Kẻ thù đã chết, oán hận trong lòng đọa tiên cũng theo đó tan đi, “Nếu phụ thân ngươi đã giết hắn, vậy ta liền cho ngươi toàn bộ ba thành tu vi còn lại của ta, coi như báo đáp ân tình của cha ngươi.”
Đọa tiên có được công lực của tiên nhân, mặc dù chỉ có ba thành tu vi, cũng đủ khiến Kỳ Tu từ Hợp Thể Kỳ nhảy vọt lên thành Đại Thừa kỳ. Đại Thừa kỳ của Ma tộc chính là cảnh giới Ma Tôn. Cứ như vậy, Đường Khanh dễ như trở bàn tay hoàn thành nhiệm vụ ‘trợ giúp hắn bước lên vị trí Ma Tôn’.
“Nói đi hệ thống, giá trị hắc hóa của Kỳ Tu còn lại bao nhiêu.”
Nhiệm vụ Ma Tôn hoàn thành, chỉ cần giá trị hắc hóa giảm hết, vậy cô sẽ có thể vui sướng tiến vào thế giới tiếp theo nha. Chỉ là, lời hệ thống nói lại khiến tâm tình cô rơi xuống đáy cốc.
“Vẫn …… không thay đổi.”
Sau một trận cạn lời, Đường Khanh cực kỳ tức giận nói: “Ngược ta lâu như vậy, thế mà ngay cả một chút cũng chưa giảm xuống!” Nói xong, cô lại như nhẹ nhõm thở ra, “Xem ra, nhiệm vụ hắc hóa lần này có thể giao cho nữ chính rồi.”
“Vậy còn ngươi?” Hệ thống hỏi.
Đường Khanh nghĩ một chút, hỏi lại: “Ngươi nói xem, nếu như ta chết rồi, giá trị hắc hóa của hắn có thể giảm xuống hay không?”
“Trước khi nhiệm vụ hoàn thành mà chết đi, sẽ tính là nhiệm vụ của ngươi thất bại.”
“Ồ, ý ta chính là chết giả. Ta nhớ rõ trước đây đã từng đọc trong sách ở Tàng Thư Các Kiếm Huyền Tông về một loại linh dược có thể giúp người ta tái tạo thân thể.” Nói xong, cô lại tiếp tục: “Ngươi có thể giúp ta tra một chút xem ở đâu trên thế giới này có loại linh dược đó không?”
“Ngươi xác định bây giờ ngươi vẫn có thời gian đi tìm loại linh dược đó?”
Đối mặt với câu hỏi của hệ thống, Đường Khanh cạn lời cứng họng. Thật lâu sau, cô mới cắn răng nói: “Đừng có xem thường người khác!”
“Cũng không phải khinh thường ngươi, chỉ là tìm linh dược rất phiền toái, thôi thì ngươi hỏi mua từ ta, xem như nể mặt chúng ta quen biết một hồi, ta cũng sẽ không hố* (*hãm hại, lừa gạt, đào hố bẫy) ngươi.” Nói đến chuyện không hố, hệ thống lại không khỏi có chút chột dạ, lúc trước quả thật có chút hố cô, chẳng qua hắn không nói cô cũng sẽ không biết!
Đường Khanh có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác, với thái độ hiện tại của Kỳ Tu với cô, muốn đơn độc rời đi căn bản là không thể.
“Nói đi, cần bao nhiêu điểm.”
“Giá hữu nghị, hai mươi điểm thôi.”
So sánh với trước đây, cái giá này quả thật đã đủ ưu đãi, vì thế cô cũng lười nói nhảm, trực tiếp gật đầu đáp ứng luôn.
Trong nháy mắt mua bán thành công, bên kia cũng truyền tu vi xong rồi.
Đọa tiên vốn chỉ còn lại một sợi tàn hồn, hiện giờ không còn ba thành tu vi, cũng có thể coi như hồn phi phách tán.
Lấy được đồ tới tay, tu vi cũng đã có, Kỳ Tu dĩ nhiên không cần tiếp tục ở lại nơi này. Hắn ghé mắt nhìn Đường Khanh đang ngẩn người, có chút không kiên nhẫn, “Còn không đi.”
Đạt thành hợp tác với hệ thống, Đường Khanh liền thêm một đường lui, chẳng qua trên mặt cô vẫn không biểu hiện, chỉ mím môi nhấc chân đi lên trước.
Dường như nhận thấy được chủ nhân đã mất, bí cảnh liền bắt đầu sụp đổ, nhất thời khiến không ít tu sĩ tu vi thấp bị thương, thậm chí còn có người cứ như vậy chôn thây trong đó, chẳng qua việc này cũng không liên quan đến Kỳ Tu.
Hắn dẫn theo Đường Khanh một đường bình yên ra khỏi bí cảnh, tiếp theo liền đi tới Lạc Thủy Thành.
Bí cảnh sụp đổ khiến người ta đoán ra đã có người lấy được bảo vật, chỉ là tu sĩ tiến vào bí cảnh quá nhiều, muốn tra xét cũng cực kỳ khso khăn, chẳng qua dù vậy vẫn có người nhìn chằm chằm hai người Kỳ Tu và Đường Khanh.
“Hai vị đây vừa rồi mới ra khỏi bí cảnh? Không biết bí cảnh đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên sụp đổ vậy?” Người tới tuy thái độ không tồi, nhưng sự tham lam trong mắt lại không cách nào che giấu.
Những năm này Đường Khanh cao lãnh đã quen, đối mặt với kẻ kia ngay cả mắt cũng khinh không thèm liếc. Về phần Kỳ Tu, hắn cười lạnh một tiếng, liền trực tiếp ra tay đánh ngã tên kia.
Một lời không hợp liền đánh người, thoáng chốc khiến cho không ít người chú ý, mà tu sĩ bị đánh ngã trên đất kia sau khi phun một búng huyết lại càng thẹn quá thành giận.
“Ta lịch sự muốn nhờ, ngươi không chịu nói thì thôi, còn ra tay đánh người nữa! Thật sự khinh ta Thái Thanh Môn dễ bắt nạt!”
Kỳ Tu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Đường Khanh, không chút để ý hỏi: “Thái Thanh Môn là gì?”
Đường Khanh lắc đầu, “Không biết.”
Cũng không phải cô phô trương, mà là cô thật sự không biết, mấy tiểu môn tiểu phái này, mặc dù có chút danh tiếng, nhưng ở trước mặt tứ đại tông môn có muốn nhắc tên cũng không đủ tư cách, mấy năm nay cô ngoại trừ nỗ lực tu luyện, thì đều dồn mọi chú ý vào nam chính, sao còn rảnh để quan tâm việc khác đây.
Nhưng lời này của cô, nghe vào tai đối phương lại tràn đầy vẻ sỉ nhục.
“Ngươi! Các ngươi! Chờ đó cho ta!”
Đánh thì đánh không lại, đối phương chỉ có thể buông lời hung ác, nhưng Kỳ Tu lại bày vẻ mặt thản nhiên, thậm chí căn bản không để trong lòng. Nhưng vào lúc này, trên trời đột nhiên bay tới một thanh kiếm sắc bén, nhắm thẳng về phía Kỳ Tu.
Đường Khanh vừa thấy thanh kiếm kia, trái tim đang bình tĩnh tức khắc bị treo ngược. Kia chính là huyền âm kiếm của cha cô!
Kỳ Tu nhẹ nhàng tránh thoát, thấy người tới, khóe miệng nhếch lên, đầy vẻ bất cần đời nhìn về phía đối phương.
“Hóa ra là Thanh Hư Tử tiền bối, lúc trước đã quên trình diện, mong được thứ lỗi.”
Lời nói rõ ràng có lệ như vậy, khiến Thanh Hư Tử tức đến mức sầm mặt, chẳng qua khi ông nhìn đến nữ nhi bảo bối, thần sắc liền hòa hoãn hơn không ít.
“Dao Nhi, lại đây.”
Đường Khanh muốn bước tới, nhưng vừa mới nhấc chân, liền thấy Kỳ Tu sắc mặt âm trầm, rất có xu thế nếu cô dám bước qua liền giết sạch người nơi này. Tức khắc, chân cô khựng lại.
“Cha, con ở bên ngoài khá tốt, cha không cần lo.”
Vốn muốn để Thanh Hư Tử đừng lo lắng, nhưng lời này của cô lại khiến Thanh Hư Tử càng lo. Từ lúc nào mà khuê nữ bảo bối của ông lại hiểu chuyện như vậy? Nhất định là bị tiểu tử thúi Kỳ Tu kia áp bức!
Nắm chặt tay, ông lạnh lùng chất vấn: “Kỳ Tu, Kiếm Huyền Tông ta có bao giờ bạc đãi ngươi chứ.”
Kỳ Tu nhếch môi mỏng cười khẽ, “Kiếm Huyền Tông sao lại bạc đãi ta đây, đặc biệt là sư tỷ, năm đó nếu không có nàng thì nào có ta hôm nay. Cho nên, ta đến chính là để cảm tạ nàng thật tốt.”
Thanh Hư Tử chỉ nghe Hồng Hồ nói khuê nữ bị Kỳ Tu bắt đi, chưa kịp nghe kỹ liền vội vội vàng vàng chạy tới, cũng không biết năm đó Kỳ Tu đã bị Đường Khanh đá xuống vực, cho nên nghe xong lời này, ông cũng không phát hiện ra ý vị châm chọc trong đó, “Nếu Kiếm Huyền Tông ta không có chỗ nào có lỗi với ngươi, vậy liền thả Dao Nhi ra! Nếu không……”
Không đợi ông nói xong, Kỳ Tu đột nhiên ngắt lời: “Lời này của tiền bối là có ý gì, Dao Nhi ở bên cạnh ta, cũng không phải do ta ép. Lại nói ta thương nàng còn không kịp, sao có thể cưỡng bách nàng đây.” Nói xong, hắn tội nghiệp nhìn về phía Đường Khanh, cực kỳ vô tội nói: “Dao Nhi, nàng mau thay ta giải thích rõ ràng.”
Đường Khanh mắc ói khi nghe hắn nói lời ma quỷ, tuy hoàn toàn không hiểu hắn diễn như vậy để làm gì, nhưng với tình hình trước mắt cô lại không thể không đáp ứng. Với tu vi hiện giờ của hắn, cha cô cũng không phải đối thủ, vì an toàn của ông, cô chỉ có thể cắn răng phối hợp.
“Cha, Kỳ Tu…… đối xử với con vẫn rất tốt, hơn nữa trong bí cảnh con cũng được lợi rất nhiều. Chờ thêm một thời gian nữa con sẽ trở về, cha đừng lo lắng.”
Thanh Hư Tử nhíu mày, như đang đánh giá lời này là thật hay giả. Ông biết khuê nữ thích tên tiểu tử thúi này, có thể trợn mắt nói dối ông hay không cũng không biết được. Nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là, thương tích của Hồng Hồ không có khả năng là giả.