Hắn suýt nữa rơi vào kết cục như vậy cũng đều là nhờ vị phụ hoàng tốt kia của hắn.
Nếu không có ông ta dung túng, hắn cũng sẽ không thiếu chút nữa liền nổ tan xác mà chết.
Hoàng hậu bất nhân, ngoài mặt bà ta tuy giả bộ từ ái, nhưng trên tay dính máu cũng không ít hơn bất cứ kẻ nào.
Ban đầu lão hoàng đế có tám nhi tử năm nữ nhi, nữ nhi thì không sao, nhưng nhi tử lại chỉ sống ba người, một là Tam hoàng tử của Vinh quý phi, một là hắn, còn một người nữa chính là Thái Tử.
Còn về những đứa trẻ được sinh ra sau này, quả thật là sinh đứa nào chết đứa nấy.
Tuy nhiên, thân làm phụ hoàng của những đứa trẻ đó, hoàng đế lại hết sức thờ ơ.
Mà hắn, nếu hắn không may mắn gặp được Đường Khanh, chỉ sợ từ lâu đã bỏ mạng.
Đường Khanh thấy hắn mãi không tiến lên, liền không khỏi thúc giục: “Ngươi mau chút, đi lên cứu người đi.”
Kỳ Quân Túc thật sự không muốn cứu lão hoàng đế, chẳng qua nếu cô đã mở miệng, hắn rốt cuộc vẫn rút kiếm tiến lên cứu người.
Chỉ là, hắn vừa mới động thủ giải quyết Thái Tử, lão hoàng đế kia đã đột nhiên hai mắt trợn trừng, máu tươi chảy ra theo hốc mắt.
Lúc này ông ta chỉ còn một hơi, trong miệng vẫn lẩm bẩm, “Nghiệt tử! Nghiệt tử!!”
“Hoàng thượng!”
Vốn đã hỗn loạn, xung quanh lại càng rối lên, bọn thị vệ trơ mắt nhìn hoàng đế đổ gục, không ai dám đỡ người.
Hoàng hậu thấy Thái Tử và hoàng đế liên tiếp ngã xuống, nhất thời hoảng sợ, liền dễ dàng bị người của Túc Vương bắt được.
“Làm càn! Bổn cung chính là mẫu nghi một nước, các ngươi dám vô lễ với bổn cung!”
Rốt cuộc thì bà ta cũng là Hoàng hậu, mặc dù nhi tử đã chết, nhưng khí thế lại không giảm.
Lão hoàng đế chết đột ngột.
Lúc này, Đường Khanh đột nhiên đẩy mọi người ra, hết sức cẩn thận đi tới bắt mạch cho lão hoàng đế đang gục trong vũng máu.
“Ôi, thân thể Hoàng thượng tuy rất tốt, nhưng ta vẫn luôn khuyên ngài ấy không thể tức giận, nếu không dễ dàng xảy ra chuyện, ai ngờ……”
Nói đến một nửa, cô lại nhìn Thái Tử cũng đang ngã vào trong vũng máu, thở dài: “Tức thì nóng giận công tâm, nổi giận mà chết, không cách nào cứu được.”
Hoàng hậu giờ phút này sao có thể không nhìn ra là ai đang quấy rối, bà ta tức thì nhe răng trợn mắt, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ ưu nhã cao quý trước kia, giận dữ hét: “Là ngươi! Đều là ngươi! Ngươi đồ tiện nhân này! Uổng cho hoàng nhi ta tín nhiệm ngươi, không ngờ ngươi lại có tâm địa rắn rết như thế! Bổn cung muốn giết ngươi! Giết ngươi!”
Đường Khanh hết sức vô tội, “Hoàng hậu nương nương, ngài hiểu lầm ta rồi.
Ta chỉ là một thảo dân, còn chưa bao giờ gặp Thái Tử, sao có thể biến thành ta hại Thái Tử được?”
Hoàng hậu còn muốn nói tiếp, Túc Vương bên kia đã sai người khống chế cung yến, thậm chí toàn bộ hoàng cung, cho nên bà ta không kịp mở miệng đã bị người ta áp giải xuống, mà tội danh còn là đồng mưu với Thái Tử mưu hại Hoàng thượng.
Lão hoàng đế đã chết.
Thân là nhi tử duy nhất còn lại của ông ta, ngôi vị hoàng đế dĩ nhiên là của hắn.
Đối với điểm này, không ai phản đối, cũng không ai dám phản đối.
Túc Vương có thể khống chế toàn bộ hoàng cung trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đối với những kẻ theo phe Hoàng hậu dĩ nhiên chỉ cần mất một đêm để thanh trừ sạch sẽ.
Văn võ bá quan không ngốc, lại càng không phải những người không thấy rõ tình thế, dĩ nhiên là ủng hộ hắn lên ngôi, huống hồ, trước mắt ngoại trừ hắn thì quả thật không còn ai khác để chọn.
Vì thế, ai cũng không nghĩ tới, một hoàng tử trước nay vốn không được ai xem trọng, vậy mà lại bước lên hoàng vị một cách không thể tưởng tượng như thế.
Vào ngày Kỳ Quân Túc đăng cơ, Đường Khanh buồn bực ngán ngẩm nằm trên giường, hưởng thụ đồ ăn ngon do các quốc gia tiến cống.
“Hệ thống bảo bảo, sao nam chính đã đăng cơ rồi mà chỉ số hoàn thành nhiệm vụ vẫn chưa đạt tới 100%?”
Hệ thống, “Có phải ngươi đã quên mất chuyện gì chưa làm hay không?”
“Ôi, có sao? Chuyện gì?”
Hiện giờ chỉ số hoàn thành nhiệm vụ đang dừng ở 95%, sao cô lại không nghĩ ra Kỳ Quân Túc này ngay cả hoàng đế cũng đã làm, mà còn có gì không hài lòng nhỉ? “…… Nam chính vẫn còn một bệnh ngươi không trị.”
Nhắc đến điều này, hệ thống cũng thật thương cảm cho nam chính.
Làm một nam tử, lại còn là nam chính, kết quả cái thứ phía dưới kia vẫn chỉ để trưng chứ không xài được, sao có thể khiến hắn vừa lòng! Đương nhiên là không hài lòng, tương đương với bất mãn đấy có biết không! Vì thế, được hệ thống nhắc nhở, lúc này Đường Khanh mới muộn màng nhớ ra, dường như lúc trước để phòng ngừa nam chính gây tai họa cho mình, cô đã để lại một bệnh không chữa cho hắn…… Mà đúng vào giờ phút này, vị hoàng đế vốn nên đăng cơ trên đại điện, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình.
“Ôi, Hoàng thượng, sao ngài lại đột nhiên tới?”
Đường Khanh có chút chột dạ, sau khi liếc nhanh qua đối phương một cái, liền nhìn chằm chằm vào hoa quả điểm tâm trước mặt mình, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Kỳ Quân Túc cũng không vội, hắn chậm rãi đi đến trước mặt cô, thuận tay cầm lấy một quả quýt trên bàn, tự mình đút cho cô ăn.
“Chỉ Nhi, có phải nàng vẫn còn có chuyện chưa hoàn thành hay không?”
“A, ồ, hình như là có.”
Đường Khanh tiếp tục cúi đầu, trong miệng lơ đãng nhai miếng quýt thơm ngọt.
Kỳ Quân Túc thấy cô dường như không hề sốt ruột, đôi mắt hắn hơi tối xuống, quyết định bức ép cô một chút.
Vì thế, khi đút xong miếng quýt thứ hai, còn chưa đợi cô nuốt xuống, Kỳ Quân Túc đã đột nhiên ôm cô vào lòng, không để cô lấy lại tinh thần mà lập tức ngăn kín miệng cô.
Thật lâu sau, hắn mới lưu luyến buông cô ra.
“Chỉ Nhi thật ngon miệng.”
Giọng nói khàn khàn mang theo một tia nguy hiểm, Đường Khanh nếu còn nghe không hiểu nữa, vậy cô mới đúng là ngốc thật! “Hoàng thượng, thân thể ngài đã điều trị sắp xong, chỉ cần dùng thuốc vài lần là có thể khỏi hẳn.”
Đường Khanh ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, tươi cười sáng lạn: “Ngài buông ra trước, để ta đi phối dược cho ngài.”
Kỳ Quân Túc cong môi, cười như không cười nói: “Được, vậy ta chờ nàng.”
Dù sao hắn cũng đã đợi lâu như vậy, không để bụng việc đợi thêm mấy ngày.
- ------------
Đã nhiều ngày nay, Đường Khanh đều một mực vùi đầu trong Thái Y Viện, nếu không phải có Kỳ Quân Túc tới tìm cô, cô liền hận không thể ngủ lại trong Thái Y Viện luôn.
Không còn cách nào khác, ai bảo cứ trở về ngủ thì lại có thêm một người bên cạnh đây! Mà cô còn không thể đuổi hắn đi nữa chứ! Hệ thống: Thật muốn mắng người quá làm sao bây giờ…… Đường Khanh phát tiết một hồi cũng mặc kệ hệ thống có tức giận hay không, lại nói: “Nam chính thế giới này xảy ra vấn đề gì vậy, sao lại có thể ném nữ chính ra ngoài!”
Hệ thống cực kỳ bình tĩnh, “Theo hướng phát triển của thế giới ban đầu, nữ chính còn chịu khổ hơn thế này nhiều lắm, đây đã tính là ôn nhu rồi, hơn nữa cuối cùng bọn họ rốt cuộc vẫn yêu nhau.”
Đường Khanh:…… Thật không hiểu cách nói chuyện yêu đương của những người này.
“Thôi được rồi, một khi đã vậy, ta liền tiếp tục cho bọn họ cơ hội tiếp xúc.”
Nói xong, cô lại hỏi: “Đúng rồi, chỉ số hoàn thành nhiệm vụ bây giờ là bao nhiêu?”
“60%.”
“Ồ, thế mà đã quá nửa rồi cơ đấy.”
Đường Khanh có chút kinh ngạc, cô vốn tưởng sẽ phải nhìn nam nữ chính thương tổn lẫn nhau thêm một thời gian nữa cơ.
Trò chuyện xong với hệ thống, Đường Khanh liền khôi phục trấn định, “Vương gia, Đường Ninh là cô nương, sao ngài lại có thể tùy ý quăng nàng ấy ra ngoài chứ.
Huống hồ, người ta dù thế nào cũng là ân nhân cứu mạng nha.”
Trước mặt đã không còn người chướng mắt, Kỳ Quân Túc hiếm khi hào phóng nói: “Đã biết, lần sau bổn vương sẽ sai người bế nàng ta ra ngoài.”
Đường Khanh: “……”
Ta nên nói tiếp thế nào đây.
Một bữa sáng cả hai người đều thất thần, chẳng qua cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Vào đêm, Kỳ Quân Túc đang chuẩn bị đi ngủ, lúc này, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Đã trễ thế này người bình thường cũng không dám quấy rầy Túc Vương, trừ phi có chuyện quan trọng, cho nên hắn cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Chuyện gì?”
“Vương gia, là Vân cô nương, nàng nói có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Nghe được là Đường Khanh cầu kiến, khóe miệng Kỳ Quân Túc khẽ nhếch lên một độ cong khó thấy được, khép ống tay áo nói, “Để nàng tiến vào.”
Đường Khanh rất nhanh chóng đi tới, chỉ là phía sau cô còn có một người chướng mắt đi theo.