang về sào huyệt a.

Thấy chưa, có phải ngươi đang nghĩ: dùng gậy đánh xỉu hắn rồi trực tiếp kéo hắn về động chẳng phải càng mau?

Đương nhiên... cũng có thể.

Chỉ cần ngươi có đủ khả năng bạo lực làm cho nam nhân thất điên bát đảo, đương nhiên chuyện đó sẽ không thành vấn đề.

Phương pháp này không giới hạn, thủ đoạn tùy ý, ngươi chỉ cần nhớ giấu cho kỹ đuôi hồ ly của ngươi, như vậy mọi chuyện sẽ trót lọt.

Một hoàn mỹ hồ ly tinh, chẳng hề nói là nhất định phải nhục cảm, nhất định phải dễ thương, nhất định phải tinh thông các kiểu kỹ năng, ngươi không cần biến thành người khổng lồ, ngươi chỉ cần đứng trên vai người khổng lồ.

Ngươi không cần khuynh thành tuyệt sắc, nhưng nhất định phải phong tình vạn chủng, ngươi không cần nơi chốn tranh phong; nhưng nhất định phải có phong cách riêng của chính mình để khiến nam nhân mới chỉ thoáng nhìn mà đã nhớ kỹ ngươi.

"'Mị' là năng lực bẩm sinh của hồ tộc các ngươi." Ngọc lý bà nói tiếp. "Tô Tô, hiện tại ngươi thi triển thử một cái mị thái."

Tô Tô: "…"

Ngọc tỳ bà, "Trừng ta làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi đang dùng tròng trắng mắt đá lông nheo?"

Tô Tô: lạnh lùng ném đi một cái mị nhãn...

Ngọc tỳ bà trầm mặc trong khoảng khắc, "Ngươi xác định ngươi đích thực chính là hồ ly tinh?"

Tô Tô: "Đại khái... xem như là."

Ngọc tỳ bà: "..."

Được rồi, tu luyện, lại là một lần nữa tu luyện khắc nghiệt.

Tô Tô đối diện Mị Hỉ, nỗ lực gắng sức mỉm cười thậm chí chỉ thiếu múa cột câu dẫn hắn, Mị Hỉ vẫn như cũ thản nhiên ngồi bất động tại chỗ chống cằm nhìn nàng, lông mi cũng không có động đậy một chút.

"Ta không có chút lực hấp dẫn nào với ngươi sao?" Tô Tô tối tăm than thở, "Ngươi không có tí cảm giác nào sao? Trái tim cũng không rung động ngay cả vài giây?"

"Ta đã nỗ lực thử..." Mị Hi nói, "Nhưng mà đại nương ngươi cũng biết rõ, chuyện này thực hết sức khó."

Ngọc tỳ bà sắc mặt tối sầm, "Tô Tô, ngươi lại thất bại, ngươi không được ăn bữa cơm này."

"Chờ một chút!" Tô Tô cố gắng ngăn cơn sóng dữ, "Ta còn có một chiêu!" Nàng đã hai ngày không có ăn cơm, nếu lại bị bỏ đói chắc chắn nàng sẽ biến thành xác khô.

Ngọc tỳ bà nhíu lại mi, "Hử?"

Tô Tỏ đứng lên hướng về phía Mị Hỉ… Một cánh tay cực kỳ thong thả kéo vạt áo ngoài, môi mọng hé mở, ánh mắt mê ly...

Mị Hỉ hai tay ôm ngực, trợn mắt nhìn.

Tô Tô chậm rãi đứng dậy đến gần hắn, nhưng lại không có bất kỳ tiếp xúc, nàng chậm chạp nâng tay rút đi trâm cài trên mái tóc dài, trong chốc lát, một đầu tóc đen tung xõa xuống, hai gò má nàng mơ hồ ửng đỏ, ngoại bào nhẹ nhàng tuột xuống...

Lộ mà không dâm, lộ mà không dâm...

Tô Tô trong lòng mặc niệm bốn chữ này, nàng nghĩ lời Ngọc tỳ bà nói, muốn luyện ánh mắt, điều kiện tối cơ bản là không được dùng bất cứ pháp thuật gì, chỉ cần có thể sử dụng sinh hoạt hằng ngày câu dẫn nam nhân, phương pháp đó mới tính là chân chính.

Nhưng đối với Mị Hỉ, Tô Tô phát hiện nàng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này...

Ngọc tỳ bà nhìn Tô Tô, trực tiếp dụng tâm âm truyền tới nàng. "Thoát!"

Tô Tô thầm thở dài, đôi đồng tử màu hổ phách càng nhu hòa, sóng mát lưu chuyển long lanh nhìn Mị Hỉ, lớp nội y ẩn ẩn hiện hiện, cố lộ ra, dây buộc buông lỏng...

Mị Hỉ như cười như không nhìn nàng, nhướng cao mày.

Ngọc tỳ bà lập tức cuồng cấp Tô Tô nháy mắt ra dấu "Thoát! Thoát thoát thoái thoát — mau ~"

Tô Tô vẻ mặt hắc tuyến cúi đầu chặt đứt sóng mắt từ Ngọc tỳ bà, nàng đã hở hang hết cỡ, còn muốn thoát? Thoát thêm nữa thì nàng liền muốn trần truồng!

Mị Hỉ cũng vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, "Tiếp tục a."

Tô Tô thở sâu, nhắm mắt lại, một giây sau bỗng kéo y phục trở về, quay đầu chạy lấy người

.

Mụ nội nó! Ra sao thì ra! Lão nương mặc kệ!

"Tô Tô!" Ngọc tỳ bà ở phía sau kiều mỵ kêu lên.

Tô Tô quay đầu, lộ ra một cười to hết cỡ, "Có chuyện gì?"

"Cơm chiều đã để trong phòng ngươi."

"?"

Tô Tô lần nữa xác nhận tu luyện thành hồ ly tinh trừ bỏ là khổ cực vẫn là một cái kỹ thuật, nàng rất khinh bi những cái coi thường hồ ly tinh! Hồ ly tinh đâu có dễ làm!

Trước mặt nàng bày biện một con gà quay, nhưng... vì cái gì lại là gà!

Từ lúc nàng bị bắt làm tù binh tới nay, hai tên yêu nghiệt này luôn cấp nàng gà, gà nướng, gà quay, gà chưng, gà nướng ngũ vị hương, gà...

"Ngọc tỳ bà, ta có thể đổi cái gì xanh xanh không? Sao lại là thịt gà hoài vậy?"

"Hử? Hồ ly không phải thích ăn gà sao?"

Tô Tô phát điên, ai nói hồ ly thích! Nàng không thích, không thích, không thích.

"Trong động chúng ta không có thực vật gì khác sao?" Tô Tô hỏi, "Ngọc tỳ bà, ngày thường ngươi ăn cái gì?"

"Ngươi phải biết rõ ta là ngọc thạch yêu tinh." Ngọc tỳ bà liếc nàng một cái, "Ta là dựa vào nhật nguyệt tinh hoa để sống, không cần ăn cơm."

"Còn Mị Hỉ thì sao?"

Ngọc tỳ bà đương nhiên nói, "Ăn thịt gà a."

Tô Tô đổ mồ hôi, cùng một giống loài mà ăn lẫn nhau sao...

Ngọc tỳ bà dường như đọc được suy nghĩ của nàng, "Mị Hỉ là Cửu Đầu Trĩ Kê Tinh (Gà Chín Đầu), năm đó hắn chính là ăn luôn tất cả huynh đệ tỷ muội nên mới ngồi vào được vị trí tộc trưởng này." (gà này cốt lợn hay sao mà phàm ăn thế =.=)

Tô Tô: Yên lặng trong lòng thầm nghĩ xem mình có khi nào đắc tội hắn chưa?

Ngọc tỳ bà hài hước nói, "Thế nào? Cảm thấy rung động?"

Tô Tô trong nháy mắt xanh mặt, "Tỷ tỷ, ngươi suy nghĩ nhiều quá... khụ."

Ngọc tỳ bà tươi cười ba phần sắc đẹp bảy phần thô tục, "Vậy... trong lòng ngươi là ngưỡng mộ Trụ vương? Thế nào, đêm qua nhìn xong có cảm giác vui mừng chứ?"

Tô Tô gật gật đầu, "... Cái lưng hắn, rất tiêu hồn."

Ngọc tỳ bà chợt hiểu, giấu tay áo nháy mắt mấy cái với nàng, "Mị Hỉ cho ngươi xem lưng của hắn thôi?"

Tô Tô bi phẫn dùng sức gật đầu.

Ngọc tỳ bà nói, "Đừng lo lắng, hôm qua ta đã đồng ý với ngươi, liền nhất định sẽ cho ngươi xem diện mục của Trụ vương." Nàng búng tay một cái, hóa ra một chậu nước, một lần nữa ngưng tụ thành một mặt thủy kính, trong kính như có lốc xoáy chậm chạp hiển hiện ra hình ảnh kinh thành, cung điện Triều Ca…..

Hình ảnh cung điện càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng tới gần, đột nhiên trước mắt tối sầm, Tô Tô phát hiện hình ảnh trong kính dừng lại tại một căn phòng tối…..

"Sao? Triều Ca hiện tại là buổi tối sao?" Tô Tô hỏi.

"Chúng ta ở dưới mặt đất, ngày đêm đều có dạ minh châu chiếu sáng, cho nên không cảm nhận ngày đêm. Giờ này ở nhân gian đã là đêm khuya." Ngọc tỳ bà nói tiếp." Lần này ngươi cần phải nhìn rõ Trụ vương, lần sau ta sẽ không giúp ngươi nữa."

Tô Tô gật đầu, cặp mắt kề sát thủy kính.

Ngọc tỳ bà cười nói, "Vậy ngươi từ từ xem, ta cáo lui trước."

Tô Tô phất phất tay, sau khi Ngọc tỳ bà ly khai cặp mắt phút chốc lạnh

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 9 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-9.html#ixzz2YbtagFkW

xuống. Trước bàn đặt những bình hương hoa xa xỉ ngày đó tuyển được, Tô Tô cầm lên bình nước hoa đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ, cặp mắt dời về phía trong kính...

Trong kính, chậm rãi hiện ra một cung điện được khảm vàng chạm ngọc, mấy cái đèn lồng khổng lồ ánh lửa mông lung làm cho cung điện có một màn vàng vọt ái muội, hình dáng rõ ràng của một nam tử xuất hiện ngay trước mắt….

Hắn ngồi trên vương tọa khổng lồ, làn da tái nhợt, sắc môi cực đạm, liếc mắt một cái cũng xem được là thần sắc có bệnh. Người phương Đông đồng tử phần lớn là tông nâu, nhưng đôi đồng tử của hẳn giống màu tóc của hắn, cực đen, mái tóc dài quá eo buông thỏng trên nền áo màu xanh, trước ngực và hai cánh tay có hình xăm rồng dữ tợn, ngón tay thon dài của hắn giao nhau để trên long ỷ, dưới ánh lửa, dung mạo tái nhợt đó nhìn kinh tâm động phách, mỹ một cách quỉ dị...

Không thể không thừa nhận, Trụ vương trước mắt thập phần xuất sắc, nhưng cho dù có xuất sắc hơn nữa...

Tô Tô điềm đạm bóp nát đóa hoa trong tay, dù cho hắn có xuất sắc hơn nữa, nàng cũng không định xài tới bình mạt lộ chi hoa.

Trong kính Trụ vương đột nhiên quay đầu, chuẩn xác nhìn về phía nàng!

Tuy rằng hắn chẳng hề biết là ai đang âm thầm thăm dò, nhưng ánh mắt kia mang theo một áp lực mạnh mẽ chỉ thuộc về những người mang khí chất vương giả.

Tô Tô thản nhiên, chậm rãi thổi đi cánh hoa nát vụn trong tay, hướng hắn nhẹ nhàng thoải mái phất phất tay—

Tái kiến, Vương của ta.

Thật hy vọng có thể không cần nhìn thấy ngươi.