Từ nhỏ đến lớn, Lâm Giai Ngữ và Giang Đồ ở cùng nhau thì vẫn cứ luôn như vậy, cậu không trả lời, còn cô truy hỏi thế nào cũng vô ích lại không có đáp áp, nói chuyện với người này rất buồn chán, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, cùng cậu kể khổ với nói chuyện bí mật là thích hợp nhất.
Bởi vì, không cần lo lắng cậu ấy sẽ nói ra ngoài.
Lâm Giai Ngữ đột nhiên nhớ tới Chúc Tinh Dao, toàn bộ khối mười có tổng cộng 18 lớp, cô học lớp 18, không chung tầng lầu với lớp 7 ở dưới, khai giảng lâu như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cô ở khoảng cách gần như vậy nhìn cô ấy.
Hơn nữa, hình như lúc đó cô ấy đang nói chuyện cùng với Giang Đồ, cô nhịn không được tò mò: “Vừa rồi Chúc Tinh Dao nói gì với cậu à?”
Giang Đồ tay lắp chân ghế, tiếp tục gõ gõ đinh: “Không có gì.”
Lâm Giai Ngữ lải nhải: “Gương mặt cậu ấy thật xinh đẹp, cả người toát ra khí chất đặc biệt, đồng phục trường xấu như vậy mà cậu ấy mặc lên lại rất đẹp, tớ thường xuyên nghe được mọi người đều bàn luận về cậu ấy, nam sinh lớp tớ đều gọi cậu ấy là nữ thần, làm Hạ Cẩn tức giận đến xanh mặt, ồ đúng rồi… Hạ Cẩn là hoa khôi lớp chúng tớ, tớ từng kể với cậu rồi, trong nhà đặc biệt có tiền, chỉ là tính tình có chút đại tiểu thư, nhưng cậu ấy vốn dĩ chính là đại tiểu thư mà:” Cô thở dài, có có một chút buồn bực nói: “Tại sao lại có kiểu nữ sinh xinh đẹp như Chúc Tinh Dao và Hạ Cẩn vậy chứ, gia thế và thành tích học tập lại xuất sắc? Giống như ông trời đem hết thẩy những thứ tốt nhất cho các cậu ấy, thật không công bằng mà……”
Giang Đồ bỏ búa sang một bên, gương mặt vô tình nói: “Thế giới này vốn dĩ đã không công bằng.”
Lâm Giai Ngữ không muốn đề cuộc trò chuyện này trở nên quá nặng nề, quay đầu nhìn cậu: “Vậy còn cậu?”
“Cái gì?” Cậu đứng lên.
“Cậu có cảm thấy Chúc Tinh Dao xinh đẹp không? Rất nhiều nam sinh đều thích cậu ấy.”
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Giai Ngữ chưa từng nghe qua Giang Đồ khen nữ sinh nào xinh đẹp, cũng không giống các bạn nam khác tụ tập lại thảo luận xem nữ sinh nào xinh đẹp đáng yêu, ưa thích loại nữ sinh như thế nào… Nhưng cậu lại không giống thế.
Giang Đồ xách ghế dựa chuẩn trở về phòng, Lâm Giai Ngữ đột nhiên hăng hái, đứng lên chắn trước mặt cậu, cô cao 1m58, ngẩng đầu nhìn cậu rất tốn sức: “Này con người cậu làm sao vậy, hỏi cái gì cậu cũng không trả lời, có thể mang bộ dáng giống với nam sinh thời kỳ dậy thì một chút được không?”
Nam sinh tuổi dậy thì có bộ dáng gì?
Giống như Trương Thịnh kia thấy Chúc Tinh Dao là liền đuổi theo một cách tự tin đầy mù quáng? Hay là giống như Đinh Hạng cả ngày chỉ biết nữ thần này nữ thần kia? Chẳng lẽ nhất định phải cùng các nam sinh tụ tập lại một chỗ thảo luận xem ai xinh đẹp, ai theo đuổi ai mới giống như tuổi dậy thì?
Giang Đồ rũ mắt, nhìn Lâm Giai Ngữ, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Xinh đẹp hơn cậu là được.”
Cậu vòng qua cô, đi vào trong nhà.
Lâm Giai Ngữ có chút sửng sốt, mới phản ứng lại được Giang Đồ đã trả lời cô.
Trả lời thì trả lời thôi, còn nhất định công kích mạnh mẽ, quá đáng giận, cô tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu.
Lộp bộp, chợt nhiên trời đổ mưa rất lớn, một cậu bé nhỏ gầy khoác cặp sách chạy vọt tới dưới mái hiên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vào trong phòng: “Chị Giai Ngữ, anh trai em vừa rồi nói ai xinh đẹp hơn chị thế?”
Lâm Giai Ngữ tức giận nói: “Là nữ thần trong trường bọn chị, chính là nữ sinh xinh đẹp nhất đó.”
Giang Lộ còn nhỏ mà lại ma mãnh, còn thường xuyên chạy tới tiệm net chơi bời, đương nhiên hiểu biết hơn bọn nhóc khác, cậu bé hỏi: “Còn xinh đẹp hơn những nữ minh tinh trên TV ạ?”
“Cái này không biết nói thế nào…” Lâm Giai Ngữ suy nghĩ, cảm thấy thiếu nữ mười mấy tuổi so với nữ minh tinh phong tình vạn chủng trong TV vẫn là khác rất lớn: “Dù sao cũng rất xinh đẹp là được rồi.”
“Không sao, em cảm thấy chị cũng xinh đẹp mà.”
“Vẫn là em dẻo miệng, giống như anh trai em thì vĩnh viễn sẽ không tìm được bạn gái, ha ha ha ha!”
“Em cũng cảm thấy thế.” Giang Lộ vô cùng phối hợp nói lại, làm cho Lâm Giai Ngữ vui vẻ cười không ngớt.
Trong phòng ánh sáng mờ mờ, Giang Đồ đứng trước cửa sổ nhìn giao lộ dần dần trở nên lầy lội, vài phần xuất thần, Chúc Tinh Dao xinh đẹp hơn nữa thì thế nào? Chính là ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, anh cũng không hái xuống được.
=====
Ngày hôm sau, Giang Đồ không đi mua mắt kính.
Ngày thứ ba, Giang Đồ không đi mua mắt kính.
Ngày thứ tư, Giang Đồ vẫn không đi mua mắt kính.
Ngày thứ năm, Giang Đồ…
……..
“Này, hôm nay là ngày thứ năm, thứ sáu rồi!” Lê Tây Tây mạnh mẽ tháo tai nghe của Chúc Tinh Dao xuống, đếm số trên đầu ngón tay cho cô xem: “Tại sao Giang Đồ còn không đi thay mắt kính vậy? Có phải cậu ấy thật sự nghèo đến mức kính cũng không mua nổi à? Tinh Tinh, không nói gì cậu, tớ muốn đưa tiền cho cậu ấy để mua mắt kính.”
Chúc Tinh Dao đang nghe buổi trình diễn ca nhạc, quay đầu nhìn cô nàng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy thì cậu giúp đi.”
Lê Tây Tây túng quẫn: “Tớ không dám… Tớ sợ cậu ấy đem tiền ném lên mặt tớ, đuổi tớ đi.”
Chúc Tinh Dao: “……”
Thành thật mà nói, cô cũng sợ, nếu không thì cô đã đưa tiền cho cậu ấy lâu rồi.
Ngày đó nhìn thấy thần sắc của cậu khi nghe điện thoại, về đến nhà cô mới tự nhiên tỉnh ngộ, Giang Đồ cũng giống như các nam sinh khác, lòng tự trọng vô cùng lớn, xương cũng cứng hơn sắt, nếu cô một hai đòi đền tiền hoặc mắt kính cho cậu ấy, nói không chừng sẽ bị ném lên mặt cho coi.
Cô sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm Giang Đồ cũng không phải người nhìn sắc mặt mà đánh giá, sắc đẹp đối với cậu ấy cũng vô dụng……
Cô suy nghĩ, nói: “Chờ thứ hai rồi nói sau, có thể là mấy ngày nay cậu ấy không có thời gian.”
Chu Thiến cũng sáp lại: “Ban nãy Đinh Hạng còn nói với tớ, không biết có phải Giang Đồ vì không có mắt kính hay không, gần đây đi học đều không nhìn lên bảng đen, thường xuyên gục xuống bàn nằm ngủ……”
Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn về phía sau, xác nhận Giang Đồ đang ngủ gục trên bàn, giống như mỗi ngày đều không ngủ đủ giấc vậy.
Chỉ là một bộ mắt kính, nhưng bởi vì là Chúc Tinh Dao giẫm hỏng của nam sinh Giang Đồ nhà nghèo, vì vậy trở thành tâm điểm chú ý.
Trương Thịnh cười khinh bỉ: “Có bệnh, thật không hiểu các nữ sinh thích tên nghèo kia ở điểm nào? Chẳng lẽ chỉ bởi vì cậu ta có gương mặt đẹp trai hay là tình thương của mẹ lại trỗi dậy vậy?
“Cậu ấy đặc biệt thôi, chứ làm gì có nhiều người có lòng cảm thông đến như vậy, nói không chừng là chờ xem mấy trò vui thôi.” Tào Minh cúi đầu chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Cậu quan tâm cậu ấy nhiều làm gì?”
“Nhìn ngứa mắt.”
“Thôi quên đi.” Tào Minh nhìn Trương Thịnh, nhẫn nại giải thích, “Tuy Giang Đồ bao giờ cũng một mình, nhưng cỏ dại lại phát triển mạnh mẽ, nhìn dáng dấp cậu ta, cũng không phải là người mà dễ bắt nạt.”
Trương Thịnh trông thấy Chúc Tinh Dao lại một lần nữa nhìn về phía Giang Đồ.
Trong ngày hôm nay, cô đã quay lai nhìn cậu ta tận 8 lần! Nhưng cô thậm chí còn không để cậu vào mắt.
Trương Thịnh cảm thấy bực bội, xem thường nói: “Cậu ta như vậy, có gì đáng sợ chứ?”
Mấy ngày nay Giang Đồ thực sự rất bận, nhân viên cửa hàng xin nghỉ kia của anh Lương vẫn chưa đi làm lại, đoán chừng là chuẩn bị nghỉ làm, chạng vạng sau khi tan học cậu liền qua đó, thật sự không có thời gian đi mua mắt kính.
6 giờ rưỡi, cậu đến cửa hàng đúng giờ, trên cửa tiệm là bảng hiệu màu đỏ: “Cửa hàng thịt nướng anh Lương”.
Cửa hàng này mới khai trương vào kỳ nghỉ hè, nằm ở giữa ngõ Hà Tây với quảng trường trung tâm thành phố, vị trí không thuộc khu vực đắc địa nhưng lượng khách luôn ổn định, tiền thuê cũng không quá đắt đỏ. Khi mới khai trương, Lâm Giai Ngữ đi phát tờ rơi bán thời gian, từ đó quen biết được ông chủ Lương.
Cửa hàng thịt nướng mở cửa từ 12 giờ trưa đến 5 giờ sáng, từ đồ ăn Trung Quốc đến bữa ăn khuya, thường đóng cửa lúc gần 6 giờ sáng.
Cậu vừa đến cửa hàng, một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi bước tới với điếu thuốc trên tay, áo còn vương mùi khói, nói: “Sao thế? Không phải anh đã nhắn tin với nha đầu Giai Ngữ kia bảo em hôm nay không cần tới sao? Làm liên tục liền mấy buổi tối, không thấy mệt à?”
Người đàn ông đó tên là Lương Thành, chính là anh Lương.
Giang Đồ cau mày: “Có thể cậu ấy không chú ý, hoặc là điện thoại di động hết pin rồi.”
“Này, cậu vẫn chưa mua điện thoại à?”
“Em không có.” Giang Đồ xoay người, dự định đi chợ đêm đồ cũ mua chiếc điện thoại, “Đêm nay, cửa hàng đủ người rồi, vậy em đi về đây.”
“Đợi đã.”Anh Lương gọi cậu lại.
Giang Đồ quay người, một vật không rõ bị ném tới, cậu giơ tay bắt lấy, là một chiếc điện thoại di động Nokia cũ.
Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông tướng mạo hơi thô kệch, ăn mặc không chỉnh tề.
Lương Thành hất cẳm: “Không cho miễn phí đâu, nếu không bận gì thì tối nay cậu ở lại giúp đi, cuối tuần khả năng sẽ đông khách đấy.” Anh cũng hiểu tên nhóc Giang Đồ này, tặng đồ thì cậu khẳng định không lấy, tính tình lại rất cứng rắn.
Giang Đồ cúi đầu nhìn nhìn, ngẩng đầu nói: “Dạ, cảm ơn anh.”
Cậu xoay người vào tiệm, thay đồng phục học sinh, mặc quần áo trong tiệm lên, rồi chui vào sau bếp.
Trên cái bàn bên cửa sổ, một số học sinh mặc đồng phục Nhất Trung, cả nam và nữ đều có, có một cô gái nói, “Đó vừa rồi là học sinh trường chúng ta sao?” Trông rất đẹp trai, sao lại không có bảng tên vậy?”
“Rất soái sao? Có phải là soái ca Lục Tễ không?”
“Ách…… Tớ nhìn không rõ lắm, chỉ thấy bên sườn mặt thôi, có cảm giác rất đẹp trai.”
“Nam sinh kia là Giang Đồ, các cậu không biết sao?” Có nam sinh cười cười, “Cậu ấy không đeo mắt kính có chút khác lạ, suýt chút nữa không nhận ra, đeo lên cái kính đen kia nhìn thật xấu.”
Hai nữ sinh kia kinh ngạc không thôi: “Hả?”
Có cô gái hỏi: “Thật hay giả?”
Cậu bạn nói: “Thật sự, dầu gì các cậu còn chạy vây đến xem cậu ta còn gì, chỉ không đeo kính thôi vậy mà không nhận ra được”.
Hai cô gái nhìn nhau, một trong số đó thì thầm: “Đẹp trai gấp nhiều lần khi không đeo kính, phải không?”
Buổi chiều chủ nhật, Chúc Tinh Dao bị Lê Tây Tây lôi ra khỏi phòng luyện tập để đi dạo phố, nói muốn mua quần áo mùa thu.
Hai người ra khỏi trung tâm mua sắm đã là sáu giờ, Chúc Tinh Dao không mua được cái gì mà mình thích, ngược lại Lê Tây Tây trên tay xách theo mấy túi đồ, dụi dụi đầu vào người Chúc Tinh Dao: “Ôi chao, chúng ta thật sự không đi ăn cơm tối sao?”
Chúc Tinh đưa tay đẩy cái đầu xù lông của cô ấy: “Không đi, cả một buổi chiều đều đi dạo phố và ăn uống, tớ thật sự ăn không được nữa, lát nữa tớ còn phải về lấy đàn, cậu vẫn là nên về nhà ăn đi.”
Đàn cello của cô vẫn còn ở phòng luyện tập, bây giờ về có thể luyện tập thêm hai giờ đồng hồ nữa.
Lê Tây Tây bĩu môi: “Được rồi, vậy lần sau tớ mời cậu đi ăn thịt nướng.”
Chúc Tinh Dao: “Ừ.”
Hai người chia tay ở giao lộ, Lê Tây Tây gọi xe về nhà, Chúc Tinh Dao cúi đầu đi về phía trước, trước mặt bỗng nhiên có một tờ rơi, ngăn cản đường đi của cô.
Cô ngẩng đầu, đối phương cười nhìn cô, là nữ sinh có quan hệ không nhỏ với Giang Đồ..
Lâm Giai Ngữ có phần ngượng ngùng: “Thật trùng hợp, bạn học, lấy một tờ đi.”
Chúc Tinh Dao nhận lấy tờ đơn quảng cáo kia, nhìn đống tờ rơi dày cộp trong lòng cô ấy vẫn chưa được phát, cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Nhiều thế này cậu muốn phát bao lâu nữa?”
Lâm Giai Ngữ không ngờ cô sẽ hỏi điều này, nhỏ giọng nói: “Hai tiếng.”
“Ừm……” Chúc Tinh Dao lại hỏi, “Cậu có biết Giang Đồ cận thị bao nhiêu độ không?”
“Hả?” Lâm Giai Ngữ kinh ngạc nhìn cô.
“Tớ giẫm hỏng mắt kính của cậu ấy, cậu ấy nói không cần tớ đền bù, tự mình đi mua, nhưng cậu ấy tới giờ vẫn chưa đi mua, mấy ngày nay đi học không có cách nào nhìn lên bảng được, tớ cảm thấy rất áy náy.” Chúc Tinh Dao sợ cô ấy hiểu lầm cái gì, nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ muốn trả lại cậu ấy một bộ kính mắt, cậu đừng hiểu lầm. “
Hiểu lầm cái gì cơ?
Lâm Giai Ngữ ngạc nhiên, cô không ngờ kính của Giang Đồ lại bị Chúc Tinh Dao giẫm hỏng, còn vẫn chưa hoàn hồn lại, điện thoại di động vang lên, cô ôm chồng tờ quảng cáo cố gắng tìm di động, Chúc Tinh Dao nhìn cô cử động khó khăn, giơ tay ôm tờ rơi trong ngực cô, “Để tớ cầm giúp cậu.”
“Cảm ơn.” Lâm Giai Ngữ vội nói, lấy điện thoại di động ra.
Nhìn thấy Giang Đồ gọi đến, cô liền nhìn sang Chúc Tinh Dao, cô ấy đang xem tờ quảng cáo, dường như tò mò những gì được viết ở trên.
Cô quay lưng lại, hạ giọng xuống và hỏi: “Giang Đồ, cậu cận thị bao nhiêu độ?”
Giang Đồ đứng trước cửa nhà vệ sinh quán cà phê, nhíu mày hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“À …” Lâm Gia Ngũ nhìn thấy Chúc Tinh Dao sau khi đọc nội dung tờ quảng cáo, còn thuận tiện giúp cô phát đi mấy tờ, cô ngẩn ngơ, có chút cảm giác như đang nằm mơ, cô kiễng chân chạm vào một viên gạch xi măng, cúi đầu lặng lẽ nói, “Chúc Tinh Dao hỏi tớ, cậu ấy nói đã giẫm hỏng mắt kính của cậu, vì vậy muốn trả lại cho cậu một bộ.”
Quán cà phê cách quảng trường rất gần.
Giang Đồ chạy tới chỉ tốn năm phút đồng hồ.
Trời vừa sập tối, đèn đường còn chưa sáng hết, ánh đèn từ cửa hàng hai bên đường đan xen chiếu xuống mặt đường, cậu đứng ở đầu phố, híp mắt nhìn về phía cô gái đứng trên quảng trường trong đám đông nhộn nhịp, cô ôm một chồng tờ quảng cáo mà không một chút để ý gì mà phát cho người qua đường, bộ dáng lười nhác những vẫn đáng yêu.
Không giống như nữ thần khi ở trên trường càng không giống như khi chơi đàn cello.
Cô phát một tờ còn mỉm cười và nói: “Cảm ơn.”
Chỉ là phát tờ rơi mà còn giống như thiếu nữ lịch sự xinh đẹp, người qua đường liên tiếp đều không nhịn được quay lại nhìn cô vài lần.
Cậu mím chặt môi, nhìn chằm chằm cô mà đi tới, bước chân vô thức chậm lại.
Chúc Tinh Dao cúi đầu cầm lấy một tờ rơi, cảm thấy có người đến gần, theo bản năng ngẩng đầu, đồng thời cầm tờ rơi chìa ra: “Xin chào, hoan nghênh đến xem một chút……”
Một giây sau, cô nhìn thấy Giang Đồ, giọng nói nghẹn lại.