Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 45: Chương 45


Editor: Qing Yun
An An nhận được điện thoại của Kế Siêu là lúc cô đã xuống máy bay, an toàn đáp xuống Côn Minh.

Bọn họ mua vé tàu hỏa chuyến sáng ngày mai, đêm nay ở lại Côn Minh một đêm.
Một đường này An An luôn miệng lải nhải chuyện báo danh thi đại học: “Cần phải chuẩn bị những gì đây nha?”
Cô lo lắng mình không đăng ký được cho nên bây giờ đang xem đi xem lại tư liệu trên điện thoại.
“Cần có bằng tốt nghiệp cấp ba, căn cước công dân, ảnh thẻ…”
Xác nhận xong từng bước, An An cười vui, cô có hết những thứ này, cô có thể tham gia thi cử.

Chỉ cần nghĩ như vậy là cô lại không kìm nén được, xoa tay hầm hè muốn chạy đi báo danh ngay rồi ở lại đó xác nhận.
Sợ có gì không may xảy ra.
Khi điện thoại đổ chuông, cô đang tìm đọc những tài liệu yêu cầu được nêu trong phụ lục.
“Kế Siêu?” An An nghe máy, trong đầu tràn ngập tiếng Anh và toán học.
Cô trả lời thong thả, nhưng Kế Siêu lại sốt ruột vô cùng: “An An! An An! Mẹ cô sắp không xong rồi…”
“Hả…?”
Mấy chữ kia thổi qua làm An An ngây người.
Không xong, cái gì không xong?
Khi đi ra khỏi bệnh viện U, cô đã gọi điện thoại cho Đoạn Tú Phương, khi đó hai mẹ con còn nói chuyện về bệnh tình.

An An còn lừa Đoạn Tú Phương rằng “Bác sĩ nói bệnh của mẹ dễ chữa lắm”, cô còn nói “Con có thể kiếm tiền, mẹ lo lắng cái gì”… An An giật mình ở đó, đầu óc rối tung như mớ bòng bòng.
Kế Siêu không giỏi nói chuyện, anh ta lẩm bẩm nửa ngày nhưng An An đã không nghe vào được cái gì cả.

Cô ngây ngốc cầm điện thoại, Lục Ngang bèn cầm lấy điện thoại trong tay cô rồi hỏi: “Sao lại thế này?”
Kế Siêu ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của Lục Ngang nhưng cũng nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Thì ra dạo này An Quốc Hoành lại thua lớn, bên vay nặng lãi đến nhà đòi nợ, An Quốc Hoành uy hiếp nói muốn tự sát, tranh cãi mãi cuối cùng Đoạn Tú Phương lại vào bệnh viện…
“Bây giờ thế nào rồi?” Lục Ngang hỏi.
“Không… Không tốt lắm,” Kế Siêu lắp bắp: “Bệnh viện nói khó sinh, chảy rất nhiều máu.” Cuộc đời này Kế Siêu chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy, bây giờ tay anh ta vẫn còn run.
“Khó sinh”, “máu” những từ này truyền ra khỏi ống nghe thổi tới bên này như là tầng sương mù mỏng, An An vẫn ngây người.

Rõ ràng ngày hôm qua cô mới nói chuyện điện thoại với mẹ, Đoạn Tú Phương còn hỏi cô Cô Minh thế nào, chơi có vui không… Bà ta còn tiếc nuối nói đời này mình chưa từng ra ngoài…
Đời này mẹ chưa từng ra ngoài…
Vậy mà sắp phải kết thúc rồi…

Câu cuối cùng mẹ nói muốn gặp Lục Ngang…
An An dần gục đầu xuống.
*
Hai người trả vé đã mua, đổi lại vé về ngay trong đêm.
Không mua được vé giường nằm, chỉ còn ghế.

Toa ghế ngồi của tàu chật cứng người, An An vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Tàu hỏa lao nhanh trên đường ray, ngoài cửa sổ là đêm tối vô tận.
Trong tàu bật đèn sáng trưng, người dựa gần người như trong chợ bán thức ăn.

Phải ngồi mười tiếng đồng hồ nên mọi người đều tự tìm việc vui.

Người đối diện chơi game mở loa nhưng không đeo tai nghe, hai cái đùi gác ngang đường đi.

Một bàn bên cạnh thì đang đánh bài.

“Một đôi 5”, “Một đôi J”….

Những tiếng ầm ĩ đó giống như u ám dày nặng đè trên đỉnh đầu, muốn chui vào trong huyệt thái dương của cô, làm đầu cô căng đau như có cây châm đang đâm mạnh vào.
Sắc mặt An An tái nhợt, cô hốt hoảng ngẩng đầu: “Lục Ngang, em đau đầu.”
Lục Ngang nắm tay cô, đưa cô đến chỗ giao tiếp giữa hai toa tàu.
Chỗ đó có hai người đang ngồi trên đất ôm đầu ngủ gật.

Rời xa ầm ĩ, gió lạnh đập vào mặt, lúc này An An mới thấy dễ chịu hơn một chút, người cô cũng tỉnh táo hơn.
Nhìn ánh sáng xẹt qua, An An chậm rãi mở miệng: “Thật ra mẹ đối xử với em khá tốt, mẹ cũng không có cách nào cả.”
Lục Ngang không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe An An tâm sự.
Trên cửa tàu là ảnh ngược thon gầy của cô.
An An chớp mắt, tiếp tục bình tĩnh nói: “Lục Ngang, thật ra ban đầu em phải bị phá mất.” Cô quay đầu cười với Lục Ngang: “Bố em luôn muốn có con trai, em là đứa con đầu tiên nên mẹ luyến tiếc.” An An cười khẽ.
Ý cười kia nhạt đến mức nhuộm buồn, Lục Ngang im lặng ôm cô vào lòng.
“Đời này của mẹ em đúng là vô dụng, sống thành như vậy…” An An cúi đầu lẩm bẩm tự nói: “Không biết mẹ… Sau này mẹ có thể tốt hơn không…”
Cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, bả vai gầy yếu đến đáng thương.

Lục Ngang siết chặt cánh tay ôm cô.

*
Bọn họ xuống tàu lúc sáng sớm, khi đến bệnh viện mọi chuyện đã kết thúc từ lâu.
An An đứng lặng trong bệnh viện, hành lang trống không chỉ có một mình Kế Siêu ngồi đó.
Lúc trước khi đang ở trên tàu An An cũng đã nhận được cuộc gọi của Kế Siêu.
Kế Siêu hỏi cô có muốn tiêm một mũi Pethidine cho Đoạn Tú Phương không.

Anh ta thuật lại bác sĩ nói như vậy làm người ra đi được dễ chịu một chút, không phải chịu quá nhiều đau đớn.
An An cắn môi, nói tiêm đi.
Tiêm một mũi vào, mạng này cũng coi như kết thúc.
Bây giờ chạy vội đến bệnh viện, quả nhiên mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi.
Di thể của Đoạn Tú Phương nằm ở đằng kia, sẽ không lại mở mắt, sẽ không nói lời nào, sẽ không gọi cô “An An”.

Lấy đứa bé ra rồi mà bụng bà ta vẫn chương phình như cũ, không nhỏ lại được, bởi trong đó có u nhọt.
An An ngơ ngác ngồi bên cạnh.
Trên giường bệnh, tay của mẹ quá gầy, An An nắm trong tay, chỉ thấy lạnh, không có độ ấm.
Lục Ngang thay cô đi làm thủ tục còn lại, Kế Siêu ngồi ở bên cạnh.

An An mặt mày vô cảm hỏi: “Bố tôi đâu?”
“Không biết nữa…” Kế Siêu khờ khạo lắc đầu.
“Vậy…” An An dừng giây lát, hỏi: “Đứa bé kia đâu?” Đứa trẻ mẹ cô liều mạng muốn sinh ra đâu?
“Bác sĩ nói là dị dạng, con gái, sinh ra là không còn luôn.”
An An muốn cười.
Đây là đứa trẻ bọn họ một lòng mong muốn!
An An kéo khóe miệng muốn cười nhưng lại không thể cười nổi.

Nhìn Đoạn Tú Phương đau đớn rời đi nhân thế, An An hỏi: “Cuối cùng mẹ tôi có nói gì không?”
“Thím chỉ gọi tên cô, còn nói đau.”
Đau đến mức đầu óc hoàn toàn mơ hồ cũng vẫn gọi tên con gái.
An An ơi, An An…
Bà cũng muốn gượng dậy để gặp mặt mình lần cuối…
Nắm chặt tay Đoạn Tú Phương, An An bỗng nhiên rơi lệ.

Khi còn nhỏ nhà thật sự rất nghèo, nhưng đôi tay này đã nuôi sống cả nhà họ.

Đoạn Tú Phương làm công trong xưởng, không thể cho cô quá nhiều, lúc nào cũng sờ đầu An An nói: “An An nhà ta xinh quá…” Mấy hôm trước mẹ còn dùng đôi tay này nắm tay cô nói: “Cậu thanh niên kia đối xử với con thế nào”…
Thật ra bà ta giống tất cả những người mẹ trên đời này, hy vọng con gái mình sống được tốt, hy vọng con gái an ổn, hạnh phúc hơn mình, chỉ tiếc cả đời này bà ta đều không có dũng khí chạy khỏi nhà giam.
An An không quên được ngày đó Đoạn Tú Phương nói qua điện thoại, mẹ chưa từng đến Côn Minh đâu, An An là đứa trẻ có phúc…
Giọng điệu ấy tràn đầy hâm mộ, cũng thật lòng vui vẻ thay cô.
An An cong lưng đặt trán lên tay mẹ, bàn tay lạnh lẽo, cô vẫn nắm lấy thật chặt.

An An trở về nhà một chuyến.
Nơi gọi là nhà này đã bị lục tung, ngăn kéo bị kéo ra, cửa tủ mở rộng, tất cả đồ vật đáng giá đều không còn cái nào.
An Quốc Hoành chạy.
Vừa nhìn thấy là con gái, còn bị chết ngay khi sinh ra, ông ta liền bỏ chạy.
Bây giờ đứng trong căn nhà hỗn loạn, nhìn vết máu khô cạn của Đoạn Tú Phương trên mặt đất, An An bỗng nhiên phẫn nộ tột đỉnh!
Lửa giận thiêu đốt cô, cô đập nát căn nhà này, đập nát hoàn toàn!
Chén đũa trong bếp bị đập xuống đất, bàn ghế trong phòng khách bị ném đi, đá bay ra, đập toàn bộ! Đập toàn bộ! Không bỏ sót một cái nào! Cô hận vô cùng, nhặt chai thủy tinh trên đất ném vào tường!
Rầm một tiếng!
Chia năm xẻ bảy.
Lại cầm một bình thủy tinh ném mạnh lên tường…
Một mớ hỗn độn, An An nặm chặt tay, cố gắng khống chế cảm giác muốn phá hư, hủy diệt, muốn tìm người liều mạng.
Ngực cô phập phồng kịch liệt.
An An cắn chặt môi không nói một lời, hai mắt đã đỏ tươi.
“An An! An An!” Kế Siêu lo lắng muốn chết.
An An không đáp lại, cô cứ đứng im ở đó.
Cho đến khi Lục Ngang đến đây.
Anh làm xong hết mọi thủ tục cho Đoạn Tú Phương và đứa bé kia là vội vàng chạy đến đây ngay.
Tiếng bước chân của anh trầm ổn như ngọn núi vững chãi, từng bước đạp vào trái tim cô, An An vẫn cắn môi cúi đầu, ngoan cố không nhúc nhích.
Sau đó, An An bị kéo vào một lòng ngực quen thuộc.
Trong lòng ngực này có thứ làm cô an tâm.
Lục Ngang ôm cô, An An mất ngực dựa vào vai anh.
Dưới chân họ là bát đĩa vỡ nát, là bàn ghế bị ném đi, là toàn bộ thế giới bị sụp xuống.
Nhưng có anh ở bên là có thể tạo dựng một thế giới mới cho cô.
An An nắm quần áo của anh, cô nghiến răng nghiến lợi: “Anh biết không, ông bố khốn nạn của em chạy rồi! Thế mà ông ta lại bỏ chạy rồi!”
Những giọt nước mắt đau đớn tuyệt vọng chảy xuống, thấm từng chút vào áo thun của Lục Ngang.
Những giọt nước mắt đó lạnh quá, thấm vào máu anh, chui vào lòng anh, tựa như rét lạnh ngoài kia.
Ở trong lòng anh, rốt cuộc An An cũng khóc thành tiếng: “Mẹ em mất rồi, Lục Ngang, mẹ em mất rồi…”
Lục Ngang mím môi im lặng ôm cô.
*
An An khóc mệt mỏi nên vừa mới thiếp đi.

Tối hôm qua cô thức suốt đêm, vừa nãy điên cuồng phát tiết, cả người sức cùng lực kiệt, cuối cùng không kiên trì được nữa.
Cô cuộn tròn ở đằng kia, người chôn trong đệm chăn.
Bên ngoài, Lục Ngang đang nói chuyện điện thoại với La Khôn.

Biết hôm nay anh về, La Khôn muốn đón gió tẩy trần cho anh, còn muốn thương lượng chuyện đến chỗ Bành Hán Sinh lấy hàng.
Tiếng nói của Lục Ngang không cao, chỉ trả lời hàm hồ: “Muộn chút đi, hôm nay anh có việc.”
An An run nhẹ dưới chăn.
Lục Ngang cúp điện thoại đi vào phòng.
Đôi mắt An An lộ ra bên ngoài, đỏ hồng, sưng to, khiến mặt cô nhìn càng tái nhợt hơn.
Lục Ngang nói: “Em ngủ tiếp một lúc đi.” Anh nói tiếp: “Anh có việc, đi ra ngoài một chuyến trước.”
An An im lặng không nói, cô chỉ kéo quần áo anh lại.
“Anh sẽ trở lại ngay.” Lục Ngang bảo đảm.
Mấp đôi môi khô khốc, trong mắt An An tràn đầy bất an: “Lục Ngang, anh đừng làm những cái đó nữa…” Cô nhẹ giọng khẩn cầu, còn nói: “Lục Ngang, anh đồng ý với em rồi mà, chúng ta muốn đi Bắc Kinh.”
Lục Ngang chậm rãi nắm tay cô, anh nói: “Anh đồng ý với em.” Thấy An An vẫn không buông tay, Lục Ngang an ủi cô: “Anh không đến chỗ La Khôn, anh đi tìm Đao Sẹo hỏi chút chuyện.”
Lúc này An An mới buông tay thả quần áo anh ra.
*
Mấy ngày này vận may của Trương Kỳ Vĩ thối vô cùng.

Gã thua liên tiếp mấy chục ván, ném bài xuống, gã hùng hùng hổ hổ đi ra.

Nhưng nhìn thấy Lục Ngang ở ngoài, gã lại xấu hổ dừng bước.
Nói đến đúng là mất mặt, gã thật sự sợ Lục Ngang cực kỳ.

Vừa nhìn thấy Lục Ngang là chỗ bị anh đánh lại đau lên.

Trong lòng gã rất e ngại.
Gãi vết sẹo trên mi, Trương Kỳ Vĩ cười lấy lòng: “Anh Ngang, hôm nay có chuyện gì vậy?”
Lục Ngang không nói một lời, anh dựa lưng vào tường, lạnh nhạt nhìn gã chằm chằm.
Trương Kỳ Vĩ nhanh chóng hiểu rõ, gã ngượng ngùng giải thích: “Bà cô kia chết không liên quan đến tôi, muốn trách chỉ có thể trách An Quốc Hoành, là lão kéo bà cô đó làm tấm chắn, bà đó cũng xui xẻo, lấy phải thằng đàn ông như vậy…”
Mặt mày Lục Ngang vẫn không có biểu cảm gì.
Trương Kỳ Vĩ vội tỏ thái độ: “Anh Ngang, tôi cũng không dám lừa anh.”
Lục Ngang chậm rãi đứng thẳng, dưới bóng râm, dáng người anh cao lớn lạnh lùng.
“Tìm ra ông ta.”
Để lại những lời này, Lục Ngang sầm mặt rời đi.
 
------oOo------