Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 7: Ân oán quá khứ + bị anh cởi quần ở phòng dụng cụ

Vốn dĩ yên tĩnh không quấy rầy lẫn nhau cũng không có chuyện gì, nhưng Lục Hoài Chuẩn và anh em tốt của anh vui đùa ầm ĩ trong lớp, hai người kia cũng không biết nói chuyện gì, đột nhiên đẩy thùng nước họ đặt trên bàn ra ngoài. Lúc đó, Lục Lâm Vãn vừa vặn đang lau cửa sổ bèn mở cửa ra, chuẩn bị lau bên trong, kết quả thùng nước bị đẩy ra ngoài, trực tiếp hắt lên người cô.

Vỗ dĩ Lục Hoài Chuẩn đặt thùng nước ở trên bàn là bởi mặt đất đã quét tước sạch sẽ, sợ thùng nước làm bẩn sàn nhà, vậy nên bèn xách thùng nước đặt lên trên.

Nhưng kiểu gì cũng không nghĩ đến trong đó còn có nửa thùng nước.

Sau đó vì cái thùng nước còn một nửa trực tiếp hắt ra ngoài, tạt vào người Lục Lâm Vãn.

Lục Lâm Vãn dù thế nào cũng không nghĩ đến mình lại oan theo kiểu họa từ trên trời giáng xuống như vậy.

Vốn dĩ quần áo mùa hè mỏng, vậy nên bị hắt lên cả người, sau khi cả người đều là nước, cô run rẩy một lát, người bên trong cũng choáng váng, dù thế nào cũng không nghĩ đến sẽ hắt vào người khác.

Lục Lâm Vãn vẫn đang trong trạng thái đại não chết máy, vậy nên cũng chưa có phản ứng thân thể của mình có vấn đề gì.

Kết quả nam sinh trong lớp ở cửa nhìn thấy hình ảnh này thì bật cười, vì quần áo mùa hè mỏng, sau khi ướt đẫm sẽ dán vào người, rất dễ nhìn thấy nội y bên trong.

Còn có người nói ra những lời đánh giá khe khẽ.

"Ôi trời, ngực nhỏ thật đấy."

"Đúng rồi, chẳng có ngực gì cả. Hơn nữa nội y của cậu ấy còn màu đỏ. Nội y màu nha, màu đỏ thật rõ ràng nha, đây là màu đỏ rực à?"

"Đây là màu đỏ rực đi?"

Lục Lâm Vãn lại không phải một người da mặt dày, nghe thấy các bạn học đánh giá như vậy, cảm thấy xấu hổ, cô phẫn nộ nhìn người trước mặt.

Lục Hoài Chuẩn trợn tròn mắt vài cái, sau đó lập tức nói xin lỗi với cô: "Xin, xin lỗi... cậu ơi, tớ thật sự không cố ý, vừa nãy chỉ là không cẩn thận nên..."

Anh hoang mang rối loạn nói, nói mình không cố ý. Lục Lâm Vãn nhìn rõ ràng người trước mặt, không tin cậu là cố ý mới ngốc đó.

Cô tức giận, trực tiếp vọt đến đẩy cậu một cái, nổi bão: "Lục Hoài Chuẩn, cậu còn biết xấu hổ không hả? Cậu chính là vì trả thù tôi, bản thân cậu là một thằng đàn ông, sao lại nhỏ mọn như vậy hả? Tôi biết tôi nghĩ sai về tên của cậu là tôi không đúng, tôi không có mắt, nhưng trước kia hai chúng ta cũng không phải bạn học, sao tôi biết được tên trước kia của cậu, chủ nhiệm lớp viết qua loa như vậy? Tôi cũng đã xin lỗi cậu, giờ cậu còn ghi hận trong lòng, kiểu gì cũng phải khiến tôi mất mặt như vậy đúng không?"

Lục Hoài Chuẩn bị đẩy một cái, loạng choạng lùi về phía sau, anh cũng không thể hiểu được, chuyện lúc trước anh đã sớm quên mất, anh tính toán chi li như vậy lúc nào?



Anh còn định giải thích rõ ràng kết quả gì đó, Lục Lâm Vãn lại hoàn toàn không nghe, khóc sướt mướt vội vàng chạy đi. Cô không có mặt mũi ở lại phòng học, quần áo ướt đẫm, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm.

Chất liệu quần áo này quá xuyên thấu, sau khi ướt đẫm hoàn toàn có thể nhìn thấy da thịt bên trong.

Nói thế nào thì Lục Lâm Vãn, một nữ sinh mới học lớp mười lúc đó bị mất mặt như vậy còn bị người ta đánh giá, tiếng cười vang của mọi người vẫn là kích thích cô, sau khi quay về ký túc xá lại khóc lớn một trận, cảm thấy vô cùng nhục nhã xấu hổ.

......

Hôm sau, Lục Hoài Chuẩn thật sự cảm thấy rất băn khoăn, dù sao hôm qua hại Lục Lâm Vãn mất mặt nhiều như vậy, mọi người đều cười, tuy rằng sau đó mọi người đều biết không phải cố ý nhưng trước sau vẫn là khiến con gái người ta xấu hổ.

Vậy nên, hôm sau Lục Hoài Chuẩn mua riêng một món quà nhỏ tặng cho Lục Lâm Vãn, muốn nhận lỗi với cô.

Sáng sớm đã đến phòng học, kết quả gặp Lục Lâm Vãn trên đường, gọi cô, cũng không biết có phải vì cô quá lùn hay không mà gọi hồi lâu, cô cũng không nghe thấy.

Lục Hoài Chuẩn trực tiếp xông lên, kéo tóc cô, cũng không biết có phải vì con trai đều có một cái tật xấu như vậy không, nhìn thấy tóc đuôi ngựa thật dài của con gái thì muốn giật ngay, so với Lục Lâm Vãn, Lục Hoài Chuẩn cao hơn một cái đầu, vậy nên theo bản năng anh đi đến phía sau cô, giật tóc cô muốn giữ cô lại, gọi cô: "Lục Lâm Vãn."

Lục Hoài Chuẩn thề, lúc đó tuyệt đối chỉ muốn gọi cô lại, cũng không phải thật sự muốn giật tóc cô, kết quả không nghĩ đến tóc cô lại mỏng như vậy, vậy mà không chắc chắn đến thế, vừa giật một cái đã giật ra một nhúm tóc trên đầu Lục Lâm Vãn.

Lục Lâm Vãn bị anh dùng lực không nặng không nhẹ như vậy để giật tóc, đau đến mức giữ tóc, quay người lại.

Lục Hoài Chuẩn vô cùng độc miệng, nhìn một nhúm tóc mình đang cầm trên tay, kinh ngạc nói với Lục Lâm Vãn: "Lục Lâm Vãn, cậu như này là không được đâu, tóc của cậu rụng dã man như vậy, sớm hay muộn cũng trọc tóc lúc còn trẻ trung khỏe mạnh đó, cậu ăn nhiều mè đen chút đi, cậu thế này có phải dùng não quá độ không thế? Sao rụng nhiều tóc như vậy chứ? Mép tóc này của cậu sớm hay muộn cũng lùi về đằng sau đó."

Đối với một người con gái, đặc biệt là con gái yêu cái đẹp như vậy mà nói, những lời này không thể nghi ngờ là đang sát muối lên miệng vết thương của cô. Cô bị anh làm cho tức chết rồi.

Từ trước đến giờ cô chưa từng gặp phải nam sinh không tự trọng, mà miệng thối như vậy, bị anh làm cho tức phát khóc. Lục Lâm Vãn nhìn nhúm tóc bị nhổ xuống của mình, cô tức giận, trực tiếp tiến lên giật tóc Lục Hoài Chuẩn, bởi vì anh quá cao nên cô không cách nào túm được tóc của anh.

Lục Lâm Vãn bèn trực tiếp vật anh xuống đất, sau đó dùng sức túm tóc anh. Lục Hoài Chuẩn cảm thấy bản thân mình làm sai nên tùy cô trút giận, kết quả dù thế nào cũng không nghĩ đến tóc mình lại khỏe như vậy, một sợi cũng không rụng, giật một lúc lâu mà vẫn không thể nào giật xuống được, khiến cho Lục Lâm Vãn tức đến phát khóc.

Hai người cứ vậy không thể hiểu được mà đánh nhau, sau đó hai người bị ban giám hiệu của trường thông báo, nói hai người ngang nhiên tụ tập đánh nhau thật sự làm ảnh hưởng rất không tốt, hai người đều bị ghi tội.

Từ lúc học tiểu học Lục Lâm Vãn vẫn luôn là học sinh ngoan ngoãn, từ trước đến giờ chưa từng có dáng vẻ mất mặt như vậy.

Lần đầu tiên bị xử phạt để lại bóng ma rất sâu đậm đối với cô, hơn nữa mấy ngày nay đề tài các bạn học âm thầm đàm tiếu đều là chuyện quần áo Lục Lâm Vãn bị ướt, còn nói có thể nhìn thấy đồ lót cô mặc là màu đỏ. Sau lần đó, cô cũng không dám chạm vào đồ lót màu đỏ nữa.



Sau đó, đề tại mọi người thảo luận lại là chuyện Lục Lâm Vãn trọc đầu. Tuổi còn trẻ bị bạn học trong lớp nói mình trọc đầu lúc trẻ trung khỏe mạnh, trừ Lục Hoài Chuẩn miệng chó không phun được ngà voi nói ra thì còn ai nữa?

Từ đây trở đi, cô và Lục Hoài Chuẩn không đội trời chung.

Chỉ là dù vậy, nhưng Lục Lâm Vãn vẫn muốn biết dầu gội bình thường Lục Hoài Chuẩn hay dùng là gì mà thật sự hoàn toàn không rụng tóc được? Mỗi ngày dùng não quá độ mà anh lại không bị hói đầu, bây giờ bản thân Lục Lâm Vãn đều đang cảm thấy tóc của mình rụng rồi, rụng sắp biến thành thiếu nữ đầu trọc.

Trong lòng cô, hai điều nghi ngờ vĩnh viễn về Lục Hoài Chuẩn.

1, Có phải trước giờ anh không ôn tập trước khi thi không?

2, Vì sao tóc anh lại khỏe như vậy?

......

Vào buổi tối, Lục Lâm Vãn lại mơ thấy ác mộng, quả nhiên lịch sử năm lớp mười vĩnh viễn cũng sẽ không quên.

Cô cũng không biết sao mình lại quậy với Lục Hoài Chuẩn, hôm nay chuẩn bị học thể dục, vậy nên cô xách theo đồ thể dục đến phòng học.

Lúc học thể dục, trường của bọn họ đều phải mặc đồ thể dục chính thức, cô mua một bộ đồ thể dục màu đen.

Lúc đi học tiết thứ ba, cô trực tiếp thay đồ thể dục, thay trong phòng dụng cụ. Động tác của cô hơi lề mề, là người chuẩn bị xong cuối cùng. Ngay khi mắt thấy sắp đi ra ngoài, Lục Hoài Chuẩn lén lút đi đến, cái dáng vẻ lén lút kia, không biết còn tưởng rằng anh làm giặc. Anh đóng kín cửa lại, sau đó nói với Lục Lâm Vãn: "Đợi đến giờ thể dục, chúng ta nếm thử chút mới mẻ nhé?"

Đại khái là vì hôm qua Lục Lâm Vãn nằm mơ thấy anh nên hơi tức giận với anh, mặc kệ anh: "Em không muốn."

Lục Hoài Chuẩn cũng là người ngang ngược, nhìn thấy dáng vẻ không muốn của cô, trực tiếp vươn một tay ra ôm eo cô, ngăn cản cô lại. Xử lý một chỗ ở bên cạnh, ngồi xuống, trực tiếp kéo quần lót của cô và những thứ liên quan xuống, cũng may không ai nhìn thấy.

Lục Lâm Vãn đột ngột bị anh cởi quần thì hoảng sợ, hận không thể đá anh một chân: "Lục Hoài Chuẩn, anh làm gì thế?!"

Tay Lục Hoài Chuẩn sờ lên huyệt nhỏ của cô, sáng sớm cũng chưa có phản ứng, vậy nên phía dưới hơi khô, người bị tay anh tay sờ soạng phát run trong nháy mắt. Huyệt nhỏ bị anh tách ra, từ trong túi lấy ra một vật nhỏ, rung rung.

Giây tiếp theo, anh trực tiếp nhét trứng rung tình yêu vào huyệt nhỏ của cô, nói: "Đợi đến tiết thể dục, em nhét trứng rung chạy bộ nhé."

......