Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 13: Ngang ngược

Ôn Lê cố gắng thu dọn thật nhanh, vừa đi ra đã nhìn thấy Hạ Si Lễ đang thản nhiên đứng cách đó không xa, sắc anh mặt lạnh lùng, đầu ngón tay hờ hững kẹp một điếu thuốc.

Nghe tiếng cô bước ra nên anh nhìn qua, dập thuốc rồi bước tới: “Xong rồi sao?”

Lúc này Ôn Lê mới phát hiện trang trại này cũng không rộng lắm, Hạ Si Lễ đứng gần nhà vệ sinh như vậy, bất kể là tiếng động gì thì chắc cũng đã bị anh nghe thấy.

Ôn Lê xấu hổ “ừ” một tiếng, quay người đi đến bồn rửa mặt bên cạnh, cô vừa định vặn vòi nước thì một bàn tay to lớn đã xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô vừa ngẩng đầu lên thì Hạ Si Lễ đã tắt vòi nước.

Anh quay sang nhìn tên chủ trang trại đang co ro một bên: “Nước nóng ở đâu?”

Chủ trang trại bị đánh đến mức không dám nói lời nào, ngoan ngoãn đi vào bếp bưng ra một thau nước nóng.

Hạ Si Lễ kiểm tra nhiệt độ nước, chắc chắn là nước nóng thì mới nhẹ giọng nói: “Mấy ngày này không nên dính nước lạnh.”

Hai má Ôn Lê nóng lên, cô cắn môi dưới: “Em biết rồi.”

Trên đường quay lại chỗ cắm trại, Ôn Lê nhẹ nắm một góc áo của Hạ Si Lễ, đợi cho anh quay người lại cô mới buông ra: “Chuyện này đừng để Sầm Khê biết.”

“Cậu ấy sẽ lo lắng.”

Hạ Si Lễ một tay đút túi, cúi đầu nhìn cô vài giây mới nhếch khóe môi: “Ừ.”

“Sao anh lại tới đây?” Cô cúi đầu không nhịn được hỏi nhỏ.

Hạ Si Lễ nhớ tới chuyện vừa rồi thì sắc mặt tối sầm, thản nhiên nói: “Sầm Khê chạy quá chậm.”

Ôn Lê: “…”

Cái người này đang khoe khoang chân mình dài sao?

“Lê Lê, quay lại rồi sao?” Sầm Khê chạy ra đón cô, “Mình còn định đi qua đó kiếm cậu nè.”

Ôn Lê: “Mình đi nhầm đường.”

Sầm Khê dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán cô: “Cậu phải tìm một anh bạn trai không bị mù đường để dắt cậu đi mới được, cứ lạc đường như vậy thì chết mất.”

Ôn Lê cười cười: “Cấp 3 mình không muốn yêu đương đâu.”

“Vậy thì đợi lên đại học mới yêu hả?” Sầm Khê nháy mắt với cô.

“Aida, lên đại học cậu phải yêu đương nhiều một chút, mới biết được mẫu con trai nào hợp với cậu.”

Ôn Lê bị Sầm Khê trêu ghẹo nên đỏ mặt xấu hổ: “Chuyện này tính sau đi.”

Hạ Si Lễ nhìn gương mặt mơ mộng khát khao muốn yêu đương khi lên đại học của Ôn Lê thì khinh khỉnh hừ nhẹ một tiếng rồi quay người đi.

Họ thuê bốn chiếc lều, một cái cho Lý Dịch Từ và Thời Diên, một cho Hạ Si Lễ và Cận Tư Tự, một cho Sầm Khê và Ôn Lê, và một cho Lăng Tô Nhiễm, các lều được dựng rất gần nhau để mọi người dễ bề quan sát lẫn nhau. 

Buổi tối, Ôn Lê cùng Sầm Khê nằm trong lều trò chuyện.

Trong lều treo một bóng đèn nhỏ để thắp sáng, gió trên núi rất mạnh, bóng đèn nhỏ sẽ lắc lư mỗi khi có gió thổi.

“Lê Lê, hình như trên mặt cậu có nổi mấy nốt gì đỏ đỏ nè.”

Dưới ánh đèn tù mù, sắc mặt Ôn Lê tái nhợt, cô xoa nhẹ phần bụng dưới đang đau râm ran, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là do “bà dì” đến nên nổi mụn cũng nên.”

Từ nhỏ sức khỏe của Ôn Lê đã không được tốt cho lắm, ba mẹ cô cũng không thường xuyên ở nhà, thói quen ăn uống của cô và bà nội thì vốn dĩ rất đơn giản, vậy nên từ nhỏ Ôn Lê đã bị thiếu máu và suy dinh dưỡng, sức đề kháng cũng không tốt, thường xuyên bệnh vặt.

Sau khi ba mẹ qua đời 2 năm trước thì cuộc sống của hai bà cháu càng khó khăn hơn, có thể trước kia cơ thể yếu ớt phải chịu lạnh nhiều nên sau này mỗi lần đến kỳ thì Ôn Lê đều sẽ đau bụng râm ran suốt 2 ngày.

“Còn đau bụng nhiều không?” Sầm Khi ghé sát người Ôn Lê, dịu dàng xoa đầu cô: “Tội nghiệp bé ngoan của mình quá đi.”

Một bóng đen cao lớn đột nhiên xuất hiện trước lều của hai cô gái, nhớ tới chuyện vừa xảy ra ở trang trại kia, trong lòng Ôn Lê cảnh giác, tim đập thình thịch hỏi: “Ai vậy?”

Bóng đen khựng lại, giọng nói trầm khàn quen thuộc truyền đến: “Tôi đây.”

Sầm Khê trợn mắt, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Si Lễ?”

Nhìn Ôn Lê mặt mày tái nhợt, cả người không còn chút sức lực nào, lại còn bị nổi các nốt đỏ ngứa ngáy nên Sầm Khê mới cúi người kéo khóa lều ra ngoài:

“Có chuyện gì vậy?” Sầm Khê hỏi, “Anh đang tìm Lê——”

Hạ Si Lễ đưa cho Sầm Khê một túi giữ ấm có họa tiết hoa hòe nhiều màu sắc, bình tĩnh nói: “Đưa cho Ôn Lê.”

Sầm Khê vừa cầm lấy thì có chút giật mình vì quá nóng. Không ngờ túi làm ấm này lại nặng và nóng như vậy, chắc hẳn là vừa được đổ đầy nước sôi vào. Cô nhanh chóng bọc túi giữ ấm lại bằng áo khoác của mình.

“Tốt quá, vừa đúng lúc Lê Lê đang đau bụng thì có anh đưa đồ kịp thời.”

Nói xong thì Sầm Khê nhanh chóng quay người bước vào trong lều, kéo khóa lều lại để ngăn gió lùa vào.

Bóng đen bên ngoài đứng lại thêm vài giây rồi mới quay người rời đi.

“Hạ Si Lễ mang cho cậu một cái túi giữ ấm nè, cậu chườm lên bụng đi sẽ dễ chịu hơn.” Sầm Khê nói.

“Không ngờ Hạ Si Lễ này cũng khá là chu đáo đó, chỉ là…màu sắc của túi giữ ấm này xấu quá đi.”

“Nhìn cái túi giữ ấm này như được may từ cái mền bông của bà ngoại mình hồi đó vậy…”

Hơi nóng từ túi giữ ấm truyền đến bụng của Ôn Lê khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Aida, hồi nãy mình không nói năng gì đã kéo khóa lều nhốt Hạ Si Lễ ở bên ngoài, anh ấy có đánh mình không nhỉ?”

Sầm Khê ôm đầu rên rỉ tỏ vẻ hối hận.

Ôn Lê lắc đầu: “Không có đâu mà.”

Sầm Khê thấp giọng nói: “Cậu có biết gi về vết sẹo trên cánh tay của Hạ Si Lễ  không? Trên Tieba người ta nói rằng Hạ Si Lễ vì xung đột với người khác nên mới đánh nhau, còn có người nói là Hạ Si Lễ đã giết người nên mới bị gia đình chuyển đến trấn Nam Đàn này để lánh nạn đó.”

Giọng nói của Ôn Lê có chút khó chịu: “Mấy kẻ hay tung tin đồn bậy bạ phải bị trừng trị thích đáng mới vừa. Hạ Si Lễ không phải loại người như vậy.”

Sầm Khê sửng sốt hai giây sau đó liền cười cười: “Lê Lê, không ngờ bé ngoan của mình cũng biết tức giận nha.”

Ôn Lê mím môi, đầu ngón tay khẽ run lên, hồi lâu mới bình tĩnh lại: “Bởi vì mình hiểu cảm giác phải chịu đựng những lời bịa đặt kinh khủng ra sao.”

Khi ba mẹ Ôn Lê qua đời lúc đang làm nhiệm vụ, danh tính của cô đã bị lộ trên mạng, cô và bà nội đã phải chịu đựng vô số những tin đồn thất thiệt suốt một năm trời. Thời gian qua đi, mọi chuyện rồi cũng từ từ lắng xuống nhưng có còn ai trong đám người đã buông lời nhục mạ cô nhớ chuyện gì đã xảy ra năm đó?

Chỉ những nạn nhân phải chịu đựng những lời bịa đặt ác độc đó mới biết rằng những vết sẹo kia sẽ mãi còn ở đáy lòng họ, không bao giờ mất đi.

Sầm Khê cau mày: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”

Ôn Lê không muốn nhắc lại nữa nên lắc đầu: “Không sao đâu, chuyện đã qua lâu rồi.”



Khoảng 1 giờ sáng, Sầm Khê tỉnh dậy vì lạnh, dưới ánh sáng lờ mờ của bóng đèn nhỏ bên trong lều, cô liếc nhìn Ôn Lê đang ngủ bên cạnh thì hoảng sợ đến mức không kịp khoác áo mang giày đã vội chạy ra ngoài để gọi người.

Đám người người bị đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Nhìn Lê Lê có vẻ không ổn lắm.”

Họ còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Si Lễ đã sải bước vào trong lều.

Quen biết Hạ Si Lễ được 18 năm, đây là lần đầu tiên Cận Tư Tự thấy anh mất kiểm soát như vậy.

Sắc mặt anh căng thẳng, tâm trí dường như không còn lại một chút bình tĩnh nào cả. 

Hạ Si Lễ mở lều ra nhìn thấy Ôn Lê đang co ro bên trong, trên mặt, cổ và làn da lộ đều đã nổi mẩn đỏ.

Cả người Ôn Lê yếu ớt không chút sức lực, hai mắt nóng bừng, cổ cũng rất nóng nhưng tay chân lạnh buốt, toàn thân đau nhức.

Đột nhiên có một bàn tay áp lên trán cô, bàn tay này lành lạnh khiến cho Ôn Lê vô thức cọ sát vào người kia.

Hạ Si Lễ cau mày: “Ôn Lê, em sốt rồi.”

Ôn Lê mơ hồ nghe được giọng nói trầm khàn của anh, cô mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng Hạ Si Lễ lại không nghe thấy.

Anh bế cô từ trong chăn ra, một tay anh cởi áo khoác trên người mình rồi quấn Ôn Lê lại, mang giày cho cô rồi mới bế cô ra khỏi lều.

Vừa ra khỏi lều thì đụng phải Thời Diên.

“Ôn Lê bị sao vậy?”

“Mặt đỏ bừng lại còn nổi nhiều mẩn đỏ, hay là em ấy bị dị ứng với cái gì rồi?”

“Chúng ta nên làm gì đây? Bây giờ là 2 giờ sáng, trên núi thì làm gì có bệnh viện hay phòng khám nào?”

“Tôi nhớ dưới chân núi có một phòng khám nhưng bây giờ trời tối quá, làm sao xuống núi được?”

Hạ Si Lễ mím môi, anh ngồi xổm trên mặt đất, một tay ôm lấy eo Ôn Lê kéo cô nằm lên lưng mình.

Tay anh ôm chặt đùi Ôn Lê xốc lên một cái, Ôn Lê hai mắt nhắm nghiền, cô cọ má vào cổ anh, cảm giác nóng ấm lại mềm mại như bông.

Lần đầu tiên Hạ Si Lễ biết được hóa ra con gái mỏng manh như pha lê vậy, rất dễ mắc bệnh. 

Anh trầm giọng nói: “Tôi sẽ cõng em ấy xuống núi.”

“Cậu điên à?” Lăng Tô Nhiễm trợn trừng mắt, “Cậu biết rõ bản thân sợ ——”

Hạ Si Lễ liếc Lăng Tô Nhiễm một cái, vài giây sau mới đáp: “Giao em ấy cho người khác tôi không yên tâm.”

Lăng Tô Nhiễm sửng sốt, giận dữ nói: “Dù là vậy thì cậu cũng không thể đùa giỡn với mạng sống của bản thân được.”

Hạ Si Lễ thản nhiên mỉm cười, giọng nói tự giễu: “Nếu Diêm vương muốn mạng tôi thì tôi đã không còn sống tới giờ này rồi.”

Lăng Tô Nhiễm im lặng, bởi cô biết chuyện của nhà họ Hạ, năm đó Hạ Si Lễ vì nhà họ Hạ mà suýt nữa đã bỏ mạng vì

“Được rồi, để cậu ấy đi đi.” Cận Tư Tự nói, “Mình sẽ đi theo sau cậu ấy.”

Hạ Si Lễ bật đèn pin trên điện thoại di động và bắt đầu cõng Ôn Lê xuống núi.

Rạng sáng, không gian trên núi yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng côn trùng và tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc.

Dù có đèn pin nhưng xung quanh vẫn rất tối, đường lên núi Thanh Dã có 3860 bậc thang, Hạ Si Lễ chỉ vừa bước đến bậc thứ 100 thì đã hết kiên nhẫn, sắc mặt anh tái nhợt, trán anh mướt mồ hôi, cả người cũng đẫm mồ hôi lạnh, bàn tay đang ôm chân Ôn Lê cũng đã bắt đầu run rẩy.

Chợt có hơi thở yếu ớt ấm nóng phả lên cổ Hạ Si Lễ khiến anh sững người, anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ trên lưng mình một chút, dường như trong lòng Hạ Si Lễ đã hạ quyết tâm, anh mím môi, không chút do dự tiếp tục bước về phía trước.

Khi Ôn Lê tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên lưng Hạ Si Lễ, tấm lưng của thiếu niên cao lớn rắn chắc, hơi ấm từ lưng anh truyền đến cho cô cảm giác an toàn.

Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên Ôn Lê tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy, ngay cả ba cô cũng chưa từng ôm cô hay cõng cô bao giờ.

Toàn thân thiếu niên đẫm mồ hôi, anh căng thẳng cắn chặt răng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ôn Lê đưa tay lau mồ hôi trên trán anh: “Mệt không?”

Hạ Si Lễ quay đầu lại thấy cô đã tỉnh thì bình tĩnh cười: “Đau lòng cho tôi à?”

Ôn Lê đặt tay lên vai anh, im lặng không trả lời.

Hạ Si Lễ thản nhiên nói: “Đàn ông con trai không thể nhận mình mệt được, hiểu không?”

“Em ngủ thêm một chút đi, tôi đưa em đi bệnh viện nhé?”

Giọng nói của anh rất nhẹ, hơi thở có chút nặng nề, khi nhìn cô ánh mắt lạnh lùng của anh dường như dịu dàng hơn đôi chút.

Ôn Lê chậm rãi dựa vào vai Hạ Si Lễ, mùi cam quýt nhàn nhạt quen thuộc trên người thiếu niên vương vấn nơi chóp mũi cô. 

Đột nhiên Ôn Lê muốn bỏ cuộc. 

Cô không làm gì sai khi thích một người cả.

Cho dù cô đã cố gắng chặn anh, cố đẩy anh ra xa thì anh vẫn xuất hiện trước mặt cô theo cách của riêng mình, khiến cho trái tim cô không ngừng rung động, khiến cô không có cách nào buông tay tình cảm này.

Chạy trốn cũng không ích gì.

“Anh không sợ sao? Trên núi tối như vậy mà.” Ôn Lê vòng tay qua cổ anh nhẹ giọng hỏi.

Hạ Si Lễ khựng lại một giây, trên mặt anh mơ hồ hiện lên một nỗi sợ hãi không tên.

Ôn Lê còn đang tự hỏi đó có phải là ảo giác của bản thân hay không thì Hạ Si Lễ khẽ cười, thấp giọng nói: “Sợ gì chứ? Tôi đâu phải là một em gái nhỏ đâu.”

Đường lên núi phải mất tận 2 tiếng nhưng Hạ Si Lễ chỉ cần 1 tiếng đồng hồ đã cõng Ôn Lê xuống tới chân núi.

Khi đến chân núi, Hạ Si Lễ gọi cửa một nhà dân gần đó, nhét cho người 500 tệ để mượn 1 chiếc xe máy.

Hạ Si Lễ nhẹ nhàng thả Ôn Lê đứng trên đất, trên người cô vẫn là cái áo khoác rộng thùng thình của anh.

Anh cầm một cái nón bảo hiểm đi tới, Ôn Lê vừa ngẩng đầu lên thì anh liền đội nón bảo hiểm lên đầu cô.

Nón bảo hiểm rất to và nặng, đội lên khiến cho Ôn Lê loạng choạng một chút, cô phải giữ nón bằng cả hai tay, đôi mắt hoang mang ngấn nước.

Hạ Si Lễ gõ gõ ngón tay lên nón bảo hiểm của Ôn Lê, anh nở nụ cười lưu manh: “Nhìn em ngốc thật đó.”

Ôn Lê tức giận lấy hai tay che đầu.

“Em còn sức đi không?” anh hỏi.

Ôn Lê gật đầu: “Còn.”

Ôn Lê vừa duỗi chân định leo lên yên sau xe máy thì Hạ Si Lễ đã “chậc” một tiếng rồi vòng một tay qua eo cô, anh nhấc nhẹ một cái đã dễ dàng đặt Ôn Lê ngồi ngay ngắn ở yên sau.

Hạ Si Lễ đạp ga, chiếc xe phóng nhanh về phía trước.

Ôn Lê dùng hai tay nắm chặt vạt áo của anh, tấm lưng rộng lớn của anh cẩn thận che chắn cho cô gái nhỏ, chặn hết mọi cơn gió đang ập tới.

Đến bệnh viện gần đó, Ôn Lê được các bác sĩ kiểm tra đơn giản. Rất may là không có gì nghiêm trọng, chỉ là cơ thể lúc đến kỳ hơi yếu, khả năng miễn dịch suy giảm, lại bị chuyện ở trang trại kia dọa, cơ thể yếu ớt không chống đỡ nổi nên mới phát sốt.

Còn cả người bị nổi mẩn đỏ là do da bị dị ứng với độ ẩm trên núi.

Hạ Si Lễ dẫn cô đến dãy ghế dài trong hành lang bệnh viện ngồi nghỉ, anh cúi đầu nhìn cô một chút rồi mới mở miệng trêu ghẹo: “Giỏi thật, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói tới da bị dị ứng với độ ẩm.”

Ôn Lê chớp chớp hàng mi: “Em cũng mới biết mà…”

Anh bình tĩnh nói: “Yếu đuối thật chứ.”

Ôn Lê ngẩng đầu, ánh sáng trong bệnh viện chiếu vào Hạ Si Lễ, hai mắt anh nhắm nghiềm, sắc mặt tái nhợt, nhìn anh còn giống người bệnh hơn cô nữa.

“Anh có sao không?”

Cô vội vàng đứng dậy, muốn nhón chân sờ trán để kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh nhưng Hạ Si Lễ đã nắm lấy cổ tay cô và nhẹ ấn cô ngồi xuống.

Anh trầm giọng nói: “Nghe lời, ngồi yên ở đây.”

Ôn Lê đang bị sốt cao, chút sức lực mèo cào của cô căn bản không thể chống cự anh nên cô chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.

“Đợi tôi.”

Hạ Si Lễ nói xong thì đi đến phòng y tá mượn bình nước sau đó đổ đầy nước nóng rồi đưa cho Ôn Lê.

“Chườm ấm bụng.”

“Ở đây một lát, đừng đi đâu hết, tôi đi lấy thuốc cho em.”

Ôn Lê nhìn theo bóng lưng anh, cô vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Những đầu ngón tay của anh vẫn còn run rẩy.

5 phút sau Cận Tư Tự đến, nhìn thấy Ôn Lê liền chạy về phía cô, lại nhìn xung quanh: “A Xa đâu?”

“Đi lấy thuốc ạ.”

Vẻ mặt Cận Tư Tự nghiêm túc: “Cậu ấy thế nào rồi?”

Ôn Lê kể cho anh nghe những gì cô quan sát được, Cận Tư Tự mím môi nói: “A Xa sợ bóng tối. Khi gặp bóng tối, cậu ấy sẽ căng thẳng, khó thở, đổ mồ hôi lạnh, nghiêm trọng hơn thì còn có thể bị ngất nữa.”

“Tôi đi theo phía sau hai người, không ngờ A Xa lại xuống núi nhanh như vậy, khi tôi đuổi tới chân núi thì cậu ấy đã phóng xe đi mất rồi.”

Ôn Lê hoàn toàn choáng váng, trong lòng ngập tràn lo lắng.

“Vậy thì anh ấy…”

Cận Tư Tự bình tĩnh nói: “Chuyện này có liên quan đến gia đình cậu ấy. Khi còn nhỏ cậu ấy thường bị nhốt trong một căn phòng tối. Ba mẹ cậu ấy tình cảm không tốt, đối xử với cậu ấy cũng rất tệ. Sau này xảy ra thêm vài chuyện nữa thì Hạ gia mới đưa A Xa đến Nam Đàn.”

Ôn Lê chợt nhớ lại vì sao tối hôm đó anh lại nổi giận khi cô khuyên anh đừng đánh nhau, còn nói với anh: “Ba mẹ anh không lo lắng cho anh sao?” 

Ai mà không muốn có gia đình yêu thương?

Từng câu từng chữ của cô như đâm thẳng vào tim anh.

Vậy mà cho dù sợ bóng tối nhưng anh vẫn cõng cô xuống núi an toàn.

“Nội tâm của A Xa không mạnh mẽ như bề ngoài của cậu ấy đâu. Tôi và Lăng Tô Nhiễm cũng vì lo lắng cậu ta sẽ sa đọa nên lần này mới đến Nam Đàn thăm cậu ấy một chuyến.”

“May mắn là…” Cận Tư Tự nói, “A Xa đã gặp được những người bạn rất tốt ở đây.”

Ôn Lê nắm chặt tay, hốc mắt cô cay xót.

Cô đột nhiên đứng dậy, đi xuyên qua hành lang bệnh viện, khi đi ngang qua một cầu thang thoát hiểm Ôn Lê nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, cô dừng lại chậm rãi mở cửa ra.

Hạ Si Lễ ngồi trên mặt đất, chân trái co lên, chân còn lại tựa vào một góc tường, cánh tay đặt lên đầu gối trái, sắc mặt căng thẳng, mồ hôi trên trán đang theo sườn mặt trượt xuống.

Ôn Lê hoảng sợ ngồi xổm trên người anh, đau lòng dùng khăn giấy thấm mồ hôi cho anh.

“Sao anh không nói là anh sợ bóng tối?”

Anh mở mắt ra thản nhiên cười: “Nhảm nhí, đàn ông con trai mạnh mẽ như tôi sao lại có thể sợ bóng tối được chứ?”

“Chỉ cần nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi.”

Ôn Lê mím môi, lặng lẽ nhìn anh.

Ngay cả khi đang ở trong trạng thái tồi tệ nhất thì nhìn Hạ Si Lễ vẫn rất đẹp trai, trên mặt vẫn là dáng vẻ ngang tàng kiêu ngạo thường ngày.

Một lúc lâu sau, đột nhiên anh thấp giọng nói: “Ôn Lê, tôi vẫn nhớ rõ.”

Ôn Lê mơ màng không hiểu anh đang nói gì.

“Nhớ rõ cái gì?”

Hạ Si Lễ ngước mắt lên, đôi mắt anh đen nhánh, hai mí mắt rất nhỏ, hốc mắt sâu càng làm tôn lên đường nét trên gương mặt anh.

Khi anh không cười thì ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng thâm tình, khi cười rộ lên thì lại biến thành dáng vẻ lưu manh nghịch ngợm, dễ dàng hớp hồn các thiếu nữ.

Anh dời tầm mắt, giọng nói bình tĩnh: “Người tôi giúp trong con ngõ nhỏ… tôi biết đó là em.”

Trái tim Ôn Lê hoảng loạn đập thình thịch.

“Vậy anh…”

Tại sao anh lại giả vờ như không biết cô?

Hạ Si Lễ khịt mũi cười cười, liếc xéo cô một cái: “Tôi đẹp trai như vậy mà vẫn có người dám giả vờ như không quen không biết tôi.”

Ôn Lê đỏ mặt, len lén nhìn sườn mặt anh, nhịn không được nói: “Anh đứng lên trước đi đã, ngồi trên mặt đất lạnh lắm.”

Cô còn chưa kịp nói muốn đưa anh về nghỉ ngơi thì Hạ Si Lễ bất ngờ ngã vào người cô. Vai cô chùng xuống, một bên mặt anh kề vào hõm cổ cô, hơi thở thuộc về anh phả vào má Ôn Lê, như một chiếc lông vũ gãi nhẹ tim cô, ngứa ngáy vô cùng.

Ôn Lê không dám cử động, hai cô tay nắm chặt, cô rất muốn ôm lấy anh nhưng cuối cùng vẫn không dám nên đành bỏ cuộc ngồi im.

Cô mím môi nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, mau đứng lên thôi, ngồi lâu dưới đất lạnh sẽ phát sốt đó.”

Hạ Si Lễ dụi đầu vào hõm cổ ấm áp của Ôn Lê, anh cười nhẹ, hơi thở ấm áp của anh phảng phất bên tai cô:

“Ôn Lê, trước mặt tôi mà em cũng dám ngang ngược à?”