Chương 31: Đánh nhau là Cách chào hỏi đáng hoan nghênh
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Thân Bích đang nhàn hạ nằm cắt móng tay, Trúc Đình ngồi kế bên nghịch điện thoại. Từ khi mẹ của hắn ráo riết truy đuổi hai người thì gần như không đến trường, nếu có thì cũng chỉ là những lúc bị giáo viên gọi đến. Thật sự rất mệt mỏi khi phải trốn kiểu này, đa số đều phải ru rú trong nhà, bị theo dõi không nói, đã vậy còn không thể ra ngoài chơi. Thân Bích chán đến độ muốn mọc nấm ở cúc luôn rồi. Tuổi thanh xuân có bao nhiêu mà phải sống núp sống ló thế này, thật là bức người mà. "Nè, cậu tính chịu đựng như vậy đến bao giờ?" – Thân Bích dùng chân khều lấy tên đang nghịch điện thoại. "Thì đến khi nào mọi chuyện ổn thỏa thôi" – Hắn vẫn không ngẩng mặt lên mà nhàn hạ bấm điện thoại. Tên này thật không có tiền đồ mà, Thân Bích thầm nghĩ. Quả thật, cậu muốn chấm dứt những ngày tháng ẩn dật thế này, dù sao cũng không thể cứ mãi trốn tránh, giờ không đối mặt thì thôi nhưng ít nhất cũng phải được thư giãn chứ. "Nè, hay là chúng ta đi uống nước đi, cũng lâu rồi chưa đi" – Thân Bích trườn lại hắn. "Thôi, không đi, tuần này chạy trốn sáu lần rưỡi rồi đấy" – Hắn vẫn không ngẩng mặt lên. "Sao lại có rưỡi ở đây?" – Thân Bích dở khóc dở cười. "Lần trước họ phục kích ở ngoài, vừa mở cửa là chút nữa bị túm lại rồi" – Hắn giải thích. Ra rưỡi của hắn là chỉ ló đầu ra được một chút, tên này cũng nhàm chán thật. "Nhưng mà ít nhất cũng phải ra ngoài chơi chứ, dù gì lâu rồi cũng chưa đi chơi" – Thân Bích vẫn không từ bỏ, càng ngày càng dính lấy hắn. "Đi một lần này thôi, nếu mà có bị phục kích thì có gì tôi ra tay là được mà" – Cậu lấy tay mò từ sau lưng trườn lên phíc trước, nhắm ngay điểm đang nổi trước ngực mà gẩy nhẹ. "Đó thấy chưa tay tôi đã lành rồi này" – Càng sờ càng thích cậu sờ luôn cả hai bên. "Thôi được rồi, chịu thua cậu luôn" – Nói xong hắn đè cậu xuống giường. "Nè, đang ban ngày đó nha" – Cậu vẫn cứ đùa giữa mà cười khích hắn. "Ban ngày thì sao, ai bảo cậu cứ câu dẫn tôi" – Hắn không để cậu có thời gian phản kháng, hôn xuống. "Ư" – Thân Bích rên lên một tiếng, lại càng động vào ngọn lửa dục vọng của hắn. Hắn lại chẳng khách khí gì mà khuấy động bên trong miệng Thân Bích. Mỗi ngõ ngách, triền miên cuốn lấy, mút lấy lưỡi, liếm qua răng, cắn nhẹ môi, rồi lại mút lưỡi, hành động cứ lặp đi lặp lại nhưng không làm cho người khác nhàm chán. Ngược lại càng làm cho không gian trong phòng càng thêm tình sắc. Sau khi dứt một nụ hôn dài, hơi thở nặng nề của hắn áp sát bên tai Thân Bích: "Hay là đến bước cuối cùng luôn nhé?" – Hắn vừa hỏi vừa mò tay xuống dưới cởi quần cậu. Thân Bích dường như bừng tỉnh mà cầm tay hắn: "Khoan đã, tôi chưa chuẩn bị" "Có gì mà phải chuẩn bị?" – Hắn vẫn dụ dỗ mà ngậm tai cậu. "Ưm.... khoan nào... a.... khoan, để tôi nói đã" – Cậu thấy hắn hơi thở càng lúc càng nặng. Đẩy đẩy hắn ra. "Không cần phải nói đâu, chỉ cần tới thôi" – Hắn vẫn không có dấu hiệu dừng lại, càng ngày càng lộng, liếm lấy bên trong tai Thân Bích. "A" – Thân Bích sợ nhột, rụt cổ lại mà thở dốc. "Đừng mà, để sau khi mẹ cậu đừng cho người truy đuổi chúng ta nữa rồi làm luôn được không?" Hắn dường như nghe được lời này mà từ từ buông lỏng một chút: "Chỉ cần sự việc này êm ắng lại cậu sẽ cho tôi?" Biết mình nói sai nhưng mà nam tử hán nói rồi không thể rút lại liền yếu ớt mà gật nhẹ đầu. Hắn thấy được sự đồng ý liền cười một nói vào tai cậu: "Vậy lần này tôi sẽ không làm đến bước cuối, để cho cậu có thởi gian chuẩn bị". Nói rồi hắn lại cúi đầu tiếp tục hôn xuống, cởi từng cái áo thun cậu đang mặc, hôn lên điểm nổi trên ngực. Hắn thừa biết đó là điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu, thật ra thì hắn cũng không biết đâu nhưng chỉ là có lần đè nhau ra thọt léc thì hắn mới chỉ chà lên đó có chút xíu thôi mà cậu đã dựng đứng rồi, từ đó hắn liền có gì là lại nhắm ngay chỗ đó mà tấn công, cậu liền không còn sức mà chống cự, không những thắng mà còn được khuyến mãi thêm nữa, quá hời. Hắn mút lấy, liếm xung quanh đến độ ướt át bóng loáng lên, xong lại hút lên, khiến Thân Bích không kiềm chế mà "Ưm" lên không tự chủ, quả thật là tên này kĩ thuật ngày càng điêu luyện, làm cậu tan nát thần hồn, cơ thể theo cứ như không còn là của mình nữa, lại chỉ phục tùng nghe lời tên đang càn khuấy. Nghịch đủ hai bên, hắn mới hôn lần lượt xuống, dừng lại ở bộ vị yếu ớt, khi hắn kéo quần xuống thì tiểu Thân Bích lập tức bật ra, cứng rắn chảy dâm dịch. "Ra nhiều tới vậy sao?" – Hắn lưu manh châm chọc, lấy tay quét dâm dịch trên đỉnh rồi đem liếm hết, nhìn dâm đãng vô cùng. Thân Bích đỏ mặt đè đầu hắn xuống tiểu Thân Bích, tên này quả thật biến thái nói mãi không chừa, mà càng ngày tỉ lệ biến thái của hắn càng cao nha, hễ mà mình đi tắm là hắn ở ngoài hai mắt sáng rực lên, như có ánh sáng chiếu thẳng vào tiểu cúc hoa. Nhiều lúc tắm chung với hắn mà nguy hiểm đến độ muốn vỡ tung ra, hắn lần mò đến đòi chà lưng không nói đi, đằng này hắn còn muốn chà hộ tiểu cúc hoa nữa, có phải là dục cầu bất mãn đến độ đó không. Hắn chẳng ngần ngại gì mà liếm mút hết sức tiểu Thân Bích, trườn dọc thân, liếm nhẹ qua đám lông mao ở gốc. Âm thanh rên rỉ dâm dục vang khắp phòng, mỗi một khắc là một hồi rên dữ dội hơn, cho đến khi "phụt" một cái, Thân Bích bắn vào miệng của Trúc Đình thì âm thanh rên rỉ đó mới ngừng lại. Hắn nuốt sạch những thứ đó cảm thán: "Rất ngọt" còn trưng ra bộ mặt dâm đãng. Thân Bích thẹn quá hóa giận mắng biến thái một tiếng rồi dọn dẹp bãi chiến trường. "Nè, tôi cũng đã đáp ứng rồi đó, cậu phải dẫn tôi đi ra ngoài chơi đó" – Thân Bích sửa lại quần áo xộc xệch, đi vào nhà tắm. "Ừm............. Được, hôm nay dẫn cậu ra ngoài một bữa. Nhưng mà chỉ một lúc thôi đấy, để mấy tên vệ sĩ nhà tôi bắt được thì khổ" – Trúc Đình cũng sửa lại một chút rồi nghịch điện thoại tiếp. Sau khi hai người đã chuẩn bị xong hết thì bắt đầu ra ngoài, quả thật thì cũng đã gần cả tháng trời họ không đi chơi rồi, hôm nay đi lại cảm thấy thật thoải mái. "À, tôi nghe nói có một quán nước mới mở gần đây, hay lại đó mở hàng đi" – Thân Bích hí hửng đề nghị. "Ra ngoài chơi ở đâu không chơi lại chui vào quán nước, trong đó có gì vui" – Trúc Đình đầu hơi hắc tuyến. "Ôn lại kỉ niệm cũ của vợ chồng son mình thôi mà, dù sao cũng lâu rồi tôi với cậu chưa có đi uống mấy quán nước" Nhớ lại thì quả thật từ sau lần cự tuyệt đó thì họ đã rất rất lâu chưa uống nước rồi. "Tùy cậu" – Trúc Đình cũng lười ra ý kiến nên đáp ứng luôn. Nơi họ đến là một quán nước gần khu chung cư của họ, quán này diện tích cũng không tính là lớn, nhưng trang trí đặc sắc vô cùng, tường màu xanh lam trang nhã, hai bên đặt hai chậu hoa bách hợp, ở trên là biển hiệu có ghi dòng chữ, à chỉ hai chữ mới đúng "SM". Thân Bích bỗng dưng hơi hơi phấn khích mà mở cửa vào. "Xin chào quý khách" – Một giọng nữ thân thuộc vang lên. "Băng?" – Thân Bích là người nhận ra giọng nói đó đầu tiên. "Bích?" – Nhật Băng đang dọn bàn thì nhìn lại. "Đúng là cậu rồi, cậu làm gì ở đây?" – Thân Bích có chút hơi ngỡ ngàng, từ hồi vào đại học đến giờ vẫn chưa gặp Nhật Băng lần nào. Nhật Băng vui mừng mà chạy vào trong. Một hồi sau, một người quen thuộc nữa lại đi ra. "Kì đó hả?" Khoảnh khắc họ gặp lại nhau mà tràn đầy bao cảm xúc, nhớ nhung xen lẫn vui mừng. Cũng một khoảng thời gian bây giờ họ mới được gặp nhau, thật là người cũ không rủ cũng đến, đã là chí cốt thì đi một vòng trái đất cũng vẫn gặp lại nhau, thật sự kinh hỉ. Bọn họ ngồi xuống một bàn, tụ thành một đám mà ngồi hàn huyên nhau. "Hai cậu làm ở đây à?" – Thân Bích nhìn một vòng đánh giá rồi quay lại hỏi. "Không chỉ là làm đâu nhé, bọn tớ là chủ của quán này" – Nhật Băng tự hào nói. "Oà, không ngờ nha. Vậy hai cậu không học nữa a?" "Chỉ là làm thêm thôi, ban ngày thì đóng cửa, trưa làm đến tối, dù sao lên đại học cũng chán" "Ân, đúng là chán thật" – Thân Bích gật đầu đồng tình. "Mà tớ có thắc mắc, tại sao quán lại có tên là SM?" - Thân Bích tò mò hỏi. "Cậu muốn biết?" - Diệp Kì cười. "Ân" - Cậu gật đầu một cái. "Chờ xíu" Một lúc sau, Diệp Kì mang ra một li nước trái cây. "Này thì sao?" - Thân Bích thắc mắc chồng thắc mắc. "Uống đi rồi biết" Thân Bích hớp một ngụm, sắc mặt liền đổi xanh đổi trắng, đổi vàng đổi đỏ, cứ như bóng đèn màu. Trúc Đình bên cạnh nhịn cười hỏi: "Sao vậy?" "Li nước này thật lạ, mới uống vào thì vị cứ thay đổi ngọt đắng cay chua, khi nuốt vào thì lại là vị ngọt đến độ làm người khác nghiện" - Thân Bích diễn tả lại li vừa uống. "Nên mới có tên gọi là SM, muốn thử cảm giác kích thích thì phải chịu những cảm giác đó trước rồi mới hưởng lạc" - Diệp Kì giải thích. Thân Bích hiểu ra, cười một tiếng rồi uống tiếp. Nhật Băng nhìn hai người rồi hỏi: "Hai cậu dạo này vẫn tốt chứ?" "Vẫn tốt, chỉ là có một chút rắc rối" – Thân Bích thở dài một hơi. "Rắc rối?" "Ân, là mẹ cậu ta, bà cho vệ sĩ phục kích bọn tôi, chỉ cần có thời cơ là ra tay ngay. Đã nhiều lần rồi" "Rồi hai người định tính sao?" "Còn biết tính sao, thì cứ trốn được lúc nào hay lúc đó?" Nhật Băng vỗ bàn một cái rồi đứng dậy:"Bích, lâu rồi không gặp bản lĩnh của cậu cũng mất luôn rồi à, cậu chẳng phải là Lãnh Cước sao, thá gì phải trốn bọn đó?" Thấy Nhật Băng có vẻ hơi bất mãn, Thân Bích cũng giải thích:"Chỉ là đông quá tớ không thể đánh trả" "Cậu bây giờ nhát thật đấy, ngày xưa mười thằng cậu còn chấp được huống chi là mấy tên quèn này" Thân Bích dở khóc dở cười, bao lâu đó mà Nhật Băng vẫn còn khí thế như xưa, không mất đi phần nào. "Cậu đừng lo, bây giờ cậu gặp tớ là xem như xong xuôi, tớ sẽ giúp cậu xử lí mấy tên đó, lúc nào có chuyện cậu cứ gọi cho tớ, tớ sẽ chạy ra tiếp viện cho cậu" – Nhật Băng vỗ ngực một cái. "Cảm ơn cậu lắm Băng" "Cảm ơn cái gì, bây giờ khách khí thế?" Mọi người lại một lần nữa nhìn nhau, quả thật nhớ lại khoảng thời gian lúc trước vẫn còn tung tăng chạy nhảy. "Đã lâu không gặp, bây giờ đi xả thả ga một bữa đi" – Nhật Băng đề nghị. "Được, tối nay quyết không say không về" – Thân Bích cao hứng. "Không say không về? Tôi đánh cậu nhừ tử chứ không về, chỉ uống chút rồi về" – Trúc Đình vỗ cậu một cái. Cả phòng lại ngập tràn tiếng cười rôm rả. Nhật Băng, Diệp Kì đóng quán lại rồi bắt đầu đi. "Bây giờ đi đâu?" "Quán bar XXX" – Diệp Kì đưa ra địa điểm. Một quán bar không tính là quá đắt nhưng cũng đủ túi tiền của từng đứa, tiến tới XXX. Đang đi thì lại vẫn là năm tên áo đen đứng ra chặn đường. "Bích, mấy tên mà cậu nói đây à?" – Nhật Băng nhìn lướt qua một cái rồi nhếch mày hỏi. "Ừ, cậu xử lí nổi không?" "Chuyện nhỏ, bao nhiêu đây nhằm nhò gì" "Được, Đình, cậu trông chừng Kì, tớ với Băng xử lí bọn này" Nói rồi hai người xông lên ra quyền, vẫn là Thân Bích sung sức đá một đòn vào hạ bộ tên đầu tiên, trong tích tắc một tên đã ôm bộ hạ nằm xuống. "Hây da, chơi vậy không được nha, ảnh hưởng tới sinh lí" – Nhật Băng cười đùa. "À, cứ theo thói quen thôi mà" – Thân Bích cũng cười. Nhật Băng cũng không muốn chịu thua tung cước vào đầu tên thứ hai, hắn hộc máu mà nằm bẹp ra. Ba tên còn lại cảm thấy tình hình không ổn cũng xông lên mà tiếp trận, nhưng Thân Bích cũng đâu phải hiền lành gì cho cam, chạy lấy đà nhảy lên gối tên kia xoạc chân ra đá một cú tuyệt đẹp, cậu tiếp đất đặt hai tay làm bệ cho Nhật Băng, cô bay lên móc ngược một cú vào ót tên còn lại. Hai người phủi phủi bụi trên người, dưới ánh mắt hâm mộ của Trúc Đình, Diệp Kì, phải nói là không còn gì để nói, VÔ CÙNG XUẤT SẮC, AMAZING!!! Họ lại tiếp tục đi đến quán bar, vẫn cứ tiếp tục cười đùa với những chiến hữu. Nhóm của họ là vậy, du côn bạo lực không ai sánh bằng, nhưng tình cảm nồng nàn lại càng hơn như vậy. Quả thật, đánh nhau chính là cách chào hỏi đáng hoan nghênh nhất.