Chương 9: Một ngày thành sao
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 36-2
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 63-2
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Lương Vỹ từ phòng hóa trang bước ra, như biến thành một người khác, chân chính làm mọi người ngỡ ngàng. Mái tóc dài lòa xòa được vuốt gọn lên, hất ngược ra sau, làm lộ rõ gương mặt thiếu niên thanh tú́ cùng đôi mắt quyến rũ hút hồn. Áo sơ mi trắng cởi bỏ hai cúc trên cùng, lấp ló phần ngực trắng cùng xương quai xanh gợi cảm. Bên dưới là quần jean đen ôm sát, khoe đôi chân thẳng dài hữu lực cùng cặp mông săn chắc. Một đám người cả nam lẫn nữ bị cậu làm cho mê hoặc, không tin nổi vào mắt mình. Bị nhiều người chú ý cậu có chút không quen, hơi ngượng mà nở nụ cười, khóe mắt cong lên như vầng trăng khuyết: - Mọi người... thấy có được không? Trương Huệ Mẫn đứng ngay sau cậu, cười đến đỏ bừng đôi má, nói: - Có phải đẹp lắm không mọi người? Tôi nói rồi mà, Vỹ Vỹ vốn rất soái, chỉ là không biết ăn mặc thôi. Không phủ nhận, đánh giá của Huệ Mẫn quả thực chính xác. Lý Dật sau khi đơ mấy giây, tiến lên nhéo nhéo mặt cậu, nghi ngờ hỏi: - Có đúng là cậu không đó Vỹ Vỹ? Học dịch dung khi nào thế? Lương Vỹ: "..." - Nói vớ vẩn gì đó? Huệ Mẫn vẻ trách cứ - Vỹ Vỹ của chúng ta vẫn luôn đẹp, là cậu mắt kém nhìn không ra thôi. - Thật không tin nổi! Cậu càng ngày càng làm tôi mất niềm tin vào thế giới này rồi! - Lý Dật thở than - Vốn tưởng có xấu trai một chút vẫn không sao vì còn có cậu xấu hơn, thế mà... Haizzzzz.... Mọi người bên này vui vẻ cười nói trêu đùa, bên kia Mạc Chính Phong âm thầm nghiến răng: - Yêu nghiệt! Thanh âm không lớn, trên căn bản chỉ có mình anh nghe được. Tên nhóc này,... thật sự muốn đóng gói vác về nhà mà. Sao lại câu nhân đến như thế chứ? Thế này, không khéo chưa kịp kéo người về bên mình thì đã bị một đám ngực bự dụ đi mất rồi. Thật bực mình! Không thể chấp nhận nổi! Vu Đào đứng bên cạnh, sau khi rời mắt khỏi Lương Vỹ mới chú ý đến sắc mặt không kém gì đáy nồi của Mạc Chính Phong, không khỏi lo lắng hỏi: - Chính Phong, cậu làm sao vậy? - Tiểu Đào, cậu nói xem Lương Vỹ có đẹp không? - Khí tức nồng nặc mùi dấm chua. - Đẹp! - Vu Đào thản nhiên thừa nhận - Bất quá làm sao so với cậu được. *mắt lấp lánh đầy tình ý* Mạc Chính Phong hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi. Không sao, nếu cậu thu hút người khác đến gần, anh sẽ xử lý hết. Nữ thì cứ dụ dỗ rồi đá bỏ, nam thì trực tiếp đánh là được rồi. Người của anh, đừng hòng kẻ nào động vào. Lương Vỹ bị trêu đến đỏ mặt, không muốn đùa nữa, quay đầu tìm kiếm Mạc Chính Phong, vừa vặn thấy anh tâm tình khó chịu rời đi. Cậu liền suy sụp ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Vốn tưởng thay đổi vẻ ngoài có thể khiến anh chú ý đến mình một chút, giờ xem ra là bị chán ghét rồi... Thật thất vọng!......Tuy nhiên cậu cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì sau đó tầm mười lăm phút, đã có tiếng giáo viên trên loa phát thanh nhà trường gọi học sinh vào hậu trường chuẩn bị bắt đầu chương trình. Đội biểu diễn của các lớp đều đã kéo nhau đi tìm chỗ tập dượt lần cuối trước khi lên sân khấu, tất nhiên lớp của Lương Vỹ và Mạc Chính Phong cũng không ngoại lệ. Mạc Chính Phong dù khi nãy còn mặt nặng mày nhẹ, nhưng hiện tại thấy Lương Vỹ trước mặt mình với bộ dáng đáng yêu vui vẻ diễn kịch hát hò, tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều. Thực ra để cậu nổi bật hơn chút cũng tốt, tránh cho sau này khi hai người đến với nhau rồi, cậu lại vì chênh lệch quá lớn giữa cả hai mà sinh ra tự ti. Nghĩ thế, Mạc Chính Phong không còn quá bực bội nữa... Bất quá, sau đó, anh phải ngậm ngùi thừa nhận thà cứ để cậu ngố ngố ngơ ngơ như cũ còn hơn... Buổi biểu diễn rất nhanh bắt đầu. Các lớp lần lượt theo thứ tự bốc thăm được mà lên. Lớp Mạc Chính Phong và Lương Vỹ là tiết mục thứ mười, một vị trí khá đẹp. Hơn nữa, trước bọn họ là khoảng bốn, năm tiết mục đơn ca của mấy lớp tham gia cho có, đa phần rất đơn điệu. Bọn họ, chắc chắn sẽ có lợi thế. Quả nhiên, khán giả đang ngáp dài sau mấy bài hát nhàm chán quen thuộc, thấy nam thần Mạc Chính Phong cùng mỹ nữ Vu Đào xuất hiện trên sân khấu, lập tức lấy lại tinh thần vỗ tay ầm ầm. Đó mới chỉ là mở đầu thôi. Khi Lương Vỹ ra, cả khán đài gần như muốn bùng nổ. Nữ sinh bên dưới trầm trồ không ngừng... - Oa soái ca ở đâu ra vậy? Đẹp trai quá! Hát còn hay nữa a~ - Tuy không bằng Phong ca, nhưng cũng quá đẹp rồi đi! Sao trước kia không phát hiện ra chứ? - Mẹ ơi con tim của tôi tan chảy rồi! Nam phụ đó ư? I love you! - Đáng lẽ vở kịch này không nên có nữ chính. - Một hủ nữ hùng hồn phát biểu, ngay lập tức nhận được hàng loạt đồng tình. Chẳng biết thế nào mà trường này rất đông hủ nữ, sơ bộ tầm một phần ba nữ sinh cả trường. Và như một lẽ dĩ nhiên, sau phần thi xuất sắc đó, Lương Vỹ trở thành nhân vật nổi tiếng được săn đón. Đến phần khán giả bình chọn, cả đám nữ sinh đua nhau bỏ phiếu cho đội của lớp cậu và Chính Phong, mục đích chính là mong chờ lúc trao giải sẽ được thấy cậu và anh xuất hiện, hơn nữa còn được phỏng vấn một chút. Soái ca như vậy, bỏ qua thật phí của trời! Đáng tiếc, mặc dù đội của cậu đạt giải nhì, nhưng cả đội chỉ có hai lớp trưởng cùng Vu Đào lên nhận giải. Hai nhân vật được mong chờ kia đã về trước rồi. Chuyện gì xảy ra??? Chính là ngay sau khi diễn xong, Chính Phong đã đen mặt vứt lại một câu: "Chẳng ra sao!" Xong liền bỏ đi. Vu Đào lúc ấy đi thay quần áo nên không biết. Chỉ có Lương Vỹ lo lắng chạy theo anh, vừa chạy vừa gọi: - Học trưởng! Học trưởng! Anh đi đâu thế? Học trưởng! Mạc Chính Phong ban đầu định mặc kệ, xong cậu vì đuổi theo anh, chân còn đang bị thương chịu không nổi mà té ngã. Nghe được động tĩnh phía sau, anh liền âm mặt quay lại, đỡ cậu dậy, mắng: - Ngốc! Đuổi theo làm gì? Tôi đi vệ sinh không được à? Lương Vỹ ăn mắng, ngơ một hồi mới hiểu ý anh, lập tức xấu hổ đỏ mặt: - Tôi... tôi tưởng anh giận... - Phải, giận. Vì cậu đấy! - Thẳng thắn thừa nhận. - Ơ... sao lại... tôi... tôi sai sao? - Phải! Cậu! - Lương Vỹ từng bước tiến tới gần, chóp mũi hai người thiếu chút nữa chạm nhau - Cậu... cướp vinh quang của tôi! Lương Vy:̃ "..." ____Gõ bằng điện thoại đúng là muốn lấy mạng người. Vì sợ mọi người chờ lâu bỏ tui nên tui phải cố T.T