Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 163: Phu nhân, Thượng tướng thỉnh ngài về nhà! 1

Edit: Xanh Lá

Đã quen với cơn choáng váng sau mỗi lần xuyên qua, lần này ngược lại Đường Khanh cực kỳ bình tĩnh, đã không còn cảm giác váng đầu, cũng không có bất cứ chỗ nào không khoẻ, ngay cả hoàn cảnh xung quanh dường như cũng không có gì nguy hiểm, tuy cô có chút không hiểu cách trang trí của thế giới này cho lắm.

“Đang truyền tư liệu thế giới……”

Đây là một thế giới tương lai, nhân loại đã không bị giới cực trong hành tinh địa cầu nữa, mà đã có thể khống chế toàn bộ tinh hệ* (quần thể các hành tinh và ngôi sao). Bên trong tinh hệ này, Liên Bang là cơ quan chấp hành tối cao, mà nam chính lại là người phụ trách quân đoàn số 3 của Liên Bang – Tần Thời.

Tần Thời là Thượng tướng quân đoàn số 3, năng lực xuất chúng, diện mạo xuất chúng, chính là nam thần quốc dân độ cấp độ cao nhất. Chỉ là một nam thần như vậy trong một lần bao vây tấn công trùng động* (ổ của các loại côn trùng khổng lồ trong thế giới tương lai) lại bị người ám hại, thân chịu trọng thương, cuối cùng phải dựa vào máy trị liệu mới miễn cưỡng còn sống. Hắn đương nhiên không có chuyện làm người thực vật cả đời, khi tỉnh lại vào một năm sau, hắn lại biết được vì muốn lưu lại đời sau của hắn mà cha hắn mẹ lại có thể cưới cho hắn một bà xã cay mắt cực kỳ, dưới cơn giận dữ, hắn trực tiếp chạy tới thường trú trong quân đội.

Ngay khi hắn đang nghĩ làm thế nào để giải trừ hôn sự, hắn gặp được tình yêu của cuộc đời mình, một đầu lĩnh hải tặc tiếng xấu vang dội khắp thiên hà, Lâm Nhược Như.

Lâm Nhược Như là con gái riêng của Lâm gia nắm giữ ba quân đoàn lớn, nhưng Lâm gia lại coi cô ấy như nỗi hổ thẹn, phái người giết hại bằng mọi cách, cuối cùng mẹ cô ấy đã bỏ mình trong một lần bị ám sát. Cô ấy căm hận Lâm gia, đối nghịch với Lâm gia khắp nơi, mà dưới sự cố ý lẫn vô tình, Lâm gia cũng đắp nặn hình tượng cô ấy thành một đạo tặc tội ác tày trời.

Hóa ra lúc trước khi Tần Thời bị người hãm hại, chủ mưu lại chính là Lâm gia, Lâm gia vì muốn phá vỡ Liên Bang, lên làm hoàng đế của đế quốc, lại có thể hợp tác với quân đoàn của thiên hà Bóng Tối, thậm chí cuối cùng khi biết Tần Thời và Lâm Nhược Như yêu nhau, bọn họ càng thêm tung tin bốn phía, biến Tần Thời từ nam thần quốc dân trở thành kẻ địch chung của dân chúng.

Lâm Nhược Như không muốn liên lụy hắn, liền một mình rời đi, nhưng cuối cùng lại bị quân đoàn Bóng Tối bắt được. Không muốn Tần Thời bị uy hiếp, cuối cùng cô ấy lựa chọn kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của mình.

Cái chết của cô ấy khiến Tần Thời hắc hóa. Rõ ràng cô ấy thiện lương như vậy, lại bị người đời gọi là rắn rết, rõ ràng cô ấy đơn thuần như vậy, lại bị người ta mọi cách lợi dụng. Nếu tất cả mọi người đã hiểu lầm cô, vậy liền khiến tất cả những người hiểu lầm cô chôn cùng!

Nam chính: Tần Thời

Nhiệm vụ: Ngăn cản nam chính hắc hóa, giúp hắn trùng kiến đế quốc thiên hà

Thân phận lần này của Đường Khanh chính là người vợ trên danh nghĩa của Tần Thượng tướng, Ninh Khê.

Ninh Khê từng đính thân với Tần Thời từ nhỏ, Tần phu nhân và Ninh phu nhân từng là bạn tốt, sau khi hai đứa trẻ sinh ra, hai nhà từng đính thân với nhau ngoài miệng, chẳng qua theo thời gian trôi qua, Ninh phu nhân nhiễm bệnh qua đời nên rốt cuộc cũng không ai nhắc tới việc hôn nhân này nữa, lại thêm về sau phong cách của Ninh Khê đột biến, Ninh gia tuy có chút không cam lòng, nhưng lại không dám đắc tội Tần gia, nên hôn sự này cứ thế trì hoãn như vậy.

Tần phu nhân hiện giờ tuy có chút chướng mắt Ninh Khê, nhưng nói thế nào cũng là con gái duy nhất của bạn tốt, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra không có vấn đề gì. Khi bà chủ động đến từ hôn, không nghĩ tới Ninh gia dù thế nào cũng không chịu, hóa ra khi Ninh Khê biết Tần Thời trọng thương hôn mê, cho rằng hắn sẽ cứ như vậy mà hi sinh cho tổ quốc, liền muốn cùng Tần Thời chết đi. Hành động thâm tình kia cuối cùng khiến Tần phu nhân cảm động, một lần nữa đồng ý hôn sự này.

Ninh Khê sùng bái Tần Thời, nhưng hình tượng cô ta sùng bái cũng không phải Tần Thời giống như người thực vật, về phần những cái gọi là thâm tình của Ninh gia, chẳng qua là do Ninh gia bịa đặt, chỉ vì muốn bám lấy cây đại thụ Tần gia này. Dù Tần Thời không còn, nhưng vẫn còn Tần lão Thượng tướng, kia chính là quan chấp hành tối cao của quân đoàn Liên Bang số 3, biết bao người ngưỡng vọng!

Nói đến kết quả cuối cùng của Ninh Khê cũng cực kỳ bi thảm, sau mấy năm sống như quả phụ, cô ta thế mà lại dan díu với người Lâm gia, thậm chí cắm cho Tần Thời cái sừng cực lớn. Lâm gia chính là kẻ thù lớn nhất của Tần Thời nha, cái sừng này bị phát hiện, kết cục cuối cùng đương nhiên là cô ta bị đuổi khỏi nhà, vị Lâm gia kia coi trọng cô ta, đơn giản vì muốn khiến Tần Thời khó chịu, hiện giờ cô ta không còn tác dụng, nên ngay cả đứa con của cô ta cũng không được buông tha, đồng thời bị giết hại.

Khi Đường Khanh đi vào thế giới này, Tần Thời đã hôn mê, mà cách thời gian cô gả cho Tần Thời đã không đầy năm ngày nữa.

“Thống bảo bảo, ta muốn đi tìm nữ chính!”

“Ngươi tìm cô ấy làm gì?”

Lại thấy Đường Khanh đầy mặt kích động, “Thủ lĩnh hải tặc thiên hà đó, ngự tỷ lợi hại cỡ nào nha! Quả thực là thần tượng cho người ta hướng tới!”

Hệ thống cạn lời, “Ta cũng không biết hóa ra ngươi cảm thấy hứng thú với thủ lĩnh hải tặc như vậy nha.”

Đường Khanh vẻ mặt thâm trầm nói: “Ngươi không hiểu, ở thời đại này của chúng ta, trong lòng mỗi người đều có một yakuza* (mafia Nhật Bản).”

Hệ thống khịt mũi, “So với tìm ngự tỷ, ngươi vẫn nên ngẫm lại chính ngươi đi, ngươi phải biết trên thế giới này, ngươi chính là người nổi tiếng trên mạng, chính là cái loại ra cửa sẽ bị người ta ném trứng gà đó.”

Lời hắn nói khiến Đường Khanh bắt đầu nhìn thẳng vào dáng vẻ của mình. Nói thật ra, cô cũng không lo lắng quá nhiều, rốt cuộc với thẩm mỹ của cái hệ thống ‘cuồng mặt đẹp’ này, dù thế nào cũng không đến mức tìm cho mình một thân xác cay mắt, nhưng trong nháy mắt khi cô soi gương, cô vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.

“Đây là cái gì?”

“Tóc.”

“Vậy đây lại là cái gì?”

“Vẫn là tóc.” Mắt thấy cô lại muốn cầm lên một mớ tóc màu khác, hệ thống nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đừng nhìn, ta đã đếm qua, trên đầu ngươi tổng cộng có bảy loại màu.”

Đường Khanh nhìn thiếu nữ nổi loạn có mái tóc bảy màu trong gương kia, lại cúi đầu nhìn bộ móng tay màu đen vô cùng dài mà rơi vào trầm tư. Nửa ngày sau, cô âm u nói: “Đây là quý tộc Smart* của thế giới tương lai?”

(*)Smart: Từ lóng chỉ những người có phong cách kỳ dị, bắt chước mù quáng phong cách Nhật Bản kết hợp rock ‘n roll nhưng chỉ là vẻ ngoài, không có thực chất. Phong cách kỳ dị bao gồm tóc dài bờm xờm nhiều màu sắc, trang phục rườm rà khác lạ, trang sức kỳ quái…(kiểu tóc HKT có thể là ví dụ)

Hệ thống rất muốn cười. Nhìn dáng vẻ ký chủ nhà mình ăn mệt, quả thực không thể sảng khoái hơn. Chẳng qua làm một hệ thống đủ tư cách, hắn vẫn nhịn xuống, “Ừm, thiếu nữ nổi loạn, quả nhiên thời đại nào cũng giống nhau.”

Đường Khanh hiện tại bắt đầu có chút hiểu rõ vì sao Ninh Khê ra cửa sẽ bị ném trứng gà. Tần Thời chính là nam thần quốc dân, phải cưới một người phụ nữ như vậy, đổi lại là ai cũng đều sẽ tức giận nha. Nhìn mái tóc bảy màu này, có phải cô ta cho rằng gom đủ bảy loại màu sắc có thể triệu hoán thần long không!

“Ta muốn nhuộn lại tóc!” Cô một chút cũng không muốn mỗi ngày rời giường soi gương đều bị mái tóc huyễn lệ bảy màu này làm cho đau mắt.

Hệ thống nói: “Ta khuyên ngươi tạm thời đừng nên đi ra ngoài, ngươi phải biết hiện giờ trên mạng đã mắng ngươi đến vượt cả chân trời rồi đấy, cẩn thận ra cửa thật sự bị người ta ném trứng gà.”

Lời cảnh cáo của hệ thống vẫn có tác dụng, sau khi Đường Khanh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lựa mua thuốc nhuộm tóc trên mạng. Chợ điện tử trong thế giới tương lai mua sắm rất nhanh chóng, từ lúc đặt hàng đến khi hàng tới tổng cộng còn chưa đến hai giờ. Đương nhiên, vì để ngừa vạn nhất mình bị nhận ra, cô vẫn dùng vải bọc lại tóc mới đi ký nhận.

Ký nhận cực kỳ thuận lợi, tóc bảy màu cũng rất nhanh khôi phục màu đen như mực. Làm xong hết thảy điều này, cô cảm thấy mình cuối cùng cũng sống lại.

Ninh Khê hiện giờ một mình dọn ra ngoài cư trú, không vì điều gì khác, đơn giản là cô ta không muốn ngày ngày nhìn cha mình và mẹ kế cùng con của bọn họ một nhà ba người tương thân tương ái. Dưới bầu không khí như vậy, cô ta giống như một người dư thừa.

Thời gian năm ngày trôi qua rất nhanh, mà trong thời gian đó cô cũng hoàn toàn thích ứng với mọi thứ của thế giới này.

Năm ngày sau, nói là hôn lễ, nhưng không có lễ phục cũng không có khách khứa, càng không có chú rể, chỉ có một mình cô lẻ loi mặc váy dài trắng xuất phát từ Ninh gia, mang theo hành lý của mình đi tới Tần gia.

Trong lòng Tần phu nhân ít nhiều vẫn có chút mâu thuẫn với đứa trẻ tóc bảy màu này, nếu không phải vì cô là con gái của bạn tốt, dù có thâm tình hơn nữa bà cũng sẽ không gật đầu, nhưng hiện tại nhìn cô mái tóc thuần đen, một thân váy dài đơn giản thanh lịch, lại khiến trước mắt bà ấy sáng ngời.