Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 11: Lục Hoài Chuẩn là măng tinh đó + Bắn tinh dịch lên mông cô

Lục Lâm Vãn mười mấy năm trước đây chưa từng gặp phải cậu con trai chán ghét nào, cô cảm thấy sau này bản thân mình cũng sẽ không gặp. Sau khi gặp phải Lục Hoài Chuẩn, cô mới phát hiện hóa ra con trai cũng có thể làm người ta ghét như vậy.

Thể lực của Lục Lâm Vãn đúng là không tốt, chủ yếu là người gầy lại còn lùn, bộ môn như chạy bộ lại không phải sở trường đặc biệt, có thể trốn thì trốn. Nhưng từ sau khi Lục Hoài Chuẩn lên làm cán sự môn thể dục, một tháng ít nhất họ sẽ học bốn tiết thể dục, lần nào cũng chạy tám trăm mét, sau mỗi một lần chạy, ngày hôm sau chân cô đều sẽ biến thành cóc, chân đi đường mềm như bông, đứng lên cũng đau.

Huống chi lúc con gái đi WC đều cần phải ngồi xổm, mỗi lần, lúc ngồi xổm xuống đều đau đến mức khóc ra nước mắt.

Lục Lâm Vãn cảm thấy bản thân mình và người khác không giống nhau, người khác chờ mong nhất là học thể dục, mà bản thân cô chờ mong nhất là thầy toán đến nói thầy thể dục của các em bị ốm... Tiết này học toán.

Chỉ cần có thể không học thể dục thì không học thể dục...

Tuy rằng nói vậy có chút không có đạo đức nhưng trong kiếp sống học sinh cấp ba, điều cô mong chờ nhất thật sự là thầy thể dục không đến... Tốt nhất là bị ốm...

......

Trường của họ là trường học cấp tỉnh, hơn nữa trường Nhất Trung của thành phố là trường học tốt nhất của địa phương, đặc biệt là lớp của họ đã ưu tiên phân khối từ hồi cấp hai. Thành tích tốt nhất ở A1, thành tích không tốt nhất ở lớp cuối, vậy nên thành tích các bạn trong lớp cô đều khá tốt, hơn nữa trường của các cô nắm vững giáo dục trọng điểm, mỗi tháng đều phải thi.

Lúc Lục Lâm Vãn học cấp hai thì vẫn luôn là học sinh đứng đầu của trường bọn họ, mỗi lần thi đều đứng đầu, vậy nên cơ sở của cô khá tốt, lúc lên lớp mười còn nghiêm túc nghe giảng, mỗi ngày tan học về nhà lại nghiêm túc học bài, ngay cả mười mấy phút giữa các tiết cũng ôm một quyển sách ở đó đọc, cuối tuần lúc rảnh rỗi cũng thích đọc sách.

Trái lại Lục Hoài Chuẩn, mỗi ngày đều như là không làm việc đàng hoàng. Trừ lúc đi học nghiêm túc nghe giảng ra, lúc tan học không phải đi ngủ thì là đi chơi, còn vô cùng ầm ĩ.

Lúc trước Lục Lâm Vãn không biết thành tích của Lục Hoài Chuẩn tốt, bởi vì cậu thi đậu lớp này có lẽ là vì trong nhà có tiền, vậy nên đqược nhét vào đây, nói cách khác, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc học tập, chỉ có anh chơi chơi chơi, zô zô zô!

Còn luôn đi tới đi lui bên cạnh cô, quấy rầy cô học tập.

Thi tháng lần đầu tiên là lúc kiểm tra thành tích của họ, Lục Lâm Vãn vì thi cử nên đêm trước hôm thi còn ôn tập đến lúc khuya mới đi ngủ.

Lúc thi cô cảm thấy đề thi cũng coi như khá đơn giản, chỉ có điều đề ngoài đề cương, cô không giải ra được.

Nhưng cô cảm thấy điểm của mình vẫn là có thể khống chế được, nếu cơ sở của mọi người cũng giống như cô thì hẳn là có thể thi được cao nhất.

Lục Lâm Vãn rất tự tin đối với bản thân mình, nhưng cô cũng không có dám nói mình thi rất tốt, vậy nên trong lớp có vài học bá khóc lóc nói mình thi kém, hơn nữa còn có người nói hôm qua không ôn tập, cũng có người hỏi Lục Hoài Chuẩn thi thế nào.

Lời mà Lục Hoài Chuẩn nói lúc đó, đến giờ Lục Lâm Vãn vẫn khắc sâu trong ký ức, anh nói: "Tớ thi rất tốt, vô cùng tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này tớ hẳn là đứng đầu lớp."

Lúc đó Lục Lâm Vãn cũng bị anh chọc cười, nhìn dáng vẻ không làm việc đàng hoàng kia của anh, sao có thể thi đứng đầu lớp chứ? Nhưng đếm ngược từ cuối lớp thì thật ra có phần của anh đấy.



Kết quả không nghĩ đến, lúc phát thành tích xuống, Lục Lâm Vãn đứng thứ hai, đứng đầu là Lục Hoài Chuẩn, mà điểm của anh cao hơn cô khoảng năm mươi điểm, này cũng quá cao rồi.

Có thể hơn nhiều điểm như vậy, chứng minh những bài ngoài đề cương đều bị anh giải được.

Cho nên sau khi Lục Lâm Vãn thấy được phiếu điểm này thì choáng váng, lấy bài thi của bản thân ra nhìn một lượt, tuy rằng cô thi không tệ, xếp thứ hai, cũng cao hơn thứ ba nhiều, nhưng so với người đứng đầu là Lục Hoài Chuẩn, quả thật là tức chết người.

Lục Lâm Vãn nhìn thấy thành tích của mình và anh thì tức đến phát khóc, không có lý nào.

Anh ngoại trừ nghe giảng bài không quấy rối ra, ngày thường cũng không ôn bài gì trong âm thầm đi, chỉ là sau đó cô lại nghĩ, anh có thể là bật đèn đánh đêm, tự mình ở nhà thức đêm, ôn tập suốt đêm cũng có khả năng, có khi còn học thêm lớp toán Olympic nào đó ấy chứ.

Lúc đó, Lục Lâm Vãn nhìn đến bài thi của mình thì phát run, cô muốn xem cách giải đề trong bài thi của Lục Hoài Chuẩn một chút, vốn dĩ định mượn anh một lát, kết quả lúc đó Lục Hoài Chuẩn vừa đi chơi bóng rổ về, vì khát nước, vậy nên bản thân anh vừa ăn một que kem vừa đi về.

Nhìn thoáng qua bài thi của Lục Lâm Vãn, sau đó lại nói một câu: "Thấp như vậy à!"

Lục Lâm Vãn: "???"

Lục Hoài Chuẩn cố ý kích thích cô, sau đó còn lấy bài thi trên mặt bàn của mình, nhìn thoáng qua, lắc lắc bài thi này, nhìn thấy điểm của mình trên bài thi thì rất vừa lòng, còn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối nói: "Không nghĩ đến cao hơn cậu nhiều như vậy, thật là ngại quá, tôi cũng không nghĩ đến đề thi lần này lại đơn giản như vậy. Có điều tôi thi không tốt lắm, lần sau cố gắng lên, sao lại chỉ thi được có bằng đó điểm."

Lục Lâm Vãn: "???"

Người này có phải ngứa đòn không? Miệng người này không thể lấy cái máy may ra khâu vào cho cậu ta sao? Xem cậu ta khoe khoang kìa!

Đoạt măng(*) này ấy à, đời trước anh ta là một cái măng tinh(**) chuyển thế đi.

(*) Nguyên văn là 奪笋, bắt chước cách phát âm của vùng Đông Bắc, trên thực tế là 多损, nghĩa là độc miệng, cay độc, phá hoại,... chỉ Lục Hoài Chuẩn là tên độc miệng.

(**) Nguyên văn 笋精, có thể hiểu là độc miệng thành tinh chuyển thế hoặc tinh túy độc địa chuyển thế.

Lục Hoài Chuẩn đắc ý nói xong, sau đó nhìn thoáng qua danh sách điểm của mọi người trong lớp, phát hiện bản thân mình cao hơn Lục Lâm Vãn nhiều như vậy.

Anh lấy một que kem Xảo Lạc Tư(*) khác ra khỏi túi, đưa cho Lục Lâm Vãn nói: "Ngại quá, bạn học Lục Lâm Vãn, tớ thi tốt hơn cậu nhiều như vậy, coi như để xin lỗi, tôi tặng chiếc Xảo Lạc Tư này cho cậu."

(*) Tên một loại kem

Khi đó Lục Lâm Vãn bị anh kích thích đến mức đôi mắt cũng đã hơi đỏ, sắp khóc rồi, đánh chết cũng không muốn lấy, vậy nên tủi thân từ chối: "Tôi không thèm."



Nhưng con gái là sinh vật kỳ lạ như vậy, không phải thật sự không thèm, lúc này cô rất khó chịu.

Lục Hoài Chuẩn có thể nói là giống y như thẳng nam sắt thép không thể nghi ngờ, nghe thấy lời cô nói, qua tay bèn đưa kem cho Thẩm Chân bên cạnh cô, nói: "Đừng lãng phí, bạn Thẩm Chân, tặng cho cậu."

Kem này không phải của anh, là lúc anh vừa đi vào thì có một bạn nữ đưa cho anh đó, anh cũng không thể ném đi, cho nên bèn đưa cho Thẩm Chân.

Lúc đó Thẩm Chân nhìn thấy một anh đẹp trai tặng đồ cho mình thì kinh ngạc và vui sướng cực kỳ, đón lấy Xảo Lạc Tư, vui vẻ nhận lấy.

Lục Lâm Vãn không biết vì sao, sau khi nhìn đến hành động này của anh thì bản thân càng thêm khó chịu, tức đến phát khóc.

......

Lúc này Lục Lâm Vãn cũng muốn khóc, sướng đến muốn khóc, bên trong bị anh đâm vào, mỗi lần đi vào thì cảm thấy bên dưới tê dại.

Khóe mắt cô tràn ra nước mắt, thật sự là quá thoải mái, cho nên không chịu nổi mà khóc, khóc ra xong thì cơ thể run rẩy vài cái, ánh sáng trắng vụt quan, bị anh làm đến lên đỉnh.

Lục Hoài Chuẩn thấy Lục Lâm Vãn lên đỉnh xong thì bản thân mình cũng muốn bắn ra, chỉ là lúc sau hai người sốt ruột tiến vào, không mang bao, anh cũng không thể bắn vào, vậy nên rút cậu nhỏ ra ngay lúc bắn, trực tiếp bắn lên đằng sau mông cô.

Sau khi Lục Lâm Vãn nhìn thấy anh bắn tinh ra phía sau mông minh, run rẩy một lát, tức giận, cạn lời nổi đóa: "Lục Hoài Chuẩn! Em không phải đã nói với anh rồi à? Không cho phép bắn lên mông em nữa, anh còn bắn! Giờ rửa sạch kiểu gì?"

Lúc này, Lục Hoài Chuẩn đang thoải mái, sau khi bắn ra thì cây gậy kia cũng mềm đi chút, nhưng lại cứ muốn sờ mông cô tiến vào, ở lại trong cửa huyệt của cô một lát.

Quá ấm áp, ấm áp đến mức không muốn đi nữa.

Lục Hoài Chuẩn biết, cô là một cô gái, Lục Lâm Vãn nhất định sẽ mang khăn giấy, vậy nên lấy khăn giấy từ trong quần còn nằm trên mặt đất của cô ra để lau tinh dịch trên mông cho cô, cậu nhỏ của anh chôn trong huyệt nhỏ của cô, lau tinh dịch.

Bên kia, sau khi cắm từ đằng sau mông một lúc, lại dịch lên phía trước một tẹo, xoa chất lỏng trên huyệt nhỏ của cô.

Lục Lâm Vãn: "Lục Hoài Chuẩn, anh không thể rút thứ đồ chơi kia của anh ra rồi lại lau à."

Lục Hoài Chuẩn đúng là muốn chôn trong huyệt nhỏ của cô để cô cảm giác bên dưới còn đang cứng, nghe thấy lời này, bên trong lại đứng thẳng: "Anh không thể."

Lục Lâm Vãn: "......"

......