Chinh Phục Anh Chú Mặt Lạnh!

Chương 33: Chương 33


Lập Khang Dụ nhìn thấy cô nhíu mày, bộ dạng đâm chiêu.

Anh không rõ cô đã hỏi mẹ những gì, cũng không biết rốt cuộc Mỹ Tuyết Lệ đã trả lời cô ra sao.

Cả nhà ba người mở cửa ngồi lên xe.

Vân Thường Hi cứ liên tục nhìn chằm chằm vào Lập Khang Dụ qua gương chiếu hậu.

Hôm nay anh mặc đồ tối màu, sắc mặt mang chút u ám làm tim cô vô thức thắt lại.

Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác kì lạ đó, chỉ là bỗng dưng nghĩ đến việc mấy ngày nay người đàn ông kia không có tâm trạng trau chuốt ngoại hình, ăn uống có lẽ cũng qua loa khiến cô không khỏi đau lòng.

Cô muốn nhớ kĩ khuôn mặt của người đàn ông mà mình “từng thích”, trong đầu cố gắng lục tìm kí ức.

Kết quả xe vừa mới chỉ đi được mấy phút, Vân Thường Hi đã thấy nhức đầu.

Mỹ Tuyết Lệ lo lắng hỏi:
- Con sao vậy? Có phải bị say xe không?
Vân Chính Kiệt ngồi ở ghế lái phụ, quay người lại đáp:
- Trước đây em nó đâu có bị say xe đâu mẹ? Đừng nói bị chấn động não là cả người như “lập trình” lại từ đầu chứ?
Lập Khang Dụ nghe thấy mấy từ này, bàn tay lập tức siết chặt lấy vô lăng.

Nói vậy, những kí ức, thói quen, tình cảm trước đây mà cô dành cho anh có phải sẽ có khả năng bị lãng quên luôn hay không? Đột nhiên, trong lòng anh dâng lên một cảm giác sợ hãi tột độ.

Nếu cô thực sự quên hết tất cả, quên luôn cả người tên Lập Khang Dụ, người mà cô thích mười năm… Đến lúc đó, anh sẽ thực sự hối hận đến chết.
Cơn đau đầu của Vân Thường Hi đã giảm bớt.

Cô ngả người ngồi dựa vào ghế, từ từ lấy lại bình tĩnh.

Vân Chính Toàn gọi điện nhờ người sắp xếp chỗ trước, sau đó bảo Lập Khang Dụ đi tới bệnh viện.

Sau trận rơi máy bay khủng khiếp đó, trên người Vân Thường Hi có không ít vết thương lớn nhỏ.

Trên mu bàn tay của cô còn có một vết bỏng, tuy không lớn lắm nhưng hiện tại đang có bị nhiễm trùng.

Mỹ Tuyết Lệ lo lắng đến nỗi chỉ trong vòng mấy tiếng mà đã già đi không ít, liên tục hỏi cô có đau không.

Vân Thường Hi nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng vỗ về.
- Mẹ… con không sao.

Không đau đâu ạ.
Giọng điệu nhỏ nhẹ khiến tim bà mềm nhũn.

Đứa con gái bà cưng như trứng, hứng như hoa, cả người trắng trẻo không một vết muỗi đốt mà nay lại chi chít vết thương, nói không xót xa là nói dối.

Vân Chính Toàn và Mỹ Tuyết Lệ thay phiên nhau động viên cô, giúp cô tìm lại sợi dây gắn kết tình thân gia đình.

Lập Khang Dụ vẫn im lặng từ nãy đến giờ, không hề phát ra một tiếng động nào.

Chỉ là mỗi lần dừng đèn đỏ, anh lại nhìn cô qua gương chiếu hậu, môi mỏng bất giác mím lại, đau lòng không thôi.

Hôm cô ra sân bay, anh cứ ngơ ngẩn cả ngày, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ngăn bản thân không gọi lại cho cô sau khi bị từ chối cuộc điện thoại đầu tiên.

Anh đã thực sự nghĩ mình không nhớ cô nhiều đến thế.
Lúc vừa tới bệnh viện, Vân Thường Hi tỏ rõ vẻ sợ sệt.

Cô sợ nơi đông người, trước đây không như vậy.

Cô vô thức siết chặt tay áo của Vân Chính Toàn, nép sau lưng ông như chú thỏ nhỏ, giương đôi mắt mơ hồ nhìn ngó xung quanh một lượt.

Bệnh viện đã sắp xếp sẵn phòng trống và bác sĩ, chỉ đợi cô đến sẽ ngay lập tức kiểm tra tổng quát.


Trong khi đợi y tá xử lí vết thương cho Vân Thường Hi, bác sĩ vừa xem ảnh chụp CT não vừa nói:
- Ngoài những vết thương ngoài da thì bệnh nhân đang bị tổn thương não nhẹ do va chạm dẫn đến việc mất trí nhớ tạm thời.

Cái này không có thời gian hồi phục cụ thể, còn tùy vào ý chí của bệnh nhân và sự giúp đỡ của người xung quanh nữa.

Tạm thời tôi muốn trao đổi riêng với người nhà về một số trường hợp có thể xảy ra sau này, phiền hai người theo tôi sang bên kia.
Hai vợ chồng họ Vân đi theo bác sĩ, để Vân Chính Kiệt ở lại chăm sóc cô.

Còn Lập Khang Dụ nãy giờ vẫn đứng ở cửa, không dám đi vào.

Vốn định sẽ đi theo bảo vệ Vân Chính Toàn nhưng Mỹ Tuyết Lệ lại bảo:
- Cậu cứ ở đây đi, lát nữa Thường Hi băng bó xong thì vào nói chuyện với con bé vài câu, biết đâu có thể giúp nó nhớ ra điều gì đó.
Mấy tuần nay bà thấy rõ Lập Khang Dụ tiều tụy đến mức nào, cũng hiểu rõ anh lo lắng ra sao.

Bà đã sống đến từng tuổi này, đương nhiên sẽ nhìn thấu những chuyện mà người trẻ không thể nhìn ra.
Nhưng mà mãi lâu sau đó, anh vẫn đứng ở cửa không chịu vào.

Anh sợ cô vẫn chưa nhớ ra mình, hoặc tệ hơn là cô nhớ đến việc trước đây anh đã từ chối cô rất nhiều lần, như vậy chắc hẳn cô sẽ không muốn thấy anh nữa.
Đột nhiên, cánh cửa phía sau từ từ mở ra.

Vân Chính Kiệt bước ra, anh chỉ vào chiếc điện thoại trong tay mình, ý muốn đi xử lí chút việc.

Lập Khang Dụ lập tức hiểu ý, gật đầu đáp lại anh.
Lúc Lập Khang Dụ bước vào trong, Vân Thường Hi ngẩng mặt lên nhìn, hàng mày hơi nhíu lại vì đau.

Anh lặng lẽ đi đến bên cạnh cô.

Thân hình cao lớn làm y tá chú ý, dù sao thì người ta cũng là con gái, thấy một người đàn ông nam tính như vậy, không rung động thì thật trái với lương tâm.


Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh chỉ chăm chú dán lên người cô gái nhỏ, không hề nhận ra gương mặt phiếm hồng của y tá.
Sau khi xử lí xong xuôi vết thương, y tá dặn dò Vân Thường Hi thêm vài câu rồi nuối tiếc rời đi.

Vân Thường Hi hơi không tự nhiên, chỉ cúi đầu nhìn vết bỏng trên tay mình.
- Có đau lắm không?
Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô sau khi gặp lại.

Lập Khang Dụ đã cố gắng hết sức điều chỉnh giọng điệu sao cho thật nhỏ nhẹ, tránh làm cô sợ.

Vân Thường Hi lắc lắc đầu, miệng nhỏ hơi chu lên để đáp lại:
- Không đau lắm ạ.
Giọng cô nhỏ như mèo kêu, trông vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.

Khi nghe thấy câu nói đó của cô, anh thực sự chỉ muốn ôm cô vào lòng mà an ủi.

Lập Khang Dụ hít một hơi để kiềm chế sự kích động của mình, sau đó nói tiếp:
- Tôi là Lập Khang Dụ.

Em không nhớ tôi cũng không sao, chúng ta làm quen lại từ đầu.
Anh chờ thật lâu cũng không thấy cô đáp lại, đang định mở miệng nói tiếp thì lại nghe thấy cô cất giọng:
- Trước đây, em từng thích chú ạ? Vậy, vậy… chú có thích em không? Chúng ta có phải… có phải là…
- Thích, rất thích em!
Lời vừa nói ra, cả mặt Vân Thường Hi liền ửng đỏ.

Lập Khang Dụ không mấy ngại ngùng, anh cứ thế mà nói ra những điều trong lòng suy nghĩ.
- Nhưng bây giờ em đang mất trí nhớ, đợi đến khi em hoàn toàn bình phục, có lẽ… có lẽ em sẽ không còn thích tôi đến thế.

Cho nên, cho nên… tôi theo đuổi lại em được không?
Nghe đến hai từ “theo đuổi” này, mặt cô lại càng đỏ hơn nữa, thực sự nóng đến mức sắp chiên được trứng rồi.

Rồi cô chợt suy nghĩ đến điều gì đó, từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt mơ hồ.
- Trước đây, giữa chúng ta có chuyện gì không vui sao?
Lập Khang Dụ thoáng ngập ngừng.


Đúng lúc anh định lên tiếng thì cánh cửa phía sau lại một lần nữa mở ra.
- Ôi trời, cục cưng của tôi!!! Cậu quay về rồi Thường Hi! Tớ nhớ cậu chết mất.
Hạ Phi Phi từ bên ngoài xông vào ôm lấy cô, vừa mếu vừa nói:
- Cậu trở về an toàn là tốt rồi.

Cậu có biết cả mấy ngày vừa rồi tớ mất ăn mất ngủ không hả? Đồ vô lương tâm này!
Vân Thường Hi sững người, cô bị Hạ Phi Phi ôm trọn vào người, hai tay khựng lại giữa không trung không biết nên đặt vào đâu.

Rất nhanh, Lập Khang Dụ đã kéo được Hạ Phi Phi ra khỏi người cô, trầm giọng nói:
- Cô ấy bị mất trí nhớ, không biết mấy người là ai đâu, đừng làm cô ấy sợ.
Mấy người bạn theo sau đều bất ngờ.

Quang Châu Tự chẳng biết từ đâu đi đến trước mặt anh, hỏi:
- Có phải là tổn thương não rồi không? Vậy sau này có nhớ lại được không? Hay sẽ vĩnh viễn thế này?
Lập Khang Dụ cao to hơn hẳn, hoàn toàn lấn át thân hình một mét tám của Quang Châu Tự.

Anh nhếch mày, giọng điệu mang theo chút khinh thường:
- Đây là bệnh viện, nói to thế làm gì?
- Tôi, tôi chỉ là hơi kích động thôi.
- Ồ, vậy thì phiền cậu ra ngoài cho đến khi hết kích động.
Quang Châu Tự có chút mất mặt, dù sao thì cậu ta cũng là con nhà giàu, từ nhỏ đã quen cách cư xử trên cơ người khác, không cam tâm bị áp đảo trước một vệ sĩ nhỏ bé như anh.
- Người nên ra ngoài ở đây là chú mới đúng.

Chú đừng nghĩ cô ấy mất trí nhớ thì có thể xóa sạch quá khứ, chính chú…
Chú…
Vân Thường Hi hơi đau đầu.

Cô không nhớ ra những người này, thêm cả cuộc đối thoại đầy sát khí này khiến cô có chút ngột ngạt.

Bây giờ trong phòng này cô chỉ mới biết anh, hơn nữa, cảm giác quen thuộc kì lạ khiến cô hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại vào anh.

Vân Thường Hi nép sau lưng anh như một chú mèo nhỏ, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng kéo lấy lưng áo anh khiến Quang Châu Tự im bặt.

Cho dù có mất trí nhớ hay không thì sự lựa chọn của cô chưa bao giờ là cậu ta..