Trước khi Lỗ Du Du rời đi, mọi người đều cho là cô đi vệ sinh. Cho nên khi Quý Trần Ai cùng Tiêu Tác Nguyên run run rẩy rẩy tiến vào, thiếu nữ đeo khuyên tai gọi Quý Trần Ai đi cùng cũng không ngẩng đầu, hướng về phía Quý Trần Ai hỏi: “Chúng mày đi ra ngoài làm gì đấy, lâu vậy? Rượu đã sắp uống xong cả rồi, Chu gì đó kia, mày đi gọi thêm đi.”
Không phải dùng tiền của mình, cho nên đồ gọi thêm phá lệ hào phóng, trái cây gọi bốn đĩa, còn có hai két bia, ba chai rượu vang đỏ, càng không cần phải nhắc tới mấy thức ăn nhẹ khác.
Quý Trần Ai lúc vào, đã xem qua bảng giá tiền, sau khi ước tính giá cả một chút, tiêu phí hôm nay tuyệt đối lên đến năm chữ số.
Bất quá cũng không phải anh trả nợ, những người này thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu chứ.
Quý Trần Ai không nói gì cả, chỉ là hướng về phía Tiêu Tác Nguyên cười nhẹ, Tiêu Tác Nguyên nhìn thấy nụ cười của Quý Trần Ai, cảm thấy chân vừa mới đứng lên lại có chút mềm nhũn, cậu ta nỗ lực gượng cười nói: “Có chuyện gì?”
Quý Trần Ai nói: “Cậu đi ngừng nhạc lại đi.”
Tiêu Tác Nguyên cũng không dám hỏi tại sao, tiến lên vài bước nhấn tắt âm thanh, nữ sinh đang hát sững sờ một lúc, rồi hét lên: “Tiêu Tác Nguyên cmn mày làm gì đây?”
Quý Trần Ai miễn cưỡng nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là có chút việc muốn nói với mọi người.”
Mọi người nghe thấy lời này của Quý Trần Ai, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, bọn họ vẫn cảm thấy Quý Trần Ai là người có thể lợi dụng dễ dàng như Lỗ Du Du, đâu nghĩ đến Quý Trần Ai dám nói chuyện với họ như vậy.
Nam sinh dẫn đầu khen ngợi một tiếng, đi tới chỗ Quý Trần Ai: “Nhãi ranh mày nói cái gì đó?”
Quý Trần Ai không nhiều lời trực tiếp mở thánh quang của thánh nhân ra.
itsukahikari.wordpress.com
Vòng sáng sáng ngời quay xung quanh toàn thân Quý Trần Ai, thêm việc ánh đèn trong phòng vốn tối tăm, anh như mặt trăng tản ra ánh sáng dìu dịu.
Đám người kia vốn mang trên mặt sự thù địch, thời điểm nhìn đến ánh sáng trên người Quý Trần Ai, tất cả đều biến sắc mặt, từ bá vương long trực tiếp biến thành thỏ trắng nhỏ.
Tiêu Tác Nguyên cách Quý Trần Ai gần nhất, bị ảnh hưởng cũng lớn nhất, ánh mắt hắn ta cuồng nhiệt nhìn Quý Trần Ai, như một giáo đồ thành kính đợi chân thần giáo huấn.
Quý Trần Ai bắt đầu khoái trá truyền dạy, anh nói: “Mấy người sau này không được bắt nạt bạn học, cũng cách xa Lỗ Du Du một chút.”
Mọi người nghe vậy, toàn bộ đều gật đầu như giã tỏi, một câu phản bác cũng không có.
Quý Trần Ai lại nói: “Trả lại toàn bộ đã tiền tiêu hết của Lỗ Du Du cho cô ấy, ừm… Phải nói là, mang tiền lấy được từ những người từng bắt nạt, trả lại toàn bộ.”
Mọi người tiếp tục gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Quý Trần Ai vẫn si mê mà chăm chú như vậy, Quý Trần Ai không chút nghi ngờ, nếu như anh kêu những người này đi □□, phỏng chừng bọn họ vẫn sẽ ăn rất ngon lành.
Quý Trần Ai nói cho bọn họ một vài thứ hữu ích khác, kỳ thực tổng kết lại, đơn giản chính là bốn chữ làm người cho tốt.
Tẩy não xong, Quý Trần Ai hủy bỏ âm thanh tĩnh lặng, tiện tay đưa micro cho Tiêu Tác Nguyên cách anh gần nhất, sau đó nói: “Mấy người tiếp tục chơi đi, tôi đi trước.”
Mọi người thân thiện chào tạm biệt Quý Trần Ai, thời điểm Quý Trần Ai đi tới cửa, quay đầu lại nói một câu: “Nhớ thanh toán hóa đơn hôm nay đấy.”
Mọi người nói: “Được rồi không thành vấn đề!”
Sau đó Quý Trần Ai lưu lại một gian người làm bộ đáng thương nhìn hắn, quay người rời đi.
Thời điểm đi ra, nhân viên quầy liếc mắt nhìn anh, bất quá trong phòng còn rất nhiều người, cũng không sợ có người trốn nợ, vì vậy Quý Trần Ai cứ như vậy rời khỏi ktv.
Lúc ra tới phía ngoài ktv, Quý Trần Ai phát hiện Lỗ Du Du thế nhưng vẫn chưa về nhà, lúc này đang ngồi trên ghế phía ngoài, cầm điện thoại di động không biết rối rắm điều gì, đột nhiên nhìn thấy Quý Trần Ai đi từ bên trong ra, trên mặt cô đầy kinh ngạc.
Lỗ Du Du nói: “Chu Nghiêu Cần, bọn họ cho cậu ra ngoài rồi sao?”
Quý Trần Ai gật gật đầu.
Lỗ Du Du vô cùng khó tin, cô nói: “Cậu, cậu làm sao làm được vậy?”
Quý Trần Ai không hề trả lời câu hỏi của Lỗ Du Du, mà chỉ nói: “Những người kia tại sao lại quấn lấy cậu?”
Lỗ Du Du ngập ngừng nói: “Bọn họ, bọn họ đều là bạn của anh trai tớ… Cho nên…”
Quý Trần Ai hơi nhướng mày: “Anh trai cậu đâu?”
Lỗ Du Du lắc lắc đầu, dường như không muốn nhiều lời về đề tài này, Quý Trần Ai thấy thế, dời sang đề tài khác: “Đi thôi, bọn họ sau này hẳn sẽ không bắt nạt cậu nữa, cũng không còn sớm, về nhà đi.”
Lỗ Du Du ừ một tiếng, sau đó nói: “Chu Nghiêu Cần, cám ơn cậu.”
Quý Trần Ai nhìn bộ dáng kia của Lỗ Du Du, muốn nói nhưng lại dừng, vì vậy giữa hai người trở nên trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Lỗ Du Du giúp Quý Trần Ai gọi taxi, Quý Trần Ai ngồi lên nói tiếng tạm biệt xong, hai người lúc này mới tách ra.
Lỗ Du Du nhìn xe taxi rời đi, đưa tay nặng nề lau đôi mắt có chút ướt át một cái.
Sau khi lên xe, Quý Trần Ai cùng Tiểu Thất rỗi rãnh hàn huyên, Tiểu Thất nói: “Nhân loại mấy người tại sao lại có lúc kỳ quái như vậy chứ…”
Quý Trần Ai biết Tiểu Thất đang nói tới Lỗ Du Du, anh nói: “Ừ, có đôi khi quả thực rất kỳ quái.”
Tiểu Thất nói: “Bị người bắt nạt, không nên nói ra sao?”
Quý Trần Ai nhớ tới viền mắt Lỗ Du Du có chút đỏ, cũng không biết nên nói thế nào.
Vì sự việc của Lỗ Du Du, tối hôm đó tâm tình Quý Trần Ai cũng không tốt lắm, hơn nữa ngày hôm sau không phải đi học, anh đơn giản xem phim tới tận sáng.
Kết quả lúc gần đến ba giờ, Tiểu Thất đột nhiên nói: “Thu về một ngàn điểm năng lượng.”
Quý Trần Ai ngẩn người: “Từ ai?”
Tiểu Thất nói: “Ừm… mấy tên côn đồ anh giáo huấn ngày hôm nay, cùng với…”
Quý Trần Ai nói: “Cùng với ai?”
Tiểu Thất nói: “Cùng với anh trai của Lỗ Du Du.”
Quý Trần Ai nhíu mày, nói: “Cậu có thể tìm thông tin về anh trai của Lỗ Du Du không? Tôi muốn xem một chút.”
Tiểu Thất cũng không nhiều lời, trực tiếp bày tư liệu về anh trai Lỗ Du Du ở trước mặt Quý Trần Ai. Khác với Lỗ Du Du nhìn qua đã thấy hiền lành, anh trai Lỗ Du Du Lỗ Tương Minh và cô là hai phong cách khác nhau.
Tóc ngắn, da ngăm đen cùng hình xăm trên cánh tay, cũng đủ để khiến người khác cảm thấy người này không phải là loại dễ trêu vào, Quý Trần Ai nhìn tư liệu về Lỗ Tương Minh, nghĩ tới biểu tình xoắn xuýt của Lỗ Du Du, đã não bổ ra một trăm tập phim gia đình bi kịch.
Tiểu Thất nói: “Hừm, dung mạo cũng không tồi, chính là quá đen…”
Quý Trần Ai: “Cậu vẫn bị nhan khống?”
Tiểu Thất nói: “Hừ, tôi mà là hệ thống nông cạn vậy á!”
Quý Trần Ai: “Cậu có mà.”
Tiểu Thất: “…”
Nhanh đến thời điểm bốn giờ, Quý Trần Ai rốt cuộc lên giường, anh nhìn chằm chằm vào trần nhà, ngáp một cái xong, rồi trầm trầm ngủ thiếp đi.
Mười một giờ sáng ngày hôm sau, Quý Trần Ai bị chuông điện thoại di động đánh thức, anh mơ mơ màng màng móc di động ra, nhìn thấy là Lỗ Du Du gọi tới, Quý Trần Ai nhận nghe xong, buồn ngủ mông lung alo một tiếng.
Lỗ Du Du nói: “Chu Nghiêu Cần cậu còn chưa rời giường hả? Vậy tí nữa tớ gọi lại cho cậu.”
Quý Trần Ai dụi dụi con mắt, nói: “Không cần, tớ cũng chuẩn bị dậy, sao thế?”
Lỗ Du Du trầm mặc một lúc sau, mới nhỏ giọng nói: “Cậu với Nguyên Tiêu Tác bọn họ đã làm gì vậy?”
Quý Trần Ai nghe được cái tên Tiêu Tác Nguyên này, hơi sửng sốt vài giây mới phản ứng được là ai, anh hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Lỗ Du Du nói: “Sáng sớm hôm nay anh ta tới tìm tớ… Cho tớ thật nhiều tiền.”
Quý Trần Ai ừ một tiếng: “Sau đó thì sao?”
Lỗ Du Du nói: “Anh ta nói xin lỗi với tớ, nói trước đây không nên như thế…”
Quý Trần Ai nói: “Đây là chuyện tốt mà, cậu vì cái này mà gọi điện thoại cho tớ?”
Lỗ Du Du hạ giọng nói nhỏ: “Không phải, là anh tớ…”
Quý Trần Ai nhớ tới tấm hình tối qua Tiểu Thất kề sát tới trước mặt anh, hỏi: “Anh cậu làm sao? Anh ta bắt nạt cậu?”
Lỗ Du Du nói: “Không phải… Anh ấy liền đi đánh cho mấy người kia một trận, việc này nếu như bị cha tớ biết, anh ấy thảm rồi.”
Quý Trần Ai cảm thấy nội dung vở kịch này so với anh nghĩ tới hình như có chỗ nào không giống nhau…
Quý Trần Ai nói: “Cho nên cậu gọi cuộc điện thoại này là muốn nói gì?”
Lỗ Du Du nói: “Tớ là muốn nói tiếng cám ơn với cậu, tuy rằng tớ không biết cậu dùng biện pháp gì khiến Tiêu Tác Nguyên bọn họ thay đổi ý nghĩ, nhưng thật sự cám ơn cậu.”
Quý Trần Ai nghe đến đó, mới ừ một tiếng.
Lỗ Du Du lại nói thêm vài câu với Quý Trần Ai, mới cúp điện thoại, tuy ngữ khí của cô vẫn có chút hạ thấp như trước, thế nhưng Quý Trần Ai vẫn nghe được trong đó mùi vị vui sướng.
Không ai lại thích bị bắt nạt cả.
Liên quan tới mấy người bắt nạt Lỗ Du Du, Quý Trần Ai rất lâu sau đó mới biết bọn họ thảm tới chừng nào.
Buổi tối ngày hôm ấy mấy người ở ktv bởi vì không có tiền trả, suýt chút nữa bị tóm đến cục cảnh sát, đến cuối cùng vẫn là cha mẹ cầm tiền đến mang bọn họ về nhà, đương nhiên, sau khi mang về hiển nhiên không thể thiếu đánh một trận.
Những người này đều lớn hơn so với Lỗ Du Du, hiện tại đều đã lên đại học, trước đây làm bạn bè với anh trai của Lỗ Du Du Lỗ Tương Minh, nhưng sau đó Lỗ Tương Minh không nể mặt mũi bọn họ, rốt cuộc không còn lui tới nữa. Cũng không biết thế nào lại tìm được Lỗ Du Du, đoạn thời gian đó Lỗ Tương Minh đang do đánh nhau khiến cả nhà chiến đặc biệt căng thẳng, Lỗ Du Du sợ Lỗ Tương Minh sau khi biết sẽ đi đánh người, cho nên không thể làm gì khác hơn là giấu đi.
Nếu như cứ giấu cho qua, không thành vấn đề, nhưng cố tình lại gặp phải Quý Trần Ai.
Khi Tiêu Tác Nguyên mang theo bộ mặt đầy hổ thẹn, tìm tới Lỗ Du Du nói xin lỗi, Lỗ Tương Minh tự nhiên cũng biết đến chuyện này, vì vậy chuyện sau đó… Chính là Tiêu Tác Nguyên suýt chút nữa được đưa đến bệnh viện.
Vào kì nghỉ hè, thời gian của Quý Trần Ai trở nên nhàn rỗi hơn.
Lỗ Du Du hẹn Quý Trần Ai tìm thời gian cùng đi chơi, Quý Trần Ai vốn cũng không có việc gì làm bèn đồng ý.
Chu Nghiêu Uẩn bên kia vẫn thỉnh thoảng có gửi thư, nhưng tần suất gửi thư gần đây lại trở nên thấp, Quý Trần Ai rình coi mấy lần, sau khi phát hiện Chu Nghiêu Uẩn xác thực rất thảm, bèn an ủi Chu Nghiêu Uẩn, nói không cần quá gấp, bản thân sẽ chờ cậu trở về.
Nhưng, Quý Trần Ai lại không biết, Hứa Vân Sùng mà anh từng gặp qua một lần ngay trong quãng thời gian trước, phát hiện ra một điểm thú vị.
Hứa Vân Sùng đi đến thành phố nơi Quý Trần Ai, cũng không phải hoàn toàn vì Quý Trần Ai, hắn cũng có sản nghiệp ở chỗ này. Mà khoảng thời gian này vừa vặn cần bàn chuyện kinh doanh, vì vậy thẳng thắn đích thân tới.
Sau khi gặp Quý Trần Ai một lần ở cổng trường học, Hứa Vân Sùng cũng không cảm thấy Quý Trần Ai có chỗ nào đặc biệt, cho nên tâm tư trở nên không mặn không nhạt, cũng không cố ý quan tâm nữa.
Nhưng sự tình chính là trùng hợp như vậy, ngay ngày ấy khi Quý Trần Ai trừng trị nhóm người Tiêu Tác Nguyên ở “Nghi sắc”, Hứa Vân Sùng cũng vừa hay ở đó.
“Nghi sắc” là do bạn của Hứa Vân Sùng mở, cho nên khi phục vụ phát hiện khách trong phòng này không có tiền trả, hiển nhiên gọi ông chủ lại đây.
Hứa Vân Sùng lúc đó cũng ở đấy, cho nên khi hắn điều tra phát hiện trong băng ghi hình xuất hiện thân ảnh Quý Trần Ai, hắn lập tức cảm giác được bản thân dường như bắt được gì đó.
Băng ghi hình rất bình thường, Quý Trần Ai đi ra ngoài một lần, sau khi trở về, hình như nói một chút với mọi người, rồi rời đi, mà những người còn lại thì tiếp tục chơi, mãi đến tận thời điểm muốn hóa đơn tính tiền, mới thản nhiên biểu thị bản thân không có tiền.
Hứa Vân Sùng hỏi nam sinh cầm đầu kia một câu, hỏi cậu ta có biết Chu Nghiêu Cần hay không.
Người nam sinh kia sững sờ, sau đó gật đầu, nói có biết, thế nhưng không quen.
Hứa Vân Sùng lại hỏi, Chu Nghiêu Cần tại sao đi trước, những người kia nghe được câu này, lại làm ra bộ dáng mờ mịt, cách một lúc sau, mới có người trả lời: “Cậu ta có việc, nên đi trước.”
Hứa Vân Sùng sau khi nghe, chỉ cảm thấy quái dị, đám nhóc rõ ràng không có tiền còn tới nơi này tiêu phí, tình huống như thế hiển nhiên càng giống như người nào đó muốn mời khách, kết quả nửa đường lại chạy mất hơn.
Nhưng mà hỏi lại, cũng không hỏi ra cái gì, những người này đối với Chu Nghiêu Cần biết cũng không nhiều, giống như chỉ mới quen.
Hứa Vân Sùng lại nhìn video một lần, cũng như trước không phát hiện được gì.
Cuối cùng vẫn là ông chủ báo cảnh sát, gọi cha mẹ mấy đứa nhóc này tới, trả tiền xong mới thả cho đi.
itsukahikari.wordpress.com
Ông chủ thấy Hứa Vân Sùng quan tâm tới chuyện này như vậy, đùa cợt nói hắn phải chăng cũng muốn mở ktv.
Hứa Vân Sùng cười hai tiếng sau xóa bỏ đề tài, giống như vô tình hỏi ông chủ nơi này có từng xuất hiện tình huống dị thường gì không.
Ông chủ suy nghĩ một chút, nói cũng không có gì kỳ quái, lại dừng một chút, nói trong nhà vệ sinh bị người tạo hố lớn có tính không?
Hứa Vân Sùng hỏi: “Hố lớn? Hố lớn gì cơ?”
Lão bản nói: “Không biết làm thế nào, trong nhà vệ sinh cũng không đặt camera, gạch sứ nát tan tành, nhìn qua trông như dùng cây búa đập vậy.”
Hứa Vân Sùng nghe vậy chỉ thoáng cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không liên lạc chuyện này với Quý Trần Ai.
Vì vậy Quý Trần Ai lần nữa may mắn trốn thoát một lần.
Kết cục mấy người Tiêu Tác Nguyên tương đối thê thảm, bọn họ sau khi được cha mẹ lĩnh về nhà, lén lén lút lút trộm tiền trong nhà, đi cho những người bọn họ đã từng bắt nạt.
Cha mẹ mấy người vốn vì việc trả nợ vô cùng tức giận, lại phát hiện con trai con gái của mình đang trộm đồ, vì vậy không chút do dự liền đánh loạn một trận, còn cảnh cáo bọn họ không được phép tụ tập lại chơi một chỗ nữa.
Hiệu quả thánh quang của thánh nhân giằng co rất lâu mới kết thúc, sau khi kết thúc, mấy người Tiêu Tác Nguyên quả thực đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không cách nào lý giải tại sao mình lại dám làm ra những chuyện này.
Một nữ sinh đột nhiên nói: “Không phải chúng ta trúng tà chứ? Tao nghe nói có loại sâu độc có thể khống chế người đấy…”
Lời này nói chưa dứt, có người lại nói, Tiêu Tác Nguyên liền nghĩ tới Quý Trần Ai cười cười đá vách tường ra một cái hố, hồn trên người dưới đều run lên, thậm chí về nhà còn sợ hãi bị bệnh nặng một thời gian.
Đương nhiên, từ đó về sau, những người này rốt cuộc không còn tìm Lỗ Du Du gây phiền phức.
Quý Trần Ai đối với việc này, lục tục kiếm lời hơn ba ngàn giá trị năng lượng, hơn nữa tạo bài viết và hiệu ứng dây xích một số chuyện trước đây, Quý Trần Ai lúc về nhà sau đó đã kiếm lời 10 ngàn, mặc dù cách mục tiêu năm mươi vạn còn có chút xa xôi, nhưng tóm lại là có tiến bộ.
Lỗ Du Du tìm thời gian nhàn rỗi, mời Quý Trần Ai ra ngoài ăn cơm, quan hệ giữa cô và Quý Trần Ai bây giờ càng ngày càng tốt, nên càng thích gặp bạn học thoạt gầy gò nhỏ nhắn, lại không một chút lúng túng này.
Vì vậy vào tuần thứ hai sau khi nghỉ hè, Quý Trần Ai lại gặp Lỗ Du Du, cùng với người anh trai cao to đen đen, đeo dây chuyền vàng tuyệt đối là lão đại hắc bang kia.
Cân nhắc đến tình huống chân của Quý Trần Ai, Lỗ Tương Minh lái xe tới, Quý Trần Ai chào Vương Chi Tú, ra cửa, xuống lầu liền thấy Lỗ Tương Minh mở Porsche.
Biển số xe Porsche lại còn là năm số sáu, hiển nhiên nhà Lỗ Du Du bọn họ… Cũng không giống như Lỗ Du Du thường biểu hiện ra.
Lỗ Tương Minh vốn đang hút thuốc lá, nhìn thấy Quý Trần Ai xuống, tiện tay dập tắt khói, nói: “Du Du, bạn em đến rồi.”
Lỗ Du Du chạy về phía Quý Trần Ai, lại đồng thời đi từ từ cùng Quý Trần Ai lại xe, cô nói: “Chu Nghiêu Uẩn, đây là anh trai tớ, vốn hôm nay không có ý định gọi anh ấy tới, kết quả anh ấy nhất định muốn theo.”
Quý Trần Ai ừ một tiếng, ngồi vào ghế xe, Lỗ Du Du ngồi xuống bên cạnh Quý Trần Ai.
Lỗ Du Du nói: “Chu Nghiêu Cần, cậu muốn ăn cái gì?”
Quý Trần Ai nói gì cũng được, Lỗ Du Du suy nghĩ một chút, đề cử: “Tớ biết có hàng cá tuyết nướng ăn cực kỳ ngon.”
Lỗ Tương Minh miễn cưỡng nói: “Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết có ăn thôi, cũng không sợ mập chẳng ai thèm lấy.”
Lỗ Du Du cả giận nói: “Anh nói nhăng cuội gì đấy, có tin em đánh anh không.” Nói xong cũng đưa bàn tay ra phía trước dùng sức nhéo Lỗ Tương Minh một cái.
Lỗ Tương Minh á một tiếng, trên mặt lại mang theo ý cười.
Quý Trần Ai nhìn hai người này, cảm thấy quan hệ hai anh em này, đại khái thật sự vô cùng tốt.
Đến chỗ ăn cơm, Lỗ Tương Minh ngừng xe, sau đó cùng Quý Trần Ai và Lỗ Du Du tiến vào phòng ăn.
Tóm được thực đơn xong, Lỗ Du Du thập phần vui vẻ đề cử cá tuyết nướng với Quý Trần Ai, sau đó dùng một loạt từ tính từ, biểu thị cá tuyết ở đây ăn ngon cỡ nào.
Lỗ Tương Minh nhìn cười, không nói gì, chỉ móc ra một điếu thuốc chuẩn bị đốt.
Lỗ Du Du thấy thế, lại nói: “Anh đừng hút thuốc nữa, cũng sắp ăn cơm, em cũng không thích khói thuốc, với lại bạn học em vẫn còn ở đây này.”
Lỗ Tương Minh ha một tiếng, vẫn là nghe theo Lỗ Du Du, thu điếu thuốc vào hộp thuốc lá.
Lỗ Du Du nói: “Em đi vệ sinh, hai người cứ tán gẫu đi…” Nói xong đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Thấy Lỗ Du Du đi rồi, nụ cười trên mặt Lỗ Tương Minh cũng nhạt đi, anh ta nói: “Cậu tên là Chu Nghiêu Cần đúng không?”
Quý Trần Ai gật đầu.
Lỗ Tương Minh lại nói: “Quan hệ của cậu và em gái tôi rất tốt?”
Quý Trần Ai nói chắc là vậy đi.
Lỗ Tương Minh đạo: “Vậy có biết, nhà chúng tôi rốt cuộc làm nghề gì không?”